Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 285: Ảo cảnh khác biệt người khác biệt (phần Trần Trường Sinh)

Thân ảnh âu Dương từ sau cửa lớn đi ra, vẫn áo xanh như trước, cợt nhả nhìn Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nhìn một màn trước mắt, viền mắt hơi phiếm hồng, nâng ống tay áo lên che ở trên mặt mình.
Cho dù là kiếp trước đã rơi vào trong ảo cảnh này, nhưng khi nhìn thấy lần nữa thì mọi thứ vẫn tốt đẹp như vậy!
Một bàn tay ấn ở trên ống tay áo của mình, âu Dương nghi ngờ nhìn Trần Trường Sinh rồi nói: “Làm sao vậy? Đám tạp chủng Vấn Kiếm phong lại khi dễ ngươi sao?”
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: “Không phải, Đại sư huynh, chỉ là đột nhiên hạt cát bay vào nên híp mắt một chút.”
âu Dương ồ một tiếng, ngay sau đó ôm lấy cổ Trần Trường Sinh, không thèm để ý chút nào nói: “Trường Sinh, có chuyện gì cũng đừng kìm nén, sư huynh của ngươi ta đây chính là thiên tài hiếm có trong thiên hạ!”
Nói xong câu đó, âu Dương chỉ một ngón tay ra, Thanh Phong kiếm ở sau lưng bay ra khỏi vỏ, sau đó bay thẳng về phía nhà vệ sinh của Vấn Kiếm phong ở xa xa.
“Ầm!”
Nương theo đó là những tiếng mắng chửi mơ hồ, âu Dương cười ha ha, sau đó lôi Trần Trường Sinh trực tiếp ngự không bay đi.
Trần Trường Sinh mặc cho âu Dương lôi kéo mình, ngự không bay về phía Thanh Vân phong, Đại sư huynh đời này thiên tư xuất sắc, cho dù là ở trong chín thánh địa lớn cũng là sự tồn tại lóng lánh.
Mà đời này cũng chỉ có mình và Đại sư huynh là hai vị đệ tử trên Tiểu Sơn phong!
Trần Trường Sinh nở nụ cười, lập tức trở tay giữ chặt cánh tay âu Dương, rồi theo âu Dương bay về phía Thanh Vân phong.
Cho dù là ảo cảnh, nhưng nó tốt đẹp như vậy thì hắn cũng không ngại hưởng thụ một lát!
Hai người dừng lại trước sơn môn Thanh Vân phong, lững thững đi trên thềm đá Thanh Vân phong, âu Dương không ngừng chào hỏi các đồng môn xung quanh cũng đang đi về phía đỉnh núi.
Đại sư huynh nhà mình ở kiếp này cũng là người xã giao phóng khoáng, ngoại trừ Vấn Kiếm phong thì gần như mỗi đỉnh núi đều có người quen của đại sư huynh!
Trần Trường Sinh vẻ mặt tươi cười đi theo phía sau âu Dương, an tĩnh nhìn bóng lưng áo xanh, ký ức tốt đẹp nhất sâu sắc nhất trong trí nhớ lại hiện ra trước mắt mình lần nữa.
Trần Trường Sinh cảm thấy nội tâm chưa bao giờ có sự yên ổn, giống như xem lại một bộ phim cũ một lần nữa, không chỉ nhớ lại bộ phim cũ này mà còn nhớ lại chính mình đã từng xem qua bộ phim cũ này.
Đóa hoa xã giao âu Dương đi lại trên thềm đá một lúc, đã biết rõ tất cả những chuyện lớn xảy ra gần đây của Thanh Vân phong như lòng bàn tay.
Trở lại bên cạnh Trần Trường Sinh, âu Dương tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Đúng là hiếm lạ, không nghĩ tới lão Lăng lại tráng niên mất sớm như vậy! Cũng không biết rốt cuộc là ai giết, chỉ có tin tức ngầm nói, nghe nói là hắn chết vì Ma tộc xâm phạm!”
Biểu cảm trên mặt Trần Trường Sinh dừng lại, vẻ mặt trở nên âm lãnh, khác với ảo cảnh hắn rơi vào ở kiếp trước chính là ảo cảnh lần này lại xảy ra vào ngày Tổ Uyên kế nhiệm Thánh tử Thanh Vân tông!
Chẳng lẽ là bởi vì sau khi mình sống lại, đến cả ảo cảnh cũng trở nên có chút khác biệt?
Kiếp trước, khi mình lâm vào ảo cảnh về sau, cũng không có sự xuất hiện của Tổ Uyên, Lăng Phong cũng không chết, mình vẫn đi theo phía sau Đại sư huynh thiên tư xuất sắc, nhìn xem Đại sư huynh trở thành Thanh Vân tông chưởng giáo, còn mình trở thành Thanh Vân tông phó chưởng giáo.
Tại sao ảo cảnh đời này lại biến thành cái dạng này!
Đối với chuyện vượt quá dự đoán của mình này, trên mặt Trần Trường Sinh lộ ra một chút bối rối.
âu Dương nhéo mặt Trần Trường Sinh một cái, có chút cổ quái nói: “Tại sao hôm nay ta vẫn luôn cảm thấy tiểu tử ngươi là lạ? Có phải ngủ không ngon không?”
Trần Trường Sinh trong lòng cả kinh, lập tức biểu cảm trên mặt lại biến thành vẻ tươi cười nói: “Có lẽ là đêm hôm qua đọc đạo thư quá nhiều, nên hôm này có chút mệt mỏi.”
âu Dương thở dài một hơi: “Đồ chơi kia có cái gì hay, ta giảng cho ngươi, học thứ thuật pháp này hoàn toàn vô dụng, sau khi ngươi tìm được đạo của mình, sẽ biết!”
Trần Trường Sinh cười gật đầu, kiếp trước mình vẫn coi những lời khuyên giải của âu Dương đối với mình như gió thoảng bên tai, mà lúc nghe lần nữa, hắn lại cảm thấy những lời lải nhải này dễ nghe.
Nhìn bộ dáng tai trái vào tai phải ra của Trần Trường Sinh, âu Dương cũng lười khuyên bảo, sư đệ nhà mình bướng bỉnh như trâu, trong lòng âu Dương cũng hiểu rất rõ.
Đơn giản cũng không khuyên nữa, chỉ líu ríu chia sẻ cho Trần Trường Sinh nghe những chuyện bát quái mình vừa nghe được.
Trong lúc bất tri bất giác hai người đã đi tới đỉnh núi, xung quanh giăng đèn kết hoa, hình như đang chuẩn bị hoạt động chúc mừng cỡ lớn gì đó.
Trong lòng Trần Trường Sinh biết rất rõ, hôm nay chính là Tổ Uyên tiếp nhận vị trí Thánh tử của Thanh Vân tông, ngày Lăng Phong sư huynh bị Tổ Uyên sát hại thê thảm.
Cũng chính là bắt đầu từ ngày hôm nay, Thanh Vân tông, thậm chí toàn bộ thế giới đều rơi vào kiếp nạn lớn!
Trần Trường Sinh theo bản năng đưa hai tay vào trong ống tay áo, ống tay áo vốn tràn đầy át chủ bài, nhưng lúc này lại rỗng tuếch, lúc này Trần Trường Sinh mới phát giác, hiện tại mình cũng chỉ là một tiểu tu sĩ mới vào sơn môn mà thôi.
Trần Trường Sinh đưa mắt nhìn lại, trên đài cao, phía trước chủ điện có một loạt gương mặt quen thuộc đứng đó.
Động Hư Tử hơi có vẻ già nua, Tô Tiểu Thất ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi, còn có sư phụ không đứng đắn nhà mình…
Khi ánh mắt Trần Trường Sinh dừng ở trên người sư phụ nhà mình, Hồ Vân như cảm nhận được cái gì đó, giơ hồ lô rượu trong tay lên với Trần Trường Sinh.
Ánh mắt Trần Trường Sinh bình tĩnh, lẳng lặng nhìn tất cả mọi trước mắt, giống như mình trở thành người ngoài cuộc.
Tại sao lại khác với ảo cảnh kiếp trước?
Tại sao lại trực tiếp đi tới ngày Tổ Uyên kế nhiệm Thánh tử này?
Trần Trường Sinh nghi hoặc trong lòng, mà âu Dương ở bên cạnh lại vỗ bả vai Trần Trường Sinh, chớp mắt nói với Trần Trường Sinh: “Trường Sinh à, chờ một lát ta cho ngươi một kinh hỉ lớn!”
Trần Trường Sinh nghi hoặc nhìn âu Dương đứng lên, ngay sau đó âu Dương lững thững rời khỏi bên người Trần Trường Sinh.
Một tiếng pháo mừng vang lên, tiên nhạc tấu lên, linh khí hóa thành mây mù trong nháy mắt đã bao phủ ở đỉnh núi Thanh Vân phong.
Như cảnh tiên gia sơn môn.
Động Hư Tử có chút già nua tiến lên một bước cao giọng nói: “Hôm nay Thanh Vân tông ta sẽ đề cử ra một người tài đức vẹn toàn, trở thành Thánh tử của Thanh Vân tông ta! Từ này về sau gặp Thánh tử cũng như gặp chưởng môn!”
Trần Trường Sinh nghe thấy những lời này, lặng lẽ tháo trường kiếm trên lưng xuống, một tay cầm chuôi kiếm, một tay ấn ở trên vỏ kiếm.
Cho dù là ở trong ảo cảnh, chỉ cần là thấy được Tổ Uyên thì mình vẫn muốn làm thịt hắn trước tiên!
Chẳng qua là ảo cảnh mà thôi, làm thịt thì làm thịt!
Mà dường như tất cả mọi người xung quanh đều đã sớm biết được chuyện hôm nay, cũng phối hợp với Động Hư Tử phát ra một tiếng hoan hô.
Động Hư Tử ho khan một tiếng nói: “Hôm nay, Thánh tử Thanh Vân tông ta chính là Đại đệ tử Tiểu Sơn phong! âu Dương!”
Động Hư Tử vừa dứt lời, lập tức nghênh đón những tiếng hoan hô như núi thở biển gầm.
Trần Trường Sinh ngơ ngác nhìn về phía đại điện trước mắt, tiếng hoan hô như núi thở biển gầm xung quanh càng ngày càng nhỏ, chính Trần Trường Sinh cũng có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình.
Khi âu Dương một thân áo xanh đứng ở trước mặt Động Hư Tử, Trần Trường Sinh hoàn toàn luống cuống!?
Tại sao?
Vì sao Thanh Vân thánh tử lại biến thành Đại sư huynh?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận