Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 572: Con đường sáng tỏ

Khẩu hiệu này nhìn rất trang trọng, nhưng ánh mắt của ma tộc đứng trên đỉnh núi lại tràn đầy sự điên cuồng, ánh mắt của ma tộc trên khắp các ngọn núi đều đang nhìn chằm chằm vào thanh liên giơ cao trên tay thiếu nữ.
Như thể thiếu nữ đang ôm hũ tro cốt của người cha đã thất lạc nhiều năm của mình, tất cả ma tộc đều nín thở và tập trung nhìn thiếu nữ bước từng bước về phía cánh cửa đá có khắc dòng chữ tiên văn trên đó.
Sau khi thiếu nữ cầm thanh liên bước qua cánh cổng đá có khắc chữ tiên văn thì tiếng reo hò như núi gào biển gầm liên tục vang lên.
Tiếng reo hò nhiệt tình như vậy nhưng Lãnh Thanh Tùng ở trong thanh liên cũng không để ý đến, ngược lại ánh mắt hắn rơi vào một bức tượng khổng lồ ở phía xa.
Một khuôn mặt nhân từ của một người phụ nữ nhưng lại có thân hình con rắn khổng lồ màu đỏ thẫm.
Bức tượng vô lớn, uốn lượn dài hàng nghìn mét.
Sinh động như thật, giống như giây tiếp theo liền sẽ sống lại.
Nhưng đôi mắt lại trống rỗng, nhưng hai tròng mắt cũng không biết phải cố ý hay không lại trống rỗng không có gì.
Thiếu nữ cẩn thận giơ cao thanh liên lên và bước đến phía trước bức tượng khổng lồ.
Phía trước bức tượng có một hồ máu khổng lồ, những bọt nước màu máu lăn tăn trong hồ máu giống như dung nham màu đỏ đang sôi.
Thiếu nữ nhẹ nhàng đặt thanh liên đang cầm trên tay vào trong hồ máu.
Lãnh Thanh Tùng không quan tâm, đóa thanh liên này là do vô đạo pháp tắc đúc thành bất khả chiến bại, vẫn không đến mức sợ một hồ máu.
Khi Thanh liên được đặt vào trong hồ máu, Lãnh Thanh Tùng đột nhiên cảm thấy vô số mảnh ký ức phức tạp hiện lên trong đầu mình.
Thanh liên không nhịn được bay đến trung tâm của hồ máu, hồ máu cuồn cuộn dần dần bình tĩnh lại khi Thanh liên dừng lại ở trung tâm của hồ máu.
Một con rắn dài màu đỏ khổng lồ lang thang giữa thiên địa, khi mở mắt ra thì bầu trời đã là ban ngày, sau khi nhắm mắt lại thì bầu trời lại chìm vào trong bóng tối!
Con rắn dài nhìn đáng sợ nhưng lại có tính cách lương thiện, biết rõ uy năng của đôi mắt mình nên cũng không tùy tiện xuất thế.
Dù sao sự hỗn loạn xảy ra cả ngày lẫn đêm khi con rắn khổng lồ này nhắm mắt lại nên con rắn khổng lồ này quanh năm đều ở cực tây hoặc cực đông.
Đột nhiên, góc nhìn của Lãnh Thanh Tùng thay đổi thành góc nhìn của con rắn khổng lồ!
Không biết từ khi nào, bầu trời như bị gấp lại, một nửa bầu trời bỗng nhiên bị một sức mạnh to lớn gấp lại.
Thiên địa treo ngược và thiên địa bị gấp lại cùng va chạm với thiên địa bên dưới!
Giống như một cuốn sách được đặt trên bàn, đang bị người khác đóng lại.
Một khi hai thiên địa khép lại, tất cả sinh linh đều sẽ sống chết!
Mọi người đều rơi vào tuyệt vọng, đây không còn là chuyện con người có thể làm được, cũng không phải là kiếp nạn mà sức người có thể ngăn chặn!
Cho đến khi một giọng nói xuất hiện đã phá vỡ sự tuyệt vọng này!
“Lý Thái Bạch ta nguyện ý làm sống lưng của thiên địa, vì bá tánh thiên địa năm giữ thiên địa!” (Chương 138)
Khuôn mặt của Lãnh Thanh Tùng ở trong thanh liên lộ ra vẻ kinh ngạc, một bộ quần áo màu trắng cứ như vậy xuất hiện trước mặt hắn.
Lời nói vừa dứt, dưới vô số tiếng sấm vang thì Lý Thái Bạch hóa thành từng đường khí màu vàng huyền ảo từ từ kéo dài và làm thẳng bầu trời gấp khúc.
Nhưng suy cho cùng thì thiên địa đã bị gấp lại, lúc này việc kéo dài và làm thẳng cũng chỉ làm chậm lại tốc độ thiên địa gấp lại và đâm vào thiên địa bên dưới.
Bộ quần áo trắng dần dần tiêu tan, dưới vô số ánh sao thì một cây trụ kình thiên khổng lồ mọc lên từ cực đông!
Khi cây trụ kình thiên khổng lồ chống đỡ thiên địa đang rơi xuống, đỉnh của cây trụ kình thiên khổng lồ biến thành một mặt phẳng có cùng kích thước với thiên địa, nhẹ nhàng nâng đỡ thiên địa đang rơi xuống.
Thiên địa bị tiên nhân gấp lại, nhưng ở giữa hai thiên địa sắp va chạm lại có Lý Thái Bạch!
Sức mạnh mà vô đạo chi cảnh mang đến cho Lý Thái Bạch cho phép hắn biến thành cây trụ kình thiên khổng lồ để ngăn hai thế giới chồng lên nhau.
Thiên địa bị gấp chính là nơi ma tộc sinh sống và là khu vực bị gấp nên bọn họ đã tận mắt chứng kiến ​​​​mọi việc mà Lý Thái Bạch làm để ngăn cản thiên địa chồng lên nhau.
Từ khi thiên địa bắt đầu bị gấp lại, ma tộc đã cho rằng mình thực sự phải chết, nhưng Lý Thái Bạch vì bọn họ tranh thủ một tia cơ hội sống lại giúp bọn họ sống sót lần nữa.
Vì vậy sau khi ngăn cản thiên địa chồng lên nhau, Lý Thái Bạch đã chết liền trở thành phụ thần của bọn họ!
Mười hai bộ tộc kiếm tiên này vì phụ thần, cũng chính phụ thần đã cho bọn họ sinh mệnh thứ hai!
Rõ ràng đã bước vào vô đạo chi cảnh, vứt bỏ tất cả tình cảm, vứt bỏ bản thân trở thành vô đạo.
Nhưng hắn vẫn như cũ đại ái thương sinh.
Vô đạo chi cảnh này thật sự là sai sao?
“Đạo sẽ không có sai lầm!” Giọng nói của Bạch Phi Vũ đột nhiên vang lên bên trong giọng nói của Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng im lặng, khi hắn nhận truyền thừa của Lý Thái Bạch thì đã sắp bước vào vô đạo chi cảnh, hắn cảm thấy bước vào vô đạo chi cảnh sẽ trở thành xiềng xích của chúng sinh.
Nhưng cũng chính là xiềng xích của đạo, chỉ khi đó hắn mới giải cứu bá tánh khỏi thiên địa chồng lên nhau.
Đạo không thể sai, lúc này, Lãnh Thanh Tùng vốn chưa bao giờ cho rằng mình sai lại thừa nhận lời nói của Tứ sư đệ là đúng.
Đạo sẽ không có sai, vốn dĩ đoạ đã ở chỗ đó.
Đúng hay sai chỉ quyết định bởi người trong Đạo mà thôi!
Lúc này, Lãnh Thanh Tùng ở trong Thanh liên đạo tâm sáng rực.
Thanh liên trong hồ máu phóng ra ánh sáng tối thượng trong ánh mắt của vô số ma tộc đang quỳ lạy.
Vô số đạo quang màu xanh lam bao phủ toàn bộ chúc cửu nhất tộc.
Toàn bộ phần cực tây của ma giới đều bừng sáng với ánh sáng màu xanh cao ngất.
Vô số đại tu sĩ ma tộc lần đầu tiên cảm nhận được Đạo ẩn chứa trong ánh sáng màu xanh.
“Phụ thần?”
Vào lúc này, vô số ánh mắt của ma tộc đồng thời nhìn về phần cực tây của ma giới!
Trong khoảnh khắc ánh sáng màu xanh xuất hiện, khuôn mặt trong số đại tu ma tộc trở nên cực kỳ phức tạp.
Bên trong một cung điện khổng lồ, Tổ Uyên mặc áo quần màu tím đang ngồi xếp bằng trên hư không, trên người không ngừng hiện ra khí đen nồng nặc, không ngừng biến hoá huyền áo ra vô số khuôn mặt người.
Tổ Uyên đột nhiên mở mắt cũng nhìn về phần cực tây, khuôn mặt xuất hiện một nụ cười kỳ lạ.
Trên một ngọn núi cao không xa cung điện nơi Tổ Uyên ở, một người đàn ông trung niên đứng chắp tay sau lưng.
Đó chính là Ma tôn Trọng Minh đương thời, cũng đã từng là một trong bảy đại sư huynh của thanh vân trước đây!
Khuôn mặt hắn không ma văn, cũng không có một chiếc sừng nào, thậm chí khuôn mặt hắn còn giống với nhân tộc ở trong thiên địa mà Lãnh Thanh Tùng sinh sống.
Nhìn thấy thanh liên nở rộ vô tận, trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên một tia từ biệt, khi ma khí xung quanh người hắn bốc lên thì một đoá hoa sen màu đen bay ra khỏi cơ thể hắn và biến mất trong nháy mắt.
Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, thì thầm với chính mình: “Tộc trưởng của mười hai bộ tộc nhanh đến Ma điện để nghị sự! Ai đến muộn sẽ chết!”
Giọng nói biến thành đạo ma khí bay khắp mọi hướng.
Ở phía cực tây của Ma giới, một đóa thanh liên khổng lồ sắp nở và trong nháy mắt nó tỏa ra ánh sáng chói lọi nhất thế giới.
Giống như muốn thắp sáng hoàn toàn thiên địa xám xịt này thành ban ngày!
Ngộ đạo như vậy thì con đường sẽ sáng tỏ!
Cái gọi là thái thượng vô tình, vô tình vô ái.
Cũng là đại ái thương sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận