Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 672: Ta thích tiểu Phi hạc (Phần về Ngạo Tham)

Chẳng lẽ ngoài mình ra, tiên chủ cũng là xuyên không từ tương lai đến sao?
Hắn muốn thay đổi quá khứ giải cứu lấy tương lai nhưng Tiên chủ lại muốn ngăn cản hắn?
Vậy tại sao không lập tức xóa bỏ hắn?
Bây giờ hắn ở trước mặt vị tiên chủ này, gần giống như một con kiến ​​!
Nếu như tiên chủ này muốn giết hắn, quả thật dễ như trở bàn tay!
Nhưng nếu như không phải đến để ngăn cản hắn, vậy vị tiên chủ xuyên không từ tương lai đến đây rốt cuộc là để làm gì?
Ngạo Tham rơi vào trong suy nghĩ, trong nháy mắt vẻ mặt liền tái nhợt.
Kế hoạch ban đầu trong đầu hắn đã xuất hiện những biến số mà hắn không dự liệu trước!
Hơn nữa biến số này lại còn là người dẫn dắt của thời đại tiếp theo?
Biến số lớn này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến bố cục của hắn, khiến mọi thứ đều trở nên không xác định được!
Sau khi tu sĩ trung niên biến mất, Tam Thập Lục Phẩm Hỗn Độn Thanh Liên cũng bắt đầu tan rã.
Tam Thập Lục Phẩm Hỗn Độn Thanh Liên ban đầu biến thành bảy luồng ánh sáng và bay về mọi hướng!
Bên trong mỗi luồng ánh sáng đều bao lấy một hạt sen.
Trong tương lai những hạt sen này, sẽ nuôi dưỡng ra những thiên kiêu của thời đại tiếp theo!
Mặc dù bây giờ không biết biến số đột ngột xuất hiện này cuối cùng có ý nghĩa gì, nhưng Ngạo Tham phải tiếp tục hoàn thành kế hoạch trong đầu mình!
Khi tất cả chúng sinh đang quỳ xuống vẫn chưa đứng dậy, Ngạo Tham hóa thành một luồng ánh sáng và bay về phía Tam Thập Lục Phẩm Hỗn Độn Thanh Liên!
Trong mấy luồng ánh sáng, Ngạo Tham nhìn thấy nhiều hạt sen khác nhau bay về mọi hướng.
Dừng lại, trong lòng Ngạo Tham hơi cảm động nhìn về hướng hạt sen biến mất.
Mỗi hạt sen sẽ trở thành thiêu kiêu của thời đại trong vô số năm tới.
Và có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với hắn.
Rõ ràng biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng Ngạo Tham lại không có động tác gì vào lúc này.
Trong lòng Ngạo Tham giống như hiểu rõ, bây giờ còn chưa phải lúc, hắn chỉ có thể làm chính là lặng lẽ nhìn hạt sen rời đi.
Lúc này duyên số chưa đến, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì chính là lúc chúng ta gặp nhau.
Loại duyên phận này mười nghìn năm sau mới xảy ra, khiến Ngạo Tham có một ảo giác kỳ diệu về sự rối loạn của thời không.
Thu hồi lại tâm thần, Ngạo Tham nhìn vào lá thanh liên trơ trụi, nhẹ nhàng chỉ ngón tay, lá thanh liên khổng lồ biến thành một cây thước bạch ngọc rơi vào tay Ngạo Tham.
Khoảnh khắc cây thước bạch ngọc ấm áp rơi vào tay hắn, tất cả thông tin về chiếc thước bạch ngọc này đều rơi vào trong đầu của Ngạo Tham.
“Đo đạc thiên địa, gọi là: đo trời!”
“Thước đo trời?” Ngạo Tham nhìn cây thước trong tay, hàng ngàn suy nghĩ.
Đây là cây thước bạch ngọc, sau này sẽ trở thành bảo bối chứng đạo của sư đệ đáng thất vọng của hắn trong tương lai.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Ngạo Tham cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như mình đã quên thứ gì đó.
Bàn tay lướt qua chiếc thước bằng bạch ngọc, toàn bộ cây thước không có hình dạng liền thành một khối, bóng loáng.
“Trên cây thước này chắc chắn phải có thứ gì đó phải không?” Ngạo Tham lẩm bẩm, nhưng có dù như thế nào cũng không thể nhớ ra được sự khác biệt giữa cây thước bạch ngọc và sau này.
Trong đầu hắn dường như có một trận tuyết rơi dày đặc và một tiếng than không rõ ràng.
“Tiểu gia hoả!”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.
Khiến Ngạo Tham trong nháy mắt nước mắt liền rơi đầy mặt.
Ngạo Tham đưa tay sờ lên má mình và ngơ ngác tự hỏi: ‘Ta đang khóc sao? Nhưng tại sao ta lại khóc?”
Sau khi Tam Thập Lục Phẩm Hỗn Độn Thanh Liên tan biến, một tia sáng bạch ngọc bay ra từ nơi ban đầu của Tam Thập Lục Phẩm Hỗn Độn Thanh Liên.
Ngạo Tham ngơ ngác nhìn về hướng ánh sáng bạch ngọc biến mất.
Đó đại diện cho sức mạnh của Hỗn Độn Thanh Liên bản nguyên, cũng sẽ trở thành thiên kiêu vĩ đại nhất trong thời đại tiếp theo!
Kế hoạch to lớn và phức tạp trong đầu hắn, giống như một số phận đã được sắp đặt sẵn.
Biến số mang tên tiên chủ!
Lần đầu tiên, Ngạo Tham hoài nghi bản thân, liệu mình có bỏ lỡ điều gì quan trọng nhất không?
Rõ ràng hắn cảm thấy mọi việc mình làm đều đúng, nhưng tại sao lại cảm thấy tim đập nhanh?
Ngạo Tham khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn lên bầu trời cao, ba trăm năm sau, Tiên chủ giảng đạo thì thiên địa này sẽ nghênh đón một thời đại mới.
Trong ba trăm năm này, bản thân phải cố gắng tích lũy sức mạnh của chính mình.
Ba trăm năm sau, hắn mới có thể tranh giành một trong bốn mươi chín vị tiên nhân!
Nghĩ đến đây,ánh mắt Ngạo Tham lại trở nên kiên quyết, hắn chỉ có thể tin tưởng vào chính mình, ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác!
Thước bạch ngọc trong tay treo ở thắt lưng, chuyện xảy ra ở đây, hắn cũng nên nâng cao tu vi của mình rồi.
Khi Ngạo Tham chuẩn bị rời đi, trong lòng cảm nhận được điều gì đó nhìn về một hướng.
Phía xa mơ hồ có người đang nhìn chằm chằm hắn, mà Ngạo Tham biết rất rõ đối phương là ai.
Hắn khẽ gật đầu với đối phương, mới từ từ biến mất khỏi nơi đó.
Ở hướng đó có hai tu sĩ Đại La đang đứng.
Ngày nay, tu sĩ thiên địa vẫn đắm mình trong việc quỳ lạy đối với vị thánh nhân đầu tiên của thiên địa.
Hai người bọn họ sớm đã đứng dậy và thân hình không nhìn thấy đứng ở đây.
“Tiểu tử này thật là cảnh giác, thế mà phát hiện ra chúng ta? Nhưng cảnh giới Kim Tiên, hắn lại có thể phát hiện ra chúng ta? Trận, ngươi vì sao muốn giúp hắn?” Lão đầu mập mạp nghĩ mãi không ra nhìn lão đầu gầy gò bên cạnh hỏi.
“Chỉ là hắn có duyên với ta mà thôi, tiện tay thả một phần nhân tình mà thôi.” Tu sĩ được gọi là Trận bình tĩnh trả lời.
“Ta luôn cảm thấy gần đây ngươi có chút khác thường, Trận, ngươi có phải đang giấu ta điều gì không?” lão đầu mập nghi ngờ nhìn lão đầu gầy gò hỏi.
“Trận" khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Khí, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, ta chỉ là đột phá trong cảnh giới của mình mà thôi!”
Hai người này chính là tổ “Khí” và tổ “Trận” trong bốn mươi chín vị tiên nhân ở tương lai.
Vào thời điểm này, thay vì nói Trận Tổ đã thoát khỏi sự chiếm đoạt của Trần Trường Sinh, chi bằng nói rằng hắn đã hợp thành một với Trần Trường Sinh.
Nếu như không có chân nguyên của Âu Dương trấn áp, lấy chân linh của tiên nhân trận tổ, thì linh hồn của Trần Trường Sinh đã bị Trận tổ nuốt chửng từ lâu.
Lúc này Trận tổ cùng xuyên không trở về cũng đã trở thành đồng minh kiên định nhất của Ngạo Tham trong thời đại này!
Vừa rồi khi Ngạo Tham lấy cây thước bạch ngọc lên, cũng là do trận tổ bày ra trận pháp để che giấu thiên cơ cho Ngạo Tham.
Khí tổ đi theo bên cạnh hắn không hiểu, tại sao Trận Tổ lại ra tay giúp đỡ con yêu hâuf mà hắn chưa từng gặp này.
Hơn nữa, hắn còn chắp tay nhường cây thước bạch ngọc được biến thành từ Tam Thập Lục Phẩm Hỗn Độn Thanh Liên.
Khí tổ cẩn thận nhìn, cây thước bạch ngọc đó nhất định là một kiện chí bảo hiếm có!
Hai người bọn họ đến từ nơi xa ngàn dặm, không những không thu được gì mà còn vô duyên vô cớ bị người khác đánh một cái.
Mặc dù bây giờ bọn họ quỳ lạy vị thánh nhân duy nhất trên thiên địa nhưng với tư cách là tiên thiên sinh linh, bọn họ vẫn cảm thấy nhục nhã.
Đối mặt với sự bất mãn của Khí tổ, Trận tổ thu lại ánh mắt giống như trấn an nói: “Lần này quyền đương đạo hữu giúp ta, sau này ta sẽ tự tay luyện chế một kiện đạo khí cho đạo hữu!”
Nghe Trận tổ hứa hẹn, vốn dĩ Khí tổ vẫn còn hơi bất mãn lập tức khuôn mặt mỉm cười, giả vờ tức giận: “Đạo hữu đang nói cái gì vậy? Khí ta là một người ham muốn bảo bối sao?”
Nhưng chỉ lo Trận tổ nuốt lời, Khí tổ vội vàng bổ sung: “Ta thích phi hạc đồ văn, khi luyện chế bảo bối, vẫn mong đạo hữu điền phi hạc đồ văn lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận