Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 344: Bạch Phi Vũ thu nhận Na Tra làm đồ đệ?

Mà ba người âu Dương cấp tốc lên đường không kể ngày đêm từ Thanh Vân tông bay theo phương hướng bùa hộ mệnh vỡ vụn, dù là ba người bay nhanh như chớp, cũng đi mất gần hai ngày một đêm.
“Rốt cuộc Tiểu Bạch này đang chứng đạo gì? Sao lại chạy xa như vậy? Đây là sắp đến biên giới Đông hải rồi sao?” Trần Trường Sinh một đường bay nhanh hứng gió bụi lộ ra vẻ mệt mỏi, nghi hoặc.
“Chứng đạo? Chứng đạo gì?” âu Dương hỏi ngược lại.
Trần Trường Sinh giải thích: “Đại sư huynh, trong lúc ngươi hôn mê, Tiểu Bạch nói đạo của mình không ở Thanh Vân tông, mà là ở phương xa, cho nên trong lúc ngươi hôn mê đã rời khỏi Thanh Vân tông, xuống núi tìm đạo.”
“Tìm đạo? Phong thần?” Trong lòng âu Dương kinh ngạc, bây giờ thiên hạ thái bình, Tiểu Bạch đi đâu phong thần chứ?
Người khác không biết chuyện gì xảy ra với quyển Phong Thần bảo thư của Tiểu Bạch, trong lòng âu Dương lại rất rõ ràng, chẳng phải đại kiếp phong thần trong kiếp trước của mình được triển khai chỉ vì một tấm bảng Phong Thần sao?
Hiện giờ Tiểu Bạch này muốn đi lên con đường này, nhưng kiếp nạn lớn chưa nổi, làm sao có thể chứng minh đại đạo Phong Thần này?
Đang suy tư thì họ đã đi đến vị trí của bùa hộ mệnh, tuy rằng âu Dương nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn hạ xuống từ trên đám mây, Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng theo sát phía sau, đám mây rơi xuống.
Phía dưới là một tòa thành lớn, tòa thành này nằm ở bên cạnh Đông hải, trên bến tàu có vô số thuyền buôn đang đỗ, xem ra nó là một tòa thành trì được thành lập dựa trên việc buôn bán trên biển!
Trên đường phố nhộn nhịp, đám người lui tới lít nha lít nhít, từ trên cao nhìn lại càng giống như một đống kiến lít nhít, ba người âu Dương cũng không để ý đến những ánh mắt của người phàm, họ dừng lại ở một đại viện.
Trong trang viên này, Bạch Phi Vũ đang bưng chén trà, thưởng thức từng ngụm trà nhỏ, tuy rằng trà phàm trần kém xa cực phẩm như trà Ngộ Đạo trong tông môn, nhưng trong trà thô lại có tư vị khác.
Đột nhiên chén trà trong tay Bạch Phi Vũ dừng lại, ba hơi thở vô cùng cường hãn ở phía xa đang nhanh chóng tiếp cận, không đợi Bạch Phi Vũ có phản ứng gì.
Ba người âu Dương đã từ trên trời đáp xuống, trực tiếp dừng ở trong sân, ngược lại dọa cho gia đinh, hộ vệ trong sân náo loạn một trận.
Mà Bạch Phi Vũ đang uống trà trơ mắt nhìn ba vị sư huynh của mình từ trên trời đáp xuống, giống như thần binh, nhất thời ngẩn ra tại chỗ.
Bạch Phi Vũ còn chưa đứng dậy, đã có một bàn tay túm lấy cổ áo của mình, rồi mình bị nhấc lên một cách thô bạo.
Giọng nói quen thuộc truyền đến trong lỗ tai của mình, những những lời quở mắng nghe cũng không có vẻ chói tai như vậy.
“Tiểu tử ngươi làm cái gì? Đây không phải đang tốt lành không có việc gì sao?” âu Dương túm lấy cổ áo Bạch Phi Vũ, cẩn thận đánh giá Bạch Phi Vũ trước mắt trái phải trên dưới, sau khi xác nhận sư đệ nhà mình không bị cụt tay gãy chân thì nhịn không được mà mắng.
Ba người mình ngàn dặm xa xôi chạy tới cái nơi chim cũng không ỉa này, không nghĩ tới Bạch Phi Vũ lại khoan thai tự đắc ngồi uống trà ở trong sân, một bộ năm tháng tĩnh lặng.
Điều này cũng khiến ba người cấp tốc chạy tới không kể ngày đêm lập tức tràn đầy bực tức, Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng phía sau âu Dương cũng lộ ra vẻ khó coi nhìn Bạch Phi Vũ.
Nếu như hôm nay tiểu tử này không có lời giải thích hợp lý thì e rằng sẽ bị ba người họ lột một lớp da ngay tại chỗ!
“Đại sư huynh ngươi tỉnh lại từ khi nào? Các ngươi tới nơi này làm gì?” Bạch Phi Vũ buông chén trà trong tay xuống, nghi hoặc nhìn ba người.
Đúng là câu hỏi hay! âu Dương cũng bị chọc tức quá mà cười lên, sao nghịch tử này có thể hỏi một câu hỏi thiếu thông minh như vậy?
Nếu không phải bùa hộ mệnh của tiểu tử này bị vỡ, mình có thể ngàn dặm xa xôi dẫn theo hai sư đệ chạy tới đây sao.
Ai biết tiểu tử này vẫn nhàn nhã ngồi uống trà ở chỗ này?
Một tay âu Dương đặt Tịnh Tử ở trên thắt lưng, một bên trực tiếp bưng ấm trà lên rồi tu một hơi ực ực ực, trên suốt dọc đường đã vô cùng lo lắng, cổ họng cũng sắp bốc khói!
“Đại sư huynh nói ngươi đang gặp phải tình thế sinh tử, nhưng ta cảm thấy Tiểu Bạch ngươi cũng không có chuyện gì?” Trần Trường Sinh nghi hoặc nhìn Bạch Phi Vũ rồi hỏi.
“Ta? Tình thế sinh tử?” Bạch Phi Vũ chỉ vào mình, buồn bực mà hỏi.
Mình gặp phải tình thế sinh tử từ khi nào? Sao mình lại không biết?
“Bùa hộ mệnh trên người ngươi sao lại vỡ rồi?” âu Dương đặt ấm trà xuống.
“Bùa hộ mệnh?” Bạch Phi Vũ mày nhíu lại, ngay sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi, trực tiếp thả người lên bay về hướng Đông hải.
Ba người âu Dương liếc mắt nhìn nhau, xoay người theo sát phía sau Bạch Phi Vũ, từ xa chạy đến mà vẫn luôn không hiểu được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Bay đến Đông hải, Bạch Phi Vũ rút Lượng Thiên xích ở bên hông ra, đạo vận lưu chuyển trong hai mắt, khẽ quát một tiếng: “Mở!”
Lượng Thiên xích nhẹ nhàng hạ xuống mặt biển, biển rộng vốn dập dờn sóng nhỏ đột nhiên sóng lớn cuộn trào lên, nước biển nhanh chóng đổ sang hai bên.
Dưới tác dụng pháp tắc của Bạch Phi Vũ, đáy biển dần dần hiện lên trước mặt bốn người!
Trên đáy biển lộ ra tràn đầy san hô và cá rùa tôm cua chưa kịp chạy trốn, bóng người đang xuyên qua đám san hô đó cũng ngừng lại.
Một tiểu nam hài đầu buộc hai búi tóc cao, mặc yếm đỏ, tay phải cầm một dải rong biển, tay trái cầm một con cá đang hưng phấn quơ quơ,
Khi nhận ra nước biển xung quanh đã rút đi, nhìn thấy bóng dáng Bạch Phi Vũ, tiểu nam hài đầu tiên là ngây người, ngay sau đó quyết đoán vung chân chuẩn bị chạy.
“Dám chạy, trở về sẽ chép Hoàng Đình kinh năm trăm lần!” Bạch Phi Vũ nhìn bóng dáng tiểu nam hài mà lạnh lùng quát.
Tiểu nam hài nghe thấy Bạch Phi Vũ nói như vậy, vẻ mặt vốn bối rối trong nháy mắt xị xuống giống như gà trống bại trận, một bước như ba bước di chuyển tới chỗ bờ biển.
Sau khi tiểu nam hài không tình nguyện đi đến bờ biển, quỳ xuống trước mặt Bạch Phi Vũ, nhỏ giọng hèn nhát: “Sư phụ!”
“???”
Một tiếng sư phụ này khiến ba người âu Dương kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lãnh Thanh Tùng vẫn luôn bình tĩnh mà trên khuôn mặt cũng lộ ra kinh ngạc.
Tiểu Bạch thu nhận đồ đệ?
Đệ tử đời thứ ba của Tiểu Sơn phong?
âu Dương nhìn tiểu nam hài mặc yếm đỏ buộc hai búi tóc cao trước mắt, môi đỏ răng trắng khiến người ta yêu thích, mà nuốt một ngụm nước miếng.
Cách ăn mặc của hài tử này có chút quen mắt!
Chẳng lẽ là đại nghịch tử rút gân rồng, lột da rồng, gọt xương trả cha, gọt thịt trả mẹ kia sao?
Thú vui này cũng lớn!
âu Dương nhìn tiểu nam hài trước mắt, lóe lên một nụ cười: “Tiểu Bạch, đây là đệ tử mà ngươi thu nhận?”
Bạch Phi Vũ đang nhìn chằm chằm tiểu nam hài ngoan cố trước mắt, nghe thấy âu Dương hỏi, cũng hào phóng: “Ta dạo chơi đến đây, vừa lúc nhìn thấy mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông, mây tím của trời đất rơi xuống từ phương đông, đúng lúc rơi vào trên người người này, nên có duyên với ta, mặc dù không có danh phận thầy trò, nhưng lại là thầy trò thực tế.”
Câu nói cuối cùng rất có Phật lý Phật khí, nhưng âu Dương lại không có công phu quản nhiều như vậy, chỉ ngồi xổm xuống nhìn tiểu nam hài trước mắt, lộ ra nụ cười tự cho là hòa ái mà hỏi: “Tiểu bằng hữu ngươi tên là gì vậy?”
“Dựa vào cái gì ta nói cho ngươi biết?” Tiểu nam hài nhìn âu Dương không quen biết, trợn tròn mắt tức giận.
Mí mắt Bạch Phi Vũ giật một cái, Lượng Thiên xích trong tay dừng ở trên đầu tiểu nam hài, gương mặt đầy sương lạnh răn dạy: “Nghịch tử! Vị này là sư huynh của ta!”
âu Dương xua tay, Tiểu Bạch này so đo với một đứa bé cái gì, ngay sau đó sờ đầu tiểu nam hài, có chút thấp thỏm mà hỏi:
“Tiểu tử, ngươi không phải họ Lý chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận