Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 241: Sau khi Hóa Anh

Tất cả đã kết thúc, có lẽ người duy nhất bị thương cũng chỉ có Động Hư Tử kêu gào bị bắt vì trộm bài, bị Tô Tiểu Thất nhéo tai.
Hồ Đồ Đồ vui vẻ bọc chăn mền chạy tới, lớn tiếng hét lên với âu Dương: "Đại sư huynh, Đại sư huynh, ta Hóa Anh rồi!"
âu Dương mỉm cười vươn tay ra, Hồ Đồ Đồ nhào vào lòng âu Dương như yến non về tổ, dùng sức hít hà, thơm quá, mùi cây trúc tươi mát trong ngực Đại sư huynh vẫn dễ ngửi như vậy!
Đồ Đồ ta thích Đại sư huynh nhất!
âu Dương ôm nhóc con, đột nhiên nhìn thấy lỗ tai hồ ly của nhóc con nhô ra từ đỉnh đầu, lỗ tai lông xù khẽ run lên vì vui vẻ.
âu Dương hiếu kì nhéo lỗ tai hồ ly của Hồ Đồ Đồ.
Lúc này Hồ Đồ Đồ mới giật mình, vì lúc mình đột phá quá hưng phấn nên tai hồ ly của mình bị lộ, yêu nguyên trong cơ thể chuyển hóa thành chân nguyên, lỗ tai hồ ly lập tức biến mất không thấy gì nữa.
"Đại sư huynh, ngươi vừa sờ cái gì vậy?" Hồ Đồ Đồ hơi thấp thỏm ngẩng đầu nhìn âu Dương, giả bộ như nghi ngờ.
Nhóc con này đúng là không biết gạt người khác, thứ gì cũng viết trên mặt.
âu Dương khoát tay cười nói: "Lúc nãy ta thấy tóc ngươi bị rối cho nên vuốt lại cho ngươi."
Hoá ra Đại sư huynh không nhìn thấy tai hồ ly của mình!
Lúc này Hồ Đồ Đồ mới thả lỏng, vui vẻ cọ quần áo của âu Dương.
Đột nhiên Hồ Đồ Đồ biến sắc, nói với âu Dương với vẻ mặt cầu xin: "Đại sư huynh, hình như ta không khống chế nổi chân nguyên trong cơ thể!"
âu Dương nghe thấy Hồ Đồ Đồ kinh hãi kêu lên, lập tức xách Hồ Đồ Đồ lên nhìn kỹ.
Đương nhiên, âu Dương cũng không nhìn ra được gì.
Dù sao mình mới Trúc Cơ, nhìn ra được mới là lạ.
Ngoại trừ cảm giác Hồ Đồ Đồ có vẻ như trưởng thành hơn, còn lại cũng không có gì thay đổi.
âu Dương vội vàng kẹp lấy Hồ Đồ Đồ chạy đến trước mặt mấy người Tô Tiểu Thất, lo lắng nói: "Các vị sư thúc sư bá, mau nhìn xem sư muội nhà ta bị gì rồi?"
Tô Tiểu Thất nhéo tai Động Hư Tử nhìn thoáng qua Hồ Đồ Đồ, không quá để ý: "Đây không phải đã đột phá Nguyên Anh sao? Rất tốt."
Vừa nãy Động Hư Tử thiện ý nhắc nhở ba nữ nhân đã nhìn ra thân phận của Hồ Đồ Đồ hãy giữ bí mật.
Bây giờ Tô Tiểu Thất nhéo tai Động Hư Tử cũng vì hơi xấu hổ vì mình thân là đại tu sĩ Độ Kiếp mà lại không nhìn ra một con linh hồ.
Cho nên mới bắt chẹt Động Hư Tử trộm bài, véo tai Động Hư Tử cho hả giận.
Động Hư Tử bị véo tai nhe răng trợn mắt nói: "Sư muội, sư muội, ta biết chuyện gì xảy ra, ngươi buông ra trước đi!"
Sau khi Tô Tiểu Thất buông lỗ tai mình ra, Động Hư Tử nhìn vẻ mặt cầu xin của Hồ Đồ Đồ, lập tức đưa tay sờ đầu Hồ Đồ Đồ.
Lúc này mới lên tiếng giải thích: "Thật ra rất đơn giản, tốc độ tu luyện của bé con này quá nhanh, chân nguyên tích trữ nhanh nhưng cảnh giới không theo kịp, cho nên sau khi Hoá Anh, chân nguyên trong cơ thể không còn nghe theo sự chỉ huy của nàng nữa."
Tu luyện không có đường tắt, cuối cùng Hồ Đồ Đồ lười nhác cũng phải trả giá cho sự lười biếng của mình.
Trước đây không thích cảm ngộ đạo pháp, một lòng chỉ muốn chơi, đến cả Ngự Kiếm thuật của Trúc Cơ cũng không biết, thậm chí còn chẳng muốn điều động chân nguyên.
Thời gian dài trôi qua, mặc dù chân nguyên tích lũy rất nhanh, nhưng cảnh giới vẫn rất thấp, sau khi chân nguyên trải qua Hóa Anh lần nữa chiết xuất, Hồ Đồ Đồ đã không khống chế nổi sức mạnh của mình.
"Tất cả tu vi đều có được nhờ bước từng bước một, cứ luôn muốn không làm mà hưởng, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình!" Động Hư Tử nhẹ nhàng gõ đầu nhỏ của Hồ Đồ Đồ.
"Ngươi hiểu không?" Động Hư Tử nhìn về phía âu Dương đang trầm tư, thích lên mặt dạy đời nên mở miệng nói.
âu Dương đang trầm tư khẽ gật đầu, nói với vẻ tin phục: "Chưởng giáo chính là chưởng giáo, vậy có phải ta thì ngược lại không, mặc dù ta chỉ có chân nguyên của Trúc Cơ, nhưng thật ra cảnh giới của ta đã sớm phi thăng?"
Đối với tình trạng cơ thể của âu Dương, Động Hư Tử cũng không nói được nguyên do, nhìn biểu cảm rất tán thành với mình của âu Dương, Động Hư Tử cũng lười dạy tên ngốc này.
Động Hư Tử nhìn Hồ Đồ Đồ, nói: "Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đến Thanh Vân phong tìm ta nghe giảng, hàng ngày ta sẽ ra bài tập cho ngươi, không được lười biếng!"
Hồ Đồ Đồ nhìn về phía Đại sư huynh nhà mình với khuôn mặt đau khổ, hi vọng Đại sư huynh nhà mình có thể nói đỡ cho mình vài câu.
Nhưng âu Dương lại đứng bên cạnh gật đầu phụ họa, trước kia âu Dương đã từng được giáo dục, mặc dù là ngoại lệ, nhưng vẫn biết học tập là phải từ lúc còn thơ.
Liên quan tới mấy chuyện này thì âu Dương rất đồng ý, kiếp trước vì trình độ của mình quá thấp nên mới không tìm được công việc tốt.
Sau khi cảm ơn mấy người Động Hư Tử đã cất công từ xa tới đây, Động Hư Tử mới cưỡi mây dẫn theo Tô Tiểu Thất rời đi, còn Mộ Vân Ca thì lôi kéo Mộ Vân Hải đang định nói gì đó rời khỏi Tiểu Sơn phong.
âu Dương xách Hồ Đồ Đồ không mấy vui vẻ lên, vẫn cảm thấy mừng trong lòng.
Nhóc năm tuổi còn đái dầm này đã là cường giả Nguyên Anh đó!
Mặc dù không khống chế nổi sức mạnh, nhưng vẫn phải Nguyên Anh!
Hài tử nhà mình ưu tú như vậy, đương nhiên âu Dương rất vui vẻ!
"Lão tam, hôm nay nấu con Tam Nhãn Hoa linh kê nuôi hai năm rưỡi kia đi, khao Đồ Đồ một bữa ra trò!" âu Dương nâng Hồ Đồ Đồ lên, lập tức nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh vội gật đầu cười, lập tức quay người về phòng bếp.
Nghe thấy âu Dương bảo hôm nay ăn gà, hai mắt Tịnh Tử và Lông Bông chợt sáng lên, liếc nhau một cái, hai huynh đệ lại trốn ở cửa phòng bếp.
Bạch Phi Vũ phi thân về trên cây, những pháp luật dành cho tiên thần trong đầu mình đều mới là thứ hình thức ban đầu, mình muốn tiến hành điều chỉnh lại tỉ mỉ hơn, đến mức độ không để lại bất kì một kẽ hở nào.
Vì ghét cái tên Điêu Mao khó nghe này, Bạch Phi Vũ đã đặt lại tên cho con chim xanh đậu trên vai như đang cùng hoàn thành công việc này với Bạch Phi Vũ.
Chim xanh đổi tên là "Hàm Vũ" !
âu Dương nhẩm đi nhẩm lại mấy lần cái tên này, cuối cùng vẫn khinh thường nhìn Bạch Phi Vũ, còn tưởng là tên gì hay, không phải vẫn là Điêu Mao sao?
Hàm Vũ = Điêu Mao
Dường như cũng không có vấn đề gì.
Cáo Tây Tạng Hồ Ngôn lại cuộn ở một góc trong viện, lẳng lặng nhìn Hồ Đồ Đồ, mặt nghiêm túc không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng âu Dương lại đọc hiểu.
âu Dương ôm Hồ Đồ Đồ đến trước mặt cáo Tây Tạng Hồ Ngôn, nói với Hồ Đồ Đồ: "Đồ Đồ, chia sẻ với Soái Ca nữa, chuyện tốt như vậy đương nhiên cũng phải để Soái Ca biết!"
Hồ Đồ Đồ vừa đáp đất đã ôm chặt cáo Tây Tạng Hồ Ngôn, vui mừng nói: "Soái Ca, Soái Ca, ta báo cho ngươi biết, ta đột phá Nguyên Anh rồi!"
âu Dương nhìn Hồ Đồ Đồ vui mừng thì cười lắc đầu, lập tức quay người rời đi.
Hồ Đồ Đồ nhìn thấy âu Dương rời đi mới thả lỏng trong lòng, khẽ nói: "Soái Ca, vừa rồi ta không cẩn thận để lộ lỗ tai hồ ly, suýt chút nữa bị Đại sư huynh phát hiện, may mà ta tránh nhanh, hì hì, Đồ Đồ ta thông minh không?"
cáo Tây Tạng Hồ Ngôn híp mắt nằm trong lòng Hồ Đồ Đồ nho nhỏ, cảm nhận được Hồ Đồ Đồ vuốt lông cho mình, nhìn về phía bầu trời.
"Hôm nay thời tiết tốt hơn bình thường rất nhiều!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận