Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 552: Lý Thái Bạch và Tịnh Tử

“Làm như bản thân ngươi chính nghĩa mạnh mẽ lắm vậy, tiểu tử ngươi làm sao hiên ngang lẫm liệt được như ta, ta là Lý Thái Bạch, trụ cột của thiên địa này đó!” Lý Thái Bạch nhìn âu Dương đang tít mắt, hơi không cam lòng thầm nghĩ.
Vừa định mở miệng mỉa mai âu Dương vài câu, Lý Thái Bạch lại phát hiện âu Dương đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Hơi vang lên tiếng ngáy nhỏ, âu Dương chỉ tốn một giây để chìm vào giấc ngủ, cảm giác như đã nhiều ngày hắn chưa được ngủ.
“Ngươi ngược lại không hề có tâm lý phòng bị nhỉ, ta còn chưa đi mà? Ngươi không sợ ta không rời đi mà cưỡng ép chiếm lấy thân thể sư đệ ngươi hay sao?” Lý Thái Bạch lặng lẽ nhìn âu Dương ngủ say, có chút cạn lời mà phàn nàn.
Nhưng nếu nghĩ theo hướng khác, âu Dương có lẽ bởi vì hắn ở đây nên mới có thể yên tâm nghỉ ngơi một lúc!
Nghĩ như vậy, Lý Thái Bạch không khoit vui vẻ trở lại, hắn cười haha một cách ngây ngô, nụ cười đó trên gương mặt băng sơn ngàn năm của Lãnh Thanh Tùng cứ như là ăn mật ong vậy.
Đang lúc Lý Thái Bạch gãi đầu cười ngây ngô, Tịnh Tử bên cạnh run rẩy đi tới, nhìn Lý Thái Bạch, ngập ngừng ngờ vực hỏi: “Ngài là chủ nhân trước đây?”
Nó là chó lạp xưởng thân từng là vỏ kiếm của Lý Thái Bạch, làm sao có thể không quen thuộc với hơi thở của Lý Thái Bạch?
Khi Lý Thái Bạch thức tỉnh trong cơ thể của Lãnh Thanh Tùng, Tịnh Tử đã lập tức cảm nhận được sự tồn tại của Lý Thái Bạch.
Nhưng nó không dám xác nhận, nó cũng hoài nghi có lẽ nào Nhị đương gia nhà mình ở trên đỉnh núi này đã kế thừa sức mạnh của chủ nhân trước đây - Lý Thái Bạch, nên khiến cho mình nhận nhầm chủ nhân trước đây đã quay trở về!
Mà nghe xong cuộc nói chuyện của âu Dương và Lãnh Thanh Tùng, Tịnh Tử ở một bên yên lặng, càng nghe càng cảm thấy không đúng, cuối cùng là cả mặt chó đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Kinh ngạc vì âu Dương lại quen biết đã lâu với Kiếm Tiên Lý Thái Bạch, cũng kinh ngạc vì chủ củ của mình, Kiếm Tiên Lý Thái Bạch trước đây, thật sự mượn xác hoàn hồn!
Mà hai người nói chuyện quá thâm sâu, nó nghe mà nghe không hiểu, thế là nó cũng lười nghe, yên tĩnh chờ một cơ hội để xem xem mình có thể nói chuyện đôi ba câu với chủ cũ được không!
Đối với những chuyện lớn mà hai vị chủ nhân đang bàn, không có gì thú vị, ta chỉ là một con chó thôi, những chuyện kia liên quan cái rắm gì đến ta?
Mà khi nhìn thấy một con chó đang nhìn mình đầy chờ mong, Lý Thái Bách có chút ngơ ngác.
Chó nhà ai vậy?
Cái gì mà chủ nhân trước đây?
Làm sao lại có một con chó dính líu quan hệ gì với mình?
Thế giới hiện tại đã trở nên kỳ lạ như vậy sao?
Tịnh Tử nhìn thấy gương mặt lộ vẻ không hề quen biết của Lý Thái Bạch, nó cũng có chút sốt ruột, chỉ chỉ miệng của mình nói: “Đại lão, là ta nè, vỏ kiếm nè, là vỏ kiếm của thanh kiếm luôn bên cạnh ngài đó!”
Nghe được lời giải thích của Tịnh Tử, gương mặt thản nhiên tùy ý của Lý Thái Bạch không tự chủ được mà sa sầm xuống.
Hắn còn nhớ nó, nhưng hắn lại không muốn nhớ về nó quá nhiều.
Đối với một vị Kiếm Tiên vĩ đại như hắn, chuyện mất mặt nhất chính là hắn mang bên mình một cái vỏ kiếm dài đến mức nực cười.
Vỏ kiếm đang yên đang lành, cứ phải biến thành một con chó làm gì.
Vốn là mang kiếm mà đi, nhưng tư thế thì cứ như hắn đang đeo một con chó lắc lư.
Cho nên hắn vẫn luôn ôm thanh trường kiếm vào trong ngực, như vậy sẽ không quá lộ.
Lúc này lại nhìn thấy vỏ kiếm vốn đã dài còn trông giống chó giờ lại tựa như một con chó thật sống sờ sờ trước mặt hắn.
Đều tại âu Trị Tử, khi không làm cho hắn một thanh trường kiếm còn phải phối cùng một cái vỏ kiếm quái dị như vậy.
Khiến cho hắn trước khi thành tiên phải chịu đủ mọi sự chỉ trích, có giải thích thế nào cũng không được.
Đó cũng là nguyên nhân hàng đầu để sau khi hắn tìm ra con đường thành tiên, hắn đã vung kiếm chém chết tiên nhân đúc kiếm cho cả tộc tiên, Khí Tổ!
Có lẽ Khí Tổ ở phía xa xôi trong Phong thần bảo thư của Bạch Phi Vũ vẫn không thể nghĩ ra được, chuyện hắn sa ngã vậy mà lại có quan hệ với một cái vỏ kiếm trông giống một con chó!
Lý Thái Bạch lại không muốn thừa nhận con chó trước mặt mình này đã từng là vỏ kiếm của hắn, chỉ có thể hàm hồ nói: : “À, là ngươi à, làm tốt ghê nhỉ! Lúc này đã thật sự hóa chó rồi!”
Tịnh Tử thấy Lý Thái Bạch nhận ra mình, lập tức vui mừng, nó đã bầu bạn bên cạnh Kiếm Tiên Lý Thái Bạch không biết bao nhiêu tháng năm, đến tận khi hắn vung kiếm trảm tiên, có thể nói nó và vị chủ cũ này có cảm tình rất sâu đậm.
Nó cùng với Kiếm Tiên đi khắp từ nam chí bắc, qua núi non biển rộng, nó cùng vị đại lão này đi khắp cả cái đại lục này.
Tịnh Tử vốn cho rằng nó sẽ vĩnh viễn không gặp lại được vị chủ nhân này, đột nhiên nhận ra lại có một ngày chủ cũ lại lần nữa xuất hiện trước mặt nó.
Cảm giác hưng phấn và xấu hổ khi đã không chờ đợi chủ nhân mà lao vào vòng tay của người khác khiến Tịnh Tử cảm thấy mất mặt chó khi đối diện với chủ cũ của mình!
“Chủ nhân, ta… Thật ra…” Miệng chó của Tịnh Tử ấp a ấp úng, nó muốn giải thích quan hệ giữa nó và âu Dương, thậm chí trong một cái chớp mắt, nó còn muốn nói rằng nó không hề quen biết âu Dương.
Nhưng nghĩ về cái lần ở tiên mộ, nó từng phản bội âu Dương, suốt một thời gian rất dài, âu Dương không để cho nó yên ổn.
Phản bội lần thứ hai là không thể tha thứ!
Quá khứ suy cho cùng cũng chỉ là quá khứ!
Hơn nữa, vị chủ cũ này còn có ý đồ rõ ràng là chỉ tạm thời chiếm giữ thân thể của lão Nhị trên đỉnh núi nhà mình.
Nếu như chủ cũ thật sự chiếm lấy thân thể của lão Nhị đỉnh núi nhà mình, e rằng dù quen biết đã lâu, hắn cũng sẽ bị chủ nhân hiện tại của mình đánh đến mất trí!
Về phương diện bao che con cái, trong mắt Tịnh Tử, không có ai hơn được âu Dương!
Nghĩ tới đây, gương mặt chó của Tịnh Tử cũng trở nên nghiêm nghị, nó nhìn Lý Thái Bạch trước mặt, kiên định nói: “Xin ngài thông cảm, ta đã là chó của hắn rồi!”
Lời nói vô cùng kiên định trung thành, Lý Thái Bạch nghe thấy mà không hiểu gì.
Con chó này sao vừa rồi còn làm ra bộ chó, giờ đột nhiên lại bày ra dáng vẻ mạnh mẽ như vậy rồi?
Quả nhiên, không cần biết là thứ gì, chỉ cần đi theo âu Trị Tử một thời gian là lập tức sẽ trở nên rất kỳ quái!
Dù sao cũng là vỏ kiếm theo mình đã lâu, Lý Thái Bạch đưa tay sờ Tịnh Tử, mở chân sau của Tịnh Tử lên xem, vẻ mặt kinh dị hỏi: “Ngươi không phân đực cái à?”
Cùng một động tác, cùng một câu hỏi y hệt như khi lần đầu âu Dương nhìn thấy Tịnh Tử!
Tịnh Tử mặt như tro tàn mà nghiêng đầu, chỉ cảm thấy kiếp chó của mình thật thất bại, nó cũng lười phản ứng với sự không đứng đắn của Lý Thái Bạch.
Tại sao cả chủ cũ lẫn chủ mới đều để ý đến mấy cái trọng điểm kỳ cục như vậy chứ!
Rõ ràng nó là một món đạo bảo hiếm có trong thế gian này mà!
Vì sao bọn họ không tìm xem nó có tác dụng gì, có bao nhiêu tuyệt vời, mà ngược lại cứ luôn so đo xem nó là chó đực hay chó cái vậy?
Xem ra mặc kệ là người nào, chỉ cần có quen biết với chủ nhân hiện tại của mình, thời gian dài đều sẽ trở nên kỳ lạ!
Một người một chó, vô tình nhất trí cùng chung một chuyện, nguyên nhân đều là vì âu Dương mới khiến cho người kia trở nên kì cục như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận