Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 338: Hồ Đồ Đồ buồn rầu

Gần đây Hồ Đồ Đồ vẫn luôn ăn không ngon ngủ không yên, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tròn trịa cũng đã xuất hiện cằm nhọn.
Cả ngày khuôn mặt nhỏ nhắn đều cau mày khổ sở giống như đang có tâm sự rất lớn.
Tiểu hài tử vốn không buồn không lo lại trở nên như vậy, tự nhiên khiến cho rất nhiều người chú ý.
Ví dụ như Trần Trường Sinh đang trầm tư nhìn chằm chằm vào nửa con gà còn sót lại ở trong.
“Trước đây mỗi bữa Đồ Đồ đều có thể ăn hết một con gà, hiện tại một bữa lại chỉ có thể ăn nửa con, chẳng lẽ là gần đây tài nấu nướng của ta giảm xuống?”
Trần Trường Sinh đưa ngón tay nếm thử hương vị, không hề có gì khác so với trước kia.
“Chẳng lẽ là đã chán ăn món này rồi sao? Xem ra phải điều phối lại bí phương!” Trần Trường Sinh bưng canh gà còn thừa lại đổ vào trong máng của Tịnh Tử và Lông Bông đã chờ đợi từ lâu.
Trần Trường Sinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nhịn không được mà đi lên phía trước hỏi Hồ Đồ Đồ đang than ngắn thở dài với trời: “Đồ Đồ à, có phải gần đây ngươi có tâm sự gì không?”
Hồ Đồ Đồ đang rầu rĩ bị Trần Trường Sinh đột nhiên lên tiếng dọa đến giật nảy mình, lông ngốc trên đầu cũng bị dọa dựng đứng cả lên.
Hồ Đồ Đồ vội vàng đứng lên, lộ ra vẻ mặt cười giả nói với Trần Trường Sinh: “Tam sư huynh, không có nha, ta không có tâm sự gì, ta làm sao có thể có tâm sự được!”
Nhìn Hồ Đồ Đồ cố hết sức phản bác nhưng ngoài mặt đều nói rõ trong lòng ta đang có chuyện, Trần Trường Sinh cũng không cưỡng ép yêu cầu Hồ Đồ Đồ nói ra với mình.
Hắn chỉ tiến lên một bước, sờ cái đầu lông xù của Hồ Đồ Đồ rồi nhẹ giọng: “Ngươi đã không muốn nói, vậy thì không nói, nhưng đừng quên, ngươi có nhiều sư huynh như vậy!”
Hồ Đồ Đồ cảm nhận được sự ấm áp từ đỉnh đầu truyền đến, vẻ ưu sầu trên khuôn mặt ngược lại càng sâu hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tang thương nhìn Trần Trường Sinh: “Tam sư huynh, có lẽ khi ngươi đến tuổi của ta, ngươi sẽ hiểu!”
“???”
Trần Trường Sinh cứng đờ tại chỗ, sững sờ nhìn Hồ Đồ Đồ trước mắt chỉ có sáu bảy tuổi, lộ ra vẻ mặt già nua giáo huấn mình, không tính kiếp trước mình sống mấy trăm tuổi thì kiếp này mình cũng mười bảy tuổi.
Nghe một đứa bé sáu bảy tuổi nói những lời này để giáo huấn mình, hắn luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhưng không đợi Trần Trường Sinh nói tiếp, Hồ Đồ Đồ sợ Trần Trường Sinh lại tiếp tục truy vấn mình, lén lút đeo cặp sách nhỏ thêu hình hồ ly của mình lên, chuẩn bị đi đến chỗ các lão nương tránh gió!
Nguyên nhân dẫn đến tất cả nhưng điều này là bởi vì trước khi rời đi âu Dương đã nói sẽ cùng đến thăm quê nhà của Hồ Đồ Đồ!
Nếu như mình chỉ là một tiểu cô nương bình thường cũng không có gì!
Nhưng mình chính là Yêu tộc!
Về quê chẳng phải là muốn đến Hồ tộc ở Thanh Khâu sao?
Vậy chẳng phải chuyện mình là Thanh Khâu linh hồ sẽ bị phơi bày ra ánh sáng sao!
Đây chính là bí mật lớn nhất trên người mình!
Trên thế giới này chỉ có phụ thân và gia gia biết chuyện này!
Ngộ nhỡ các sư huynh biết được ta là một tiểu hồ ly, liệu các sư huynh còn cần ta nữa không!
Nghe nói tu sĩ nhân loại thích bắt tu sĩ Hồ tộc làm lô đỉnh!
Tiểu hồ ly như mình, các sư huynh có thể trở mặt tại chỗ hay không, sau đó rút gân rút cốt, dùng để phụ trợ tu luyện!
Mấy ngày nay bởi vì chuyện thân phận của mình sắp bị bại lộ, Hồ Đồ Đồ cơm nước không màng, đêm không chợp mắt.
Đến ngay cả nằm mơ cũng là bởi vì mình là hồ ly, cho nên Thanh Vân tông và các sư huynh đều không cần mình nữa, ở trong giấc mơ mình đã khóc rất thương tâm.
Cho dù là tỉnh lại, những giọt nước mắt mình đã khóc khi ngủ thiếp đi cũng đã làm ướt hết nửa cái gối đầu.
Gia gia nói tu sĩ Nhân tộc nhìn thấy Yêu tộc sẽ trực tiếp chặt đầu nhỏ của ta, cho dù là các sư huynh sẽ không chặt đầu của mình, nhưng chắc chắn cũng sẽ bởi vì chuyện mình lừa gạt bọn họ mà tra tấn mình!
Nghĩ tới đây Hồ Đồ Đồ chạy xuống chân núi nhanh hơn, bởi vì chạy trên đường gập ghềnh khiến cái cặp sách đầu hồ ly ở phía sau lắc lư giống như đang cười.
“Nhị sư huynh, rốt cuộc là Đồ Đồ bị làm sao vậy? Ngươi biết không?” Trần Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng đang gõ leng keng ở trên nóc nhà.
Lãnh Thanh Tùng dừng cây búa trong tay lại, suy tư thành thật: “Không.”
Thà rằng để mình đại chiến ba trăm trận với tu sĩ Độ Kiếp đến thống khoái còn hơn là cho mình suy đoán tâm tư của nữ hài tử.
Ngoài hỏi về chuyện huynh trưởng với tên kiếm tu hoang tưởng này ra thì Trần Trường Sinh cũng cảm thấy mình hỏi Lãnh Thanh Tùng chuyện này giống như hỏi vô ích.
Ngay sau đó Trần Trường Sinh nhìn về phía cáo Tây Tạng đang phơi nắng, rồi đi lên phía trước khẽ khom người: “Tiền bối, ngài có biết gần đây Đồ Đồ gặp phải chuyện phiền lòng gì không?”
cáo Tây Tạng đang phơi nắng, mặt không chút thay đổi nghiêng đầu nhìn Trần Trường Sinh trước mắt, bình thản đáp: “Ta biết, vì nàng sợ thân phận Yêu tộc của mình bị bại lộ!”
Mấy ngày nay, mỗi buổi tối đều bị Hồ Đồ Đồ ôm vào trong ngực, một lần lại một lần nghe Hồ Đồ Đồ nhỏ giọng hỏi mình phải làm gì bây giờ, cáo Tây Tạng Soái Ca cũng đã nghe đến mức sắp mọc kén trong lỗ tai rồi.
“??? Chuyện bản thân Đồ Đồ là Yêu tộc chẳng lẽ không phải là chuyện đã công khai rồi sao?” Trần Trường Sinh nghi ngờ hỏi lại.
Lãnh Thanh Tùng cũng dừng cây búa trong tay, ngẩng đầu tò mò nhìn sang bên này.
Mặc dù ngoài mặt Lãnh Thanh Tùng vẫn luôn không thèm để ý đến sư muội hồ ly này, nhưng trong lòng hắn vẫn khá yêu thương sư muội này.
Cũng chỉ có một mình Hồ Đồ Đồ là một sư muội ngốc như vậy bình thường như vậy ở Tiểu Sơn phong.
Cáo Tây Tạng thản nhiên đứng lên, vươn người một cái trước mặt trời rồi: “Mặc dù các ngươi đều biết thân phận của Hồ Đồ Đồ, thế nhưng nàng lại không biết các ngươi đã biết!”
“Là vậy sao, lát nữa ta đi giải thích cho nàng là được rồi, đâu phải đến mức mỗi ngày không ăn cơm như vậy chứ?” Trần Trường Sinh hơi im lặng.
Cáo Tây Tạng cười lạnh một tiếng: “Các ngươi thì biết cái gì? Hồ Đồ Đồ là người thừa kế huyết mạch của Cửu Vĩ thiên hồ, các ngươi có biết Cửu Vĩ thiên hồ đại biểu cho cái gì không?”
Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng bị lời nói của cáo Tây Tạng hấp dẫn ánh mắt, Trần Trường Sinh chịu không nổi kiểu thừa nước đục thả câu của cáo Tây Tạng mà hỏi thẳng: “Đại biểu cho cái gì?”
Cáo Tây Tạng hừ một tiếng, vênh váo tự đắc: “Mỗi con Cửu Vĩ thiên hồ đều đại biểu cho một vị cường giả ít nhất là Độ Kiếp đỉnh cao!”
Chỉ thế thôi sao?
Trong mắt Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng nhịn không được lộ ra vẻ thất vọng, còn tưởng rằng có thể có bí mật lớn gì, chẳng qua chỉ là Độ Kiếp.
Làm như đó là chuyện lớn bằng trời vậy?
Tuy rằng ở bên ngoài, Độ Kiếp gần như đại biểu cho chiến lực đứng đầu nhất trên thế giới này, nhưng sau này có ai ở trên Tiểu Sơn phong không thể đột phá đến Độ Kiếp.
Cho nên những lời này của cáo Tây Tạng cũng không phải là chuyện lớn đến mức nào ở trong mắt Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng.
Thậm chí họ còn sinh ra một cảm giác Cửu Vĩ thiên hồ chẳng qua cũng chỉ có như vậy.
Cáo Tây Tạng nhìn thấy vẻ mặt của hai người, lập tức nổi giận đùng đùng, lão tổ nhà mình lại bị hai tiểu quỷ trước mắt khinh bỉ?
Ngay sau đó cáo Tây Tạng nhịn không được: “Các ngươi có biết mỗi Yêu tộc đều có bản mệnh thần thông thuộc về chủng tộc của mình không? Các ngươi biết bản mệnh thần thông của Cửu Vĩ thiên hồ nghịch thiên đến mức nào không?”
Nhìn hai người vẫn không có hứng thú như trước, cáo Tây Tạng đứng thẳng người lên, một móng vuốt chỉ lên trời, nghiêm túc nói:
“Thần thông của Cửu Vĩ thiên hồ chính là biết trước tương lai!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận