Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 190: Lăng Phong và bé trai

"Trần sư đệ, ta muốn tiếp tục điều tra xem tâm ma đang trốn đi nơi nào, mấy ngày nay tâm trạng ngươi luôn bất định, có phải bởi vì nhân gian áp chế tu vi quá ác độc nên dẫn đến ngươi có chút không thích ứng? Không có vấn đề gì chứ?" Lăng Phong ngồi trên con hạc vàng nhàn nhã uống rượu, ân cần nhìn về phía Trần Trường Sinh đang ngồi trên một con hạc vàng khác mà hỏi.
Dường như Trần Trường Sinh ngồi trên hạc vàng không nghe thấy Lăng Phong nói gì, cho đến khi Lăng Phong mở miệng gọi hắn lần nữa mới thì mới cứng ngắc ngẩng đầu, gượng cười: "Đa tạ Lăng sư huynh quan tâm, hình như mấy ngày nay có chút mệt mỏi, dù sao nhân gian cũng không phải là nơi tốt đẹp gì với tu sĩ chúng ta."
"Bằng không ngươi đi về trước? Chỉ là một cái thần hồn không có thân thể mà thôi, ta vẫn có lòng tin có thể đối phó được." Lăng Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
Trần Trường Sinh suy nghĩ rồi gật đầu: "Đã như vậy, ta đây về Thanh Vân tông trước, báo cáo việc này với chưởng giáo, Trường Sinh chúc Lăng sư huynh mã đáo thành công!"
Lần này tới nhân gian là Lăng Phong chủ động mời Trần Trường Sinh đến, hình như Lăng Phong có ý lôi kéo mình, dọc theo đường đi ngoại trừ truyền thụ cho mình một ít đạo lý mê hoặc mình cũng không có làm ra bất cứ chuyện gì khiến Trần Trường Sinh cảm thấy nghi ngờ.
Nếu nói chuyện nghi ngờ thì việc Trần Trường Sinh vận dụng cấm thuật Sưu Hồn còn quá giới hạn hơn Lăng Phong.
Hiện tại Trần Trường Sinh đặt toàn tâm toàn ý ở trên thân thể Tổ Uyên, âu Dương xuống tay thật sự quá ác độc, toàn bộ thân thể bị đập vỡ vụn, muốn chắp ghép lại cũng không được.
Hai ngày nay Trần Trường Sinh chẳng những hết đường xoay xở đối với thân thể Tổ Uyên, mà còn muốn thôi diễn đạo pháp cắt Nguyên Anh của mình của sư phụ Hồ Vân nhà mình.
Chín thành chín tâm lực đều đặt ở trên hai chuyện này cho nên hắn mới có vẻ cả người tâm thần không yên.
Lăng Phong cười chắp tay nói: "Trần sư đệ có thể theo ta đi tới nơi này, Lăng Phong đã rất cảm tạ, chờ khi ta trở lại Thanh Vân tông, hai ta lại cùng uống một chén!"
Trần Trường Sinh cười đáp ứng, sau đó lập tức điều chuyển hạc vàng, vội vã bay về phía Thanh Vân tông.
Lăng Phong vẫn giơ bầu rượu lên uống rượu, đột nhiên biểu tình trên mặt Lăng Phong dừng lại, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, Trần Trường Sinh này làm việc thật cẩn thận nha!
Vậy mà còn an bài tay sau theo dõi mình!
Lăng Phong giống như không phát hiện ra Trần Trường Sinh để lại tay sau, trực tiếp bay về phương xa.
Không biết hắn bay bao lâu, ở phía dưới xuất hiện một tòa thành.
Tòa thành này rất nhỏ, đừng nói là so với Hoàng thành, coi như là Phong Diệp thành cũng lớn hơn nó gấp trăm lần.
Bức tường thành thấp bé giống như chỉ cần nhấc chân là có thể bước qua.
Thay vì nói là thành phố, chẳng thà nói là một trấn nhỏ.
Lăng Phong nhảy từ trên hạc vàng xuống, đáp xuống một chỗ không bắt mắt, sau đó trực tiếp đi vào trong thành.
Tòa thành nhỏ này nhìn thậm chí có chút đơn sơ, người đi đường phần lớn là một số người nghèo mặc quần áo vá nhưng trên mặt bọn họ lại đều lộ ra nụ cười thật thà chất phác.
So với sự rối loạn ở bên ngoài hiện tại, nơi này giống như là một thế ngoại đào nguyên.
Lăng Phong mặc đạo bào hoa lệ tự nhiên đã khiến cho không ít người chú ý.
Khí chất người tu hành xuất trần, đi trên đường quan giống như một con hạc trắng kiêu ngạo đi ở trong bầy gà.
Lăng Phong không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, tự mình đi trên con đường của mình.
Trong Thanh Vân tông, mình gần như đã bị mọi người nghi ngờ nhưng mình vẫn tùy ý làm bậy như trước.
Chớ đừng nói ở trong đám người phàm này, Lăng Phong nhìn người phàm trong nhân gian rất giống như hắn đang nhìn con kiến hôi.
Có ai quan tâm đến những con kiến dưới đất không?
Đột nhiên góc áo Lăng Phong bị một bàn tay nhỏ kéo lại, Lăng Phong dừng bước rồi quay đầu nhìn.
Một bé trai bẩn thỉu đang khẩn trương nhìn Lăng Phong, trong tay xách theo một cái giỏ trúc, mà bên trong giỏ trúc có mấy cây thảo dược của nhân gian.
"Công tử, ở đây ta có Điền Thất tốt nhất, ngài muốn một ít sao?" Bé trai lắp bắp nhìn quý công tử mặc trang phục rực rỡ trước mắt.
Ý nguyện mãnh liệt muốn bán hết số thảo dược đang cầm trong tay đã khiến cho thiếu niên lấy hết dũng khí, tiến lên giữ chặt lấy Lăng Phong.
Lăng Phong nhìn thoáng qua bé trai, trên khuôn mặt không chút thay đổi của hắn đột nhiên hiện ra vẻ tươi cười, sau đó vươn tay nhéo nhéo gương mặt bẩn thỉu của bé trai mà nói: "Bán như thế nào?"
"Chỉ… Chỉ cần… Hai đồng tiền." Bé trai co quắp.
Lăng Phong móc một hạt đậu vàng từ trong ống tay áo ra, hạt đậu vàng này là đồ vật mà Lăng Phong dùng phép hoá vàng.
Lăng Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu kia, sau đó đặt hạt đậu vàng vào trong tay bé trai, nhẹ giọng nói: "Hạt đậu vàng này để mua thảo dược của ngươi trong nửa tháng, ta có một chỗ tiểu viện ở trong tòa thành này, mỗi ngày ngươi đưa tới đó một lần, có được không?"
Bé trai kích động nhìn Lăng Phong trước mắt, cảm thấy mình giống như gặp quý nhân!
Vị công tử trước mắt này thoạt nhìn rất cao quý, chẳng những không có quát bảo mình cút ngay, lại còn ra tay hào phóng như vậy.
Bé trai dùng sức gật đầu: "Xin công tử yên tâm, ta nhất định làm được!"
Lăng Phong dắt tay bé trai, đi vào phía trong thành.
Người đi đường xung quanh nhìn thấy bé trai lại chiếm được sự ưu ái của vị công tử nhìn có vẻ gia thế không tầm thường này thì cũng động tâm.
Nhưng khi ánh mắt đạm mạc của Lăng Phong giống như nhìn người chết quét về phía mình, người vốn động tâm lập tức dừng bước chân của mình lại.
Lăng Phong cứ như vậy dắt bé trai đi vào trong thành, sau đó dừng lại trước một tòa nhà lộng lẫy ở trong thành.
Bé trai có chút khẩn trương nhìn nhà cửa trước mắt, mặc dù nhỏ nhưng từ nhỏ đã mò mẫm lăn lộn ở trong thành nên hắn vẫn biết đây là địa phương nào.
"Công tử, nơi này là phủ thành chủ, chó của quý phủ cắn người rất đau!" Bé trai lôi kéo Lăng Phong, vội vàng nói.
Không phải bé trai lo lắng mình bị cắn, ngược lại là lo lắng vị công tử này sẽ bị chó dọa sợ.
Lăng Phong nghe thấy bé trai nói vậy, khẽ lắc đầu cười nói: "Vậy sao? Từ giờ trở đi, nơi này không cho phép nuôi chó, bởi vì nơi này là nơi ta muốn ở!"
Bé trai mở to hai mắt, không nghĩ tới công tử trước mắt lại có quan hệ với thành chủ!
Đây chính là thành chủ nha, mình cũng chưa từng gặp qua được mấy lần, nghe người lớn nói chỉ cần thành chủ nguyện ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết bọn họ!
Bé trai có chút do dự không biết có nên tiếp nhận đơn làm ăn này hay không nhưng cũng chỉ có công tử trước mặt này nguyện ý mua số thảo dược mà mình vất vả lắm mới đào được.
Có thể bán được thảo dược thì mình mới có thể thay mẫu thân chia sẻ một phần áp lực.
Bé trai nghĩ đến mẫu thân, sau đó gật đầu với Lăng Phong: "Nếu công tử ở chỗ này, vậy mỗi ngày buổi chiều ta đều sẽ đưa thảo dược tới cho công tử!"
Lăng Phong buông tay bé trai ra, cười gật đầu, sau đó lập tức lững thững đi tới trước cửa lớn, đẩy cửa lớn màu đỏ thắm trước mắt ra rồi đi vào.
Thật ung dung thoải mái giống như đi vào nhà mình.
Khi nhìn thấy cánh cửa đóng lại, cậu bé mới như vừa tỉnh mộng cúi đầu nhìn hạt đậu vàng trong tay mình.
Nắm chặt lấy hạt đậu vàng, chạy về phía tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận