Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 286: Trần Trường Sinh thẳng tay hạ sát thủ (phần Trần Trường Sinh)

Trần Trường Sinh mờ mịt nhìn âu Dương tinh thần phấn chấn đứng trên đài cao, hình như đây mới là đãi ngộ mà Đại sư huynh nhà mình nên có.
Thiên tư hơn người, thân thiện với người khác, nghĩa hiệp can đảm, yêu mến nhỏ yếu, thực sự xứng đáng với cái tên Thánh tử Thanh Vân tông!
Nhưng tại sao hết lần này tới lần khác đều là ở trong ảo cảnh, mà tại sao lại hết lần này tới lần khác đều là sau khi Lăng Phong chết?
Tổ Uyên đâu?
Tên ma đầu kia đâu?
Tay Trần Trường Sinh đè trên chuôi kiếm bắt đầu không nhịn được run rẩy, mặc dù biết mình muốn ra tay, nhưng khi đối mặt với cảnh tượng kỳ lạ như bây giờ Trần Trường Sinh vẫn muốn xem tiếp.
Sau khi sư huynh nhà mình trở thành Thánh tử, thế giới này sẽ như thế nào!
Hắn rất muốn xem tiếp, rất muốn nhìn thấy sư huynh nhà mình đi lên đỉnh cao của thế giới này!
Trần Trường Sinh hoảng hốt buông bàn tay đang nắm chuôi kiếm ra, nhưng cảnh giác trong lòng lại khiến Trần Trường Sinh nắm lấy chuôi kiếm lần nữa.
Đây là ảo cảnh! Tất cả đều là giả!
Mà ở trên đài cao hai tay âu Dương ôm quyền giơ quá đỉnh đầu cười to hướng về bốn phương tỏ ý: “Đa tạ, đa tạ, hôm nay các vị đại lão đi Tiểu Sơn phong uống rượu!”
Lời này của âu Dương khiến tất cả cười ầm lên, mà trong đám người chỉ có duy nhất Trần Trường Sinh không cười.
Trần Trường Sinh là người mong ngóng sư huynh nhà mình đứng trên đài cao nhất, lúc này lại lộ ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Ánh mắt âu Dương quét tới chỗ Trần Trường Sinh đang kinh hoảng như nai con, khóe miệng hơi nhếch lên, thả người rơi vào trước mặt Trần Trường Sinh.
Áo xanh trong mắt Trần Trường Sinh lộ ra vẻ cao lớn hơn, mà nụ cười sáng lạn của âu Dương cũng lây nhiễm đến Trần Trường Sinh.
“Sư đệ, đi thôi, hôm nay chính là cuồng hoan thuộc về Tiểu Sơn phong của chúng ta!” âu Dương cười đưa tay ra với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nắm chặt chuôi kiếm nhìn Đại sư huynh đang tươi cười trước mắt, không tự chủ được mà buông chuôi kiếm trong tay ra, rồi đưa tay cho âu Dương.
âu Dương hơi kéo một chút, dẫn theo Trần Trường Sinh dừng ở trên đài cao lần nữa, phóng đãng không bị trói buộc giẫm lên đài cao sau đó không kiêng nể gì nói với phía dưới: “Sư đệ nhà ta thì đại biểu ta, ta thì đại biểu chưởng môn, vậy sư đệ nhà ta cũng đại biểu chưởng môn! Người nào trong các ngươi không có mắt còn dám khi dễ hắn, cẩn thận lão tử nổ tung nhà vệ sinh của đỉnh núi các ngươi! Ha ha ha!”
Thiếu niên tức giận tùy ý làm bậy, ăn nói ngông cuồng khiến Động Hư Tử và Hồ Vân ở bên cạnh nhịn không được mà che mặt.
Mà lời kiêu ngạo như vậy càng khiến cho dưới đài vang lên một hồi những tiếng hoan hô, nhất là các quý huynh Hình phong, đã vỗ tay đến đỏ cả lên!
Tất cả đều hài hòa như vậy, tất cả đều tự nhiên như vậy.
Sau khi Đại sư huynh nhà mình lên làm Thánh tử, quả thực sẽ làm ra chuyện mất mặt như vậy, đây cũng chính là âu Dương trong lòng Trần Trường Sinh.
Đột nhiên vẻ mặt của âu Dương đông cứng lại, âu Dương ngơ ngác cúi đầu, nhìn một thanh trường kiếm dính máu xuyên qua ngực mình, không dám tin nghiêng đầu sang chỗ khác.
Mà tất cả mọi người cũng bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ, ngay cả trưởng lão cung phụng trên đài cao thậm chí Hồ Vân và Động Hư Tử cũng phản ứng không kịp.
Hai tay Trần Trường Sinh nắm thật chặt chuôi kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trường kiếm trong tay mình.
“Trường… Trường Sinh?” âu Dương không dám tin nhìn sư đệ thân cận nhất của mình, mà thanh trường kiếm này lại vừa vặn cắm ở trong đan điền của mình, âu Dương có thể cảm nhận được sinh mệnh lực của mình đang nhanh chóng xói mòn.
“Nghịch tử!”
“Ma đầu!”
“Phản đồ!”
Trong vô số tiếng nhục mạ, âu Dương ngã xuống vũng máu, mất đi tiếng động.
Toàn thân Trần Trường Sinh run rẩy nhìn hai tay dính đầy máu của mình, mặc dù biết đây là việc mình nhất định phải làm nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thống khổ, muốn gào thét lên đến phát tiết ra, nhưng khi hắn mở miệng lại không phát ra được một tiếng nào.
âu Dương chết rồi, đã chết vào ngày hắn kế nhiệm chức Thánh tử của Thanh Vân tông.
Người ra tay lại chính là tiểu sư đệ Trần Trường Sinh cùng vào sinh ra tử với âu Dương, được âu Dương coi như ruột thịt.
Điều này dấy lên sóng to gió lớn ở Thanh Vân tông, Trần Trường Sinh cũng trong nháy mắt trở thành tù nhân.
Lục thức của Trần Trường Sinh bị phong tỏa, bị phá hủy đan điền, phế bỏ tu vi, rồi ném vào trong đại lao Hình phong.
Tất cả hình phạt mà thế gian có thể nghĩ đến đều được dùng vô số lần trên người Trần Trường Sinh.
Còn Trần Trường Sinh hai mắt vô thần co ro ở nơi sâu nhất trong địa lao, cả người hắn đều là vết thương, hấp hối nhưng hắn vẫn không rên một tiếng.
Không ai biết vì sao Trần Trường Sinh lại đột nhiên ra tay giết chết âu Dương.
Cho dù loại nghiêm hình tra tấn gì cũng không thể cạy mở miệng Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh giống như con rối bị người khác thao túng, vậy mà hắn lại thẳng tay hạ sát thủ với sư huynh thân cận của mình như thế.
Tất cả mọi người đi tới nơi này đều lớn tiếng trách cứ, thậm chí vô số đồng môn còn chửi ầm lên và sử dụng cực hình với mình.
Trần Trường Sinh hoàn toàn không thèm để ý đến sự thống khổ đến từ thể xác lẫn lời nói này.
Nhưng sư phụ nhà mình lại nói một câu khiến tinh thần Trần Trường Sinh thiếu chút nữa tán loạn.
“Nếu hắn muốn giết chết âu Dương như vậy, vậy mời Trận Pháp sư của Vạn Pháp tông xây dựng ảo cảnh, để cho hắn mỗi ngày giết âu Dương ba mươi lần ở trong ảo cảnh!”
Những lời này của Hồ Vân cũng tuyên bố rõ ràng sự bắt đầu của chuỗi ngày thống khổ của Trần Trường Sinh.
Sau khi Vạn Pháp tông đến, mỗi ngày Trần Trường Sinh đều phải sử dụng thủ pháp giết người khác nhau đối với âu Dương.
Tận mắt nhìn âu Dương chết đau đớn trong tay mình.
Mỗi ngày hai mươi lần, cứ mỗi ngày như thế, Trần Trường Sinh trơ mắt nhìn mình tự tay giết Đại sư huynh không biết bao nhiêu lần.
Thần thái trong hai mắt bắt đầu tán loạn, cả người hắn đều đến bờ vực sụp đổ.
“Thứ tốt đẹp như vậy, tại sao ngươi còn muốn phá hỏng nó?” Lời nói lạnh như băng của Hồ Vân vang lên bên tai Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh suy yếu đến mức không thể mở miệng chỉ co quắp người lại, cũng không có trả lời.
“Chỉ cần ngươi mở miệng, tất cả mọi thứ đều sẽ trở lại bộ dạng mà ngươi muốn nhất một lần nữa!” Giọng nói của Hồ Vân lạnh như băng không mang theo bất kỳ cảm tình nào vang lên.
“Ha ha ha, ha ha ha...” Trên răng của Trần Trường Sinh mang theo máu, hắn cười to một cách điên dại, vừa cười vừa liều mạng ho khan ra máu giống như muốn ho cả phổi của mình ra ngoài.
Trần Trường Sinh nhìn sư phụ xa lạ trước mắt mình, nụ cười trên mặt lại sáng lạn dị thường: “Có phải sắp không kiên trì nổi rồi không? Phế vật?”
Vẻ mặt của Hồ Vân càng âm lãnh hơn, hắn giơ tay lên trực tiếp khống chế Trần Trường Sinh đi tới trước mặt mình, một tay hung hăng bóp lấy cổ Trần Trường Sinh điên cuồng hét lên: “Ngươi là người sao? Ngươi lại tự tay hủy diệt đi thứ tốt đẹp nhất trong lòng ngươi? Ngươi còn có thể hủy đi không chỉ một lần? Sao ngươi vẫn còn sống đến bây giờ?”
Giọng nói của Hồ Vân càng ngày càng trở nên tàn nhẫn, cũng càng ngày càng điên cuồng.
Nhưng Trần Trường Sinh lại nghe ra được một chút bối rối từ trong giọng nói của Hồ Vân, hữu khí vô lực cười nói với Hồ Vân: “Đúng vậy, ta còn tính là người sao? Vì lực lượng mà tự tay giết chết sư huynh của mình, cho dù hắn là giả nhưng đó vẫn là ta tự tay giết.”
Nghe thấy giọng điệu dường như muốn từ bỏ của Trần Trường Sinh, trên mặt Hồ Vân lập tức trở nên hòa ái giống như trưởng bối, đưa tay lau qua loa những vết máu trên mặt Trần Trường Sinh, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ngươi gật đầu, nơi này sẽ là nhà của ngươi mãi mãi! Cũng chính là giấc mơ của ngươi mãi mãi!”
Trần Trường Sinh nở nụ cười, nhưng nụ cười lại vô cùng quỷ dị, trên khuôn mặt nhuốm máu treo lên vẻ quỷ quái, nhìn Hồ Vân trước mắt nói:
“Nhưng ngươi biết không? Đây không phải là lần đầu tiên ta tự tay giết chết Đại sư huynh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận