Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 520: Còn chín năm nữa sẽ tới cuộc chiến giữa ma và đạo

âu Dương im lặng rất lâu, mới hỏi Động Hư Tử: "Tại sao bây giờ ngươi nói cho ta biết? Là tin chắc ta giống hệt các ngươi sao?"
Động Hư Tử mỉm cười, vui mừng nói: "Ta cũng không chắc ngươi sẽ giống chúng ta, mà ngươi cũng không phải người không muốn sống tạm bợ."
Chỉ cần không muốn sống tạm bợ thì sẽ đứng về phe bọn họ.
Dù sao thì trong lòng có nỗi lo mới có thể nguyện ý cứu vớt thế giới này.
Tính kế một cách công khai nên âu Dương không có cơ hội từ chối.
Dù sao âu Dương cũng không muốn sư đệ, sư muội chết ở trước mặt mình.
Dù hơi tàn nhẫn, nhưng ngươi có nghĩ các sư đệ, sư muội ngươi mang nhân quả lớn có dễ dàng sống hòa hợp với nhau không?
âu Dương suy nghĩ một lát, mới bất đắc dĩ thừa nhận sự thật này.
Dù hắn rất chán ghét việc cứu vớt thế giới mà lựa chọn hi sinh bản thân thậm chí là những người quý trọng của bản thân. Nhưng Động Hư Tử nói tới tình huống đó thì hắn bắt buộc phải đứng chung phe với bọn họ.
"Các ngươi cần ta làm những gì?" âu Dương hỏi.
Động Hư Tử lắc đầu nói: "Không cần các ngươi làm bất cứ chuyện gì, chúng ta đã trải tất cả đường cho các ngươi, các ngươi chỉ cần đi là được."
"Đương nhiên, ngươi đừng tiếp tục làm những việc nghịch thiên kia, nếu không sẽ xảy ra những thay đổi khiến chúng ta phải kiêng kị!" Động Hư Tử nhớ tới vừa rồi âu Dương giúp con khỉ kia làm chuyện nghịch thiên nên lập tức bổ sung.
âu Dương gật đầu như gà con mổ thóc, biểu hiện rất vâng lời, nhưng càng như vậy thì Động Hư Tử càng có cảm giác không yên tâm.
Ngươi nói tiểu tử trước mắt luôn phá cho Thanh Vân tông gà bay chó chạy, đột nhiên ngoan ngoãn như vậy thì có ý gì?
Một là hắn chấp nhận số mệnh, làm theo những gì mình nói lúc nãy, hai là kìm nén đồ xấu, chuẩn bị làm một trận lớn.
Động Hư Tử còn muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng hắn chán nản nói ra: "Ta không thể thay đổi suy nghĩ của ngươi, nhưng vẫn xin ngài suy nghĩ cho đa số sinh linh trên thế giới này một chút!"
Động Hư Tử là chưởng môn một phái, thậm chí hắn còn là sư bá của âu Dương nhưng hắn gọi âu Dương là "ngài" thì cũng có nghĩa là Động Hư Tử coi âu Dương thành người có địa vị ngang hàng với hắn. Cũng đại biểu cho Động Hư Tử đang khẩn cầu âu Dương, hi vọng âu Dương đừng gây chuyện nữa.
âu Dương lại nghiêm mặt, khó hiểu hành lễ với Động Hư Tử: "Sư bá sắp xếp là được, tiểu tử không dám nhận những lời này của sư bá. Ta chỉ không hiểu, đến lúc đó những sư đệ, sư muội của ta sẽ như thế nào?"
Động Hư Tử nghiêm túc nói: "Những sư đệ, sư muội của ngươi đều mang nhân quả lớn, cuối cùng sẽ trở thành người tiên phong ở đời tiếp theo, chúng ta cũng không thể chi phối việc bọn họ sẽ dẫn thế giới này đi tới đâu. Nhưng trước đó, những lão già như chúng ta sẽ dẫn đường cho các ngươi."
Nói rất nghiêm túc nhưng vẫn cố ý bỏ sót một điều quan trọng nhất. Đó là các sư đệ, sư muội của hắn sẽ trở thành người tiên phong trên dòng sông thời gian ở đời tiếp theo.
Người tiên phong là địa vị cao cả nhất, được người đời kính ngưỡng, nhưng vận mệnh đã sớm được quyết định. Đó là vật hi sinh cho kiếp nạn lớn tiếp theo.
Làm người tiên phong thì các sư đệ, sư muội của hắn sẽ hi sinh vì chúng sinh trong kiếp nạn lớn tiếp theo.
âu Dương cầm chặt hai tay giấu trong tay áo, đôi mắt giận dữ, buồn bã.
Là người thông minh, tài giỏi thì sao có thể cam tâm tình nguyện biến thành người bình thường chứ? Nhưng cái giá của người tài giỏi là thành vật hiến tế của thế giới này.
Nghĩ như thế, còn không bằng thành một người bình thường, không buồn không lo sống hết đời.
Nhưng đây cũng là việc hắn không thể làm, chẳng lẽ hắn đi chọc mù mắt các sư đệ, sư muội, chặt tay chân của bọn họ, đánh bọn họ thành đồ ngu, sau đó nuôi nhốt như heo chó sao?
Đây là số mệnh cuối cùng của bọn họ, cũng là nỗi đau của thế giới này được thu nhỏ trên người tất cả sinh linh.
Đây là điều cơ bản của thế giới này, cũng không phải là vấn đề, tự nhiên cũng không thể giải quyết.
âu Dương nhìn Động Hư Tử, Động Hư Tử cũng không dám nhìn âu Dương hắn biết âu Dương đã đoán được vấn đề mấu chốt. Nhưng Động Hư Tử cũng biết, âu Dương không thể thành tu sĩ mạnh, cũng có nghĩa là tuổi thọ của âu Dương rất ngắn ngủi thậm chí chỉ trong giây lát.
Mà sau khi âu Dương chết, đám người Bạch Phi Vũ sẽ gánh vác trách nhiệm trở thành người tiên phong của thế giới này.
Thời gian là thứ vô tình, âu Dương tồn tại trong kí ức của bọn họ nhưng cũng sẽ biến mất theo thời gian, cuối cùng thành một tiếc nuối không lớn không nhỏ.
Đây cũng số mệnh âu Dương, cũng là số mệnh hắn không thể tránh khỏi!
Ở Cửu U, khi âu Dương từ chối gạch tên Hồ Vân để ghi tên của mình thì cũng có nghĩa là âu Dương từ chối việc trở thành sinh linh của thế giới này.
Không phải sinh linh của thế giới này thì làm sao có thể tìm hiểu đạo ở thế giới này, thì làm sao có thể đạt được tuổi thọ dài lâu?
Có lẽ không hoàn mỹ mới có thể khiến những người tiên phong kia càng kiên định, giống như sau khi Thanh Vân thất tử đời trước mất đi sư phụ vậy.
âu Dương liên tục cười lạnh trong lòng khi thấy ánh mắt lúc thì áy náy lúc thì thoải mái của Động Hư Tử.
Dù không biết đám người mà Động Hư Tử nhắc tới còn bao nhiêu nhưng nghe bọn họ có niềm tin vững chắc để làm chuyện này.
Việc bọn họ không biết nhưng âu Dương lại hiểu rõ.
Đám người Động Hư Tử nhất định sẽ thất bại hơn nữa còn thất bại rất thảm, thậm chí bại đến mức không có lực đánh trả!
Còn vì sao âu Dương lại chắc chắn đám người Động Hư Tử sẽ thất bại, đương nhiên phải kể tới Tam sư đệ, Trần Trường Sinh nhát gan lại luôn làm những chuyện gan to bằng trời của hắn.
Nếu đám người Động Hư Tử thành công thì vì sao lão tam là người trùng sinh đến từ quá khứ sẽ bướng bỉnh bướng bỉnh như vậy?
Đây cũng là nguyên nhân cơ bản nhất để âu Dương chắc chắn Động Hư Tử sẽ thất bại.
Nhưng trong lòng âu Dương biết rõ bây giờ hắn giải thích thì đám người đó cũng không nghe.
Bọn họ giống như dân cờ bạc đang ngồi đánh cược trước bàn, trừ khi không bị người lừa sạch thì bọn họ vẫn tin tưởng mình vẫn còn cơ hội lật ngược bàn thắng. Cho nên âu Dương cũng chưa muốn giải thích.
"Các ngươi định lúc nào chết?" âu Dương hỏi vấn đề không hề lễ phép.
Động Hư Tử lại không ngại, cười tủm tỉm nói: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ ôm những tên chết tiệt đã sớm chết kia chết chung, chờ đến lúc đó, thế giới này sẽ do các ngươi muốn làm gì thì làm!"
âu Dương gật đầu, tiếp tục hỏi: "Đã như vậy, chỉ sợ cũng là vào chín năm sau phải không?"
Chín năm cũng là thời gian mà Động Hư Tử và Trọng Minh hẹn để mở ra cuộc chiến giữa ma và đạo!
Động Hư Tử chỉ im lặng, giống như ngầm thừa nhận.
Im lặng cũng nghĩa là ngầm thừa nhận, ánh mắt âu Dương càng sáng, suy nghĩ trong lòng cũng càng rõ ràng.
Chống đối bọn họ, hiểu bọn họ, trở thành người giống bọn họ, vậy bước kế tiếp là gì? Đương nhiên là vượt qua bọn họ.
âu Dương phủi tay, nhẹ nhõm nói: "Thời gian chín năm vẫn còn dài mà, ăn cơm trước đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận