Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 312: Đã sinh biến

Nghe được lời này của âu Dương, Đồ Đồ vốn đang khóc rống lên chợt tịt ngòi, khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên trắng bệch.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ ta sắp không thể giấu giếm được chuyện ta là một con cáo nữa rồi hay sao?
Mà trải qua các loại hứa hẹn của âu Dương, ba người Lãnh Thanh Tùng mới nhả ra để cho chính mình cùng đi với Động Hư Tử đến Đại Linh sơn tự.
Chỉ có vẻ mặt của Hồ Đồ Đồ là phức tạp, trong thời gian ngắn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Động Hư Tử vui vẻ dẫn theo âu Dương tiến về đại trận truyền tống của Thanh Vân phong ở trong ánh mắt uy hiếp của hai tên nghịch tử.
Nhìn cái gì vậy, cuối cùng còn không phải một tên cũng không đi được sao?
Khi âu Dương xuất hiện ở trước truyền tống trận, nước mắt của các đệ tử trông coi truyền tống trận đều sắp tuôn đầy mặt.
Đã bao lâu rồi, âu Dương sư huynh đã bao lâu rồi không có tới đây?
Những linh thạch bên trên truyền tống trận này đều sắp phủ đầy bụi bặm rồi!
âu Dương sư huynh không đến nạy ra linh thạch thì làm sao mình có thể ăn bớt… Không phải, làm sao mình có thể ngăn cản một cách đường đường chính chính được!
Lúc âu Dương xuất hiện ở trước truyền tống trận, các đệ tử trông coi truyền tống trận ở đây cũng nhịn không được mà phát ra một tiếng kêu gọi.
Bọn họ cùng nhau tiến lên và tranh nhau đẩy xe lăn cho âu Dương.
"Sư huynh, ta nhớ ngươi muốn chết!"
"Sư huynh, làm sao ngươi biết lô linh thạch này là mới tới?"
"Sư huynh, tập tranh rất lâu rồi đều chưa có đổi mới rồi đó!"
…..
Nghe các đồng môn mồm năm miệng mười hỏi thăm sức khỏe, âu Dương đều cười tủm tỉm trả lời lại từng người.
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Động Hư Tử với vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.
"Đều vây quanh ở nơi này làm cái gì? Ăn no rửng mỡ hay sao?" Động Hư Tử nhìn thấy các đệ tử đang tỏ ra cao hứng bừng bừng mà vây quanh âu Dương, nên hắn lập tức quát lớn.
Bọn nhỏ này không có lương tâm, thấy âu Dương là ngay cả một chưởng giáo là mình đây cũng không thèm nhìn!
Tiểu tử này đến cùng có cái gì tốt?
Mọi người lập tức câm như hến rồi quy quy củ củ đứng ở vị trí làm việc thuộc về chính mình.
âu Dương lật tay một cái và lấy ra mấy chục bản tập tranh đăng nhiều kỳ rồi đưa cho mỗi người, dưới ánh mắt vui mừng của bọn họ, âu Dương cười ha hả rồi nói ra: "Thời gian quá gấp, cho nên không có vẽ nhiều, chờ khi nào ta trở về, để cho Thánh tử lại vẽ nhiều thêm mấy chương cho các ngươi!"
"Sư huynh!" Mọi người nhìn thấy âu Dương cười ha hả mà lập tức cảm động đến nước mắt rưng rưng. âu Dương sư huynh ngủ say thời gian dài như vậy, không nghĩ tới đầu tiên đã làm ra loại tập tranh tuyệt đẹp này vì bọn họ, thật sự là làm cho bọn họ cảm động.
Khuôn mặt của Động Hư Tử đen lại nhìn vào âu Dương, dùng cách thức ngoại giao này để thu phục lòng người, tiểu tử này lấy ở đâu ra nhiều thứ bẩn thỉu như vậy đến ô nhiễm Thanh Vân tông là một nơi tu luyện thuần túy của ta?
Cũng không biết đưa cho ta một bộ nữa?
Động Hư Tử đi đến trước cổng truyền tống rồi giơ tay vuốt một vòng lên trên cổng truyền tống, sau đó cổng truyền tống lập tức sáng lên và một bức màn ánh sáng màu vàng óng xuất hiện ở trước mặt của Động Hư Tử.
Nhưng trong nháy mắt màn sáng vừa xuất hiện thì sắc mặt của Động Hư Tử lập tức trở nên u ám rồi quay đầu nhìn về phía một tên ngu ngốc như đang nhặt được bảo bối ở bên cạnh và hỏi: "Truyền tống trận dẫn đến Đại Linh sơn tự đã bao lâu rồi chưa được sử dụng qua?"
Người đệ tử bị Động Hư Tử tra hỏi làm cho luống cuống tay chân cất đi tập tranh rồi vội vàng mở miệng trả lời: "Từ sau đại điển của Thanh Vân tông, nó đã không còn mở ra nữa!"
Lâu như vậy?
Chân mày của Động Hư Tử nhíu lại, nhìn màn ánh sáng màu vàng óng ở trước mắt mà yên lặng không nói.
"Lão đầu tử, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" âu Dương đang ngồi ở trên xe lăn phía sau chợt lên tiếng hỏi.
Động Hư Tử xoay người lại rồi phất tay xua đi đám đệ tử ở xung quanh, sau đó ánh mắt rơi vào trên người của âu Dương và hỏi: "Ngươi muốn đi Đại Linh sơn tự, còn nhất định phải kêu ta cùng một chỗ đi theo, có phải biết Đại Linh sơn tự đã xảy ra biến cố gì hay không?"
âu Dương ngoẹo đầu rồi vẻ mặt tỏ ra ngây thơ mà nói: "Mời chưởng giáo chỉ dạy cho, gần đây ta có cảm giác Phật pháp của mình hơi tiến bộ, nên muốn đi Đại Linh sơn tự tìm mấy tên lừa trọc để mài dũa Phật pháp, làm sao mà biết Đại Linh sơn tự xảy ra biến cố gì?"
Động Hư Tử nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của âu Dương mà trong lòng cười lạnh, hắn thầm nghĩ, có quỷ mới tin ngươi!
Nào có chuyện đúng lúc như thế? Đại Linh sơn tự ở bên kia xảy ra vấn đề, ngươi lại vừa vặn muốn đi Đại Linh sơn tự?
Vẻ mặt của Động Hư Tử trở nên nghiêm túc rồi nhìn âu Dương ở trước mặt mà thấp giọng nói ra: "Mặc dù Đại Linh sơn tự là Phật môn, nhưng cũng là một trong chín thánh địa lớn, nếu như xảy ra sự cố gì, e rằng sẽ gây ra chấn động cho toàn bộ giới tu hành!"
âu Dương nhẹ gật đầu rồi ra vẻ ngạc nhiên mà nói ra: "Vậy chúng ta càng phải đi nhanh chút, nếu sau đó tìm không thấy mấy tên lừa trọc, Phật pháp của ta chẳng phải là học uổng công rồi hay sao?"
Nhìn thấy âu Dương khó chơi, làm cho Động Hư Tử trở nên tức giận không có chỗ trút, vừa rồi khi mình khởi động truyền tống trận thì phát hiện truyền tống trận tiến đến Đại Linh sơn tự đã bị đối phương đóng lại.
Cũng chính là nói, bây giờ toàn bộ Đại Linh sơn tự đều ở vào trạng thái phong bế!
Mặc dù cùng là chín thánh địa lớn, nhưng dù sao Đại Linh sơn tự cũng thuộc về tám trăm bàng môn. Hơn nữa, tám đại thánh địa cũng không hay lui tới của Đại Linh sơn tự.
Có một thánh địa xảy ra chuyện lớn như thế, chính mình cũng là chưởng giáo của thánh địa, vậy mà không có phát hiện!
Động Hư Tử hừ lạnh một tiếng rồi đưa tay xé mở không gian và trực tiếp bước lững thững đi vào.
Cường giả Độ Kiếp đã có thể làm được việc cưỡng ép xé mở không gian để tiến hành truyền tống không gian khoảng cách ngắn.
Hai tay của âu Dương lăn bánh xe lăn rồi theo sát tiến vào.
Hai người vừa tiến vào vết nứt không gian, một giây sau, cảnh sắc ở trước mắt lập tức thay đổi rồi hai người xuất hiện ở phía trước một thành trì.
Động Hư Tử tỏ ra hết sức ngạc nhiên mà nói ra: "Lạ thay! Ta liên tục chồng chất mấy chục lần không gian, vậy mà còn không có đến khu vực thuộc Đại Linh sơn tự! Có người cố ý bố trí màn chắn không gian?"
Trong lời nói hời hợt lại thể hiện sức mạnh đỉnh cao của vị chưởng giáo này!
Truyền tống không gian khoảng cách ngắn vốn đã rất khó khăn đối với cường giả Độ Kiếp, nhưng vị này lại có thể làm được việc chồng chất vài chục lần không gian!
Mang theo tay đấm khủng bố này vào phó bản, lần này tay đánh Phật Tổ, chân đá Bồ Tát xem ra là rất ổn!
âu Dương ngồi ở trên xe lăn cũng cảm thấy hết sức mới lạ khi nhìn thấy thành trì ở trước mặt, so với thế giới người thường mà mình đã từng đi qua thì kiến trúc chỗ này lại tràn ngập phong tình dị vực.
Mái nhà với đầy màu sắc và có hình giọt nước xoắn ốc nhô ra từ bên trong tường thành, những người thường tới lui ở đây đều mặc những bộ trang phục có đủ mọi màu sắc và kỳ lạ.
Những người thường này, từng người đều là tóc vàng mắt xanh, nam đầy lông rậm, nữ thì trắng nõn và cao, vừa nhìn là biết đã đến nước ngoài!
Mà thành trì ở trước mắt lại cao ngất ngưởng, trên tường thành điêu khắc vô số đám mây và tượng Phật, hoàn toàn là bộ dạng của một thành trì thuộc Phật giáo.
Tất cả những người đi qua đều chắp hai tay ở trước ngực, khuôn mặt lại lộ ra nụ cười như có như không, trong miệng thì đang thấp giọng đọc kinh.
âu Dương ngẩng đầu lên và hít hà, trong không khí tràn ngập mùi nhựa thông đang cháy.
Mùi nhựa thông cháy trộn lẫn với tiếng đọc kinh Phật, trong hoảng hốt, âu Dương giống như nhìn thấy khuôn mặt của một vị Phật có màu vàng óng to lớn đang lộ ra nụ cười với chính mình vây.
Lập tức, chân nguyên chảy xuôi một vòng trong đan điền làm cho đầu óc của hắn trở nên mát mẻ, sau đó âu Dương mới giật mình và lấy lại tinh thần.
Mà Động Hư Tử ở bên cạnh cũng nhìn ngó khắp xung quanh, thân là chưởng giáo của một trong chín thánh địa lớn, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến thế giới người thường thuộc Phật môn. Hắn cũng cảm thấy rất mới mẻ khi phong tục và thế giới người thường ở nơi này hoàn toàn khác biệt với phương Đông.
Tiếng của vô vàn kinh Phật được đọc lên từ trong miệng của vô số người rồi tụ lại thành một biển kinh Phật, làm cho tâm thần của người nghe đều trở nên lắc lư.
Nơi này chẳng qua là một thành trì trong thế giới người thường, chỉ dựa vào vô số người niệm đọc kinh Phật, vậy mà có thể để cho tu sĩ có cảm giác tâm thần lắc lư và chân nguyên bị trở ngại!
Cứ như nơi này đã được Phật Tổ phù hộ, và sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào từ tu sĩ và yêu ma!
âu Dương giương mắt nhìn lại thì thấy trên cửa thành viết ba chữ lớn:
"Bạch Tượng thành!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận