Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 601: Ăn sau lưng ta sao?

Như thể lời thì thầm của ác ma bao trùm cả không gian.
Ma tộc kiếp trước tàn sát sinh linh tu hành giới, là do mình?
Vì sao giết mình? Ngăn cản đại kiếp giáng lâm ư?
Đôi con ngươi vô hồn của Tổ Uyên đột nhiên co rụt lại, lập tức hiện lên một vẻ vừa bừng tỉnh đại ngộ.
Bảo sao mình trùng sinh, bảo sao kiếp trước mình có thể sống lâu như vậy.
Sau khi trùng sinh, thần hồn của mình lại biết thành hình dáng kì dị như vậy.
Khi mình chế tạo con rối thì chỉ có thể dùng thần hồn sinh trưởng vô hạn của mình, hóa ra là như vậy.
Không có bất cứ thần hồn của sinh linh nào có thể sinh trưởng vô hạn, mình vốn cho là do thiên phú khác người của mình sau khi trùng sinh, mới khiến cho thần hồn của mình có thể sinh trưởng vô hạn.
Nhưng giờ xem ra, mình mang trên lưng tội ác giết hàng nghìn người, thần hồn của mình mới có thể sinh trưởng không ngừng, cũng bởi vì thế trở nên vặn vẹo đến không thể hình dung!
Tổ Uyên đứng trên linh đài, vĩnh viễn không có một thần hồn nào thành hình, mà ở đó chỉ có sự hỗn loạn không nói nên lời.
Hàng nghìn xúc tu hóa thành một con vật quái dị không cách nào diễn tả, đứng trên linh đài của mình.
Cũng chẳng trách được kiếp này lại khác với kiếp trước đến thế.
Tiểu Sơn phong chỉ có mình và Đại sư huynh, kiếp này lại có nhóm thiên kiêu cũng có thể hoặc cũng chưa từng xuất hiện.
Mà Đại sư huynh vốn thiên tư hơn người, kiếp này lại trở thành tu sĩ Trúc Cơ khó đột phá đến vậy.
Chẳng trách cho dù mình làm thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi đại kiếp, cho dù mình giết chết những người ứng kiếp cũng không thể ngăn cản đại kiếp xuất hiện.
Chẳng trách....
Nếu kiếp trước là vì mình, vậy đã giải thích được tất cả.
Những gì giới tu hành đã trải qua kiếp trước, đều do sự tồn tại của mình mới phải trải qua đại nạn.
Ma tộc vì giết mình, không tiếc tiến hành đại khai sát giới.
Mà những người mình quý trọng, đều vì bảo vệ mình mà chết.
Sư phụ, Đại sư huynh, tất cả mọi người trong môn phái đều liên quan đến mình.
Đại kiếp vì mình mà có, chỉ cần mình vẫn tồn tại thì làm sao có thể thay đổi đại kiếp đây?
Vốn cho rằng ông trời cho mình trùng sinh là ban tặng cho mình cơ hội để bù đắp những nuối tiếc ở kiếp trước.
Nhưng bây giờ, Chúc Cửu âm này, từng chút từng chút xuyên thủng suy nghĩ ấu trĩ của mình.
Thậm chí ngay cả việc mình trùng sinh đều theo toan tính của bọn họ.
Cho dù mình làm thế nào, đại kiếp vẫn sẽ tới.
Tất cả chỉ là vô ích mà thôi, sự thật là tất cả đều đã được sắp đặt!
Nói không chừng Ma tộc thật là vì nghĩa, vì tìm ra mình đang được giấu kín trong giới tu hành.
Giết mình là ngăn cản đại kiếp giáng lâm!
“Vậy tại sao còn muốn để ta trùng sinh?” Đây là câu hỏi lớn nhất trong lòng Tổ Uyên.
Dường như ngay cả nội tâm của Tổ Uyên, Chúc Cửu âm cũng có thể nhìn thấu, hắn tiếp tục thì thầm:
“Bởi vì khi ngươi chết rồi đại kiếp mới thật sự bắt đầu!”
Giọng của Tổ Uyên hơi khàn, hắn hỏi: “Cuối cùng đại kiếp là gì?”
Chúc Cửu âm nhìn Tổ Uyên thương hại nói: “Dòng sông chảy tới điểm cuối cùng là khi dòng sông bước tới biển lớn, đó chính là lúc dòng sông chảy tới điểm cuối cùng!”
Bây giờ, coi như Tổ Uyên đã hiểu.
Nếu ví thời gian như một dòng sông, như vậy thời gian rồi sẽ tới điểm cuối cùng.
Khi thời gian chảy tới điểm cuối cùng cũng nói toàn bộ thế giới sẽ kết thúc.
Là số đã tận, cũng là kết cục cuối cùng của thế giới này.
Chúc Cửu âm từng quan sát dòng sông thời gian, hắn hiểu rất rõ chuyện này.
Giữa đất trời cũng chỉ có người trời sinh thông thạo về thời gian như mình mới biết được những chuyện này.
Không, còn một sinh linh khác!
Một sinh linh giống với Tổ Uyên, từ tương lai quay về quá khứ, mưu đồ thay đổi số phận của hàng nghìn sinh linh trong thế gian.
Nhiệt huyết kia còn văng vẳng bên tai Chúc Cửu âm, vừa buồn cười cũng vừa kính trọng.
Không đầu hàng số phận, vượt khó đi lên.
Hành động tràn đầy dũng khí này luôn đáng được ca tụng.
Từ xưa đến nay chưa có ai bác bỏ điều này.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới, đây đều là do vận mệnh an bài.
Bất cứ ai xuất hiện trong cuộc sống của ngươi, bất kỳ điều gì xảy ra, cho dù là một chiếc lá từ trên cây rơi xuống.
Thực ra khi ngươi chưa đối diện với những điều đó, đã được vận mệnh lặng lẽ an bài.
Chuyện mình mong muốn, cũng từ nơi xa sắp đặt.
Đó cũng là thời gian.
Cho dù mình có thiên phú thông thạo thời gian, nhưng khi đối diện với thời gian, vẫn đầy kính nể như cũ.
Thậm chí nếu ép buộc thay đổi một khoảnh khắc, một phần nào đó, nhưng thời gian vẫn trôi đi, vẫn không có sự thay đổi nào cả.
Rồi sẽ tới điểm cuối cùng, sớm hay muộn thôi.
Không ai có thể chống lại thời gian, bởi vì mỗi người đều từ dòng chảy thời gian sinh ra, cũng từ trong dòng chảy của thời gian mà biến mất!
“Vậy ta nên làm sao? Sống tiếp, hay là nên chết?” Tổ Uyên bế tắc nhìn xung quanh.
Những khuôn mặt quỷ vừa nãy còn ở trong không gian khóc than cũng mở to đôi mắt vô hồn nhìn Tổ Uyên.
Có vẻ như bọn họ đang chờ Tổ Uyên đưa ra lựa chọn.
Tiếng Chúc Cửu âm luyên thuyên không ngừng vang vọng bên tai Tổ Uyên, hắn ca ngợi thời gian là tất cả.
Nhưng bên tai Tổ Uyên, giọng nói của Chúc Cửu âm càng ngày càng nhỏ dần, Tổ Uyên như thể không tìm được rốt cuộc đạo của mình là ở đâu.
Trong không gian, hàng ngàn bàn tay màu đen từ từ vươn tới, hàng nghìn khuôn mặt quỷ bắt đầu cười quái dị.
Dường như bây giờ Tổ Uyên đang cho bọn họ cơ hội lợi dụng mình, cũng là thời cơ để bọn họ đồng hóa Tổ Uyên!
Trăm nghìn cánh tay chộp tới Tổ Uyên, lặng lẽ tranh giành, muốn xé Tổ Uyên thành nghìn mảnh.
Tổ Uyên cũng không phản kháng, những mặt quỷ này vốn tách ra từ thần hồn quái dị của mình, bây giờ phản phệ mình là chuyện phải thôi.
Có lẽ bọn họ đều chết vì mình, bây giờ coi như bọn họ muốn giết mình, âu cũng là chuyện đương nhiên.
Đối với danh tính của đám người Chúc Cửu âm, bọn họ muốn làm gì.
Tổ Uyên cũng không còn tâm trạng tìm hiểu nữa.
Bởi vì nhìn Chúc Cửu âm là biết, bọn họ không phải bạn cũng chẳng phải thù.
Bọn họ chỉ đứng đó lặng lẽ chờ đợi thế giới này diệt vong.
Chỉ cần mình chết đi, tất cả đều không liên quan tới mình nữa, sau này có xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến mình!
Hàng nghìn cánh tay đen bao phủ cơ thể Tổ Uyên, như muốn kéo hắn vào vực sâu.
Mãi đến khi tiếng “cạc cạc” của quái điểu vang lên, không gian vỡ tan, phá vỡ sự yên tĩnh đến tuyệt vọng này.
Hai con quái điểu kéo một cỗ xe lăn tới.
Giống như chiến xa kỵ sĩ xông phá không gian, nếu không phải hai con quái điểu kia bị âu Dương đá đít ép chạy, phỏng chừng còn oai hơn.
Khi xông vào trong vùng không gian này, âu Dương che mắt hít hà các kiểu.
Giọng nói oán trách vang vọng xung quanh:
“Lão đệ, nơi này của ngươi không phải địa đạo à? Ăn gì sau lưng ta thế? Lâu như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận