Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 766: ĐỀU TÌM ĐẾN

"Cho nên, ngươi đến đây để làm sư phụ ta?" Nam hài đen mặt lại nhìn thiếu nữ trước mắt chưa ngăn được tiếng thút thít.
"Nấc. . . Ô ô ô. . . Là. . . Là. . ." Hồ Đồ Đồ khóc không nhịn được nấc cụt, một bên lau lau nước mắt trả lời.
"Ngươi như thế này, có thể dạy ta cái gì?" Nam hài có chút hoài nghi nhìn thiếu nữ trước mặt, người gì đâu vừa bị mình hù vài câu đã lộ ra nguyên hình thiếu nữ, thật đúng là có thể trông cậy vào nàng dạy mình không?
"Không. . . Không được. . . Ta chính là tới. . . Tới làm ngươi. . . Sư phụ ngươi!" Thiếu nữ một bên lau nước mắt một bên quật cường mở miệng nói.
Mặc dù thái độ của thiếu nữ rất kiên quyết nhưng nhìn bộ dáng như thỏ trắng bị ức hiếp đúng là không có sức thuyết phục gì.
Nam hài lấy tay che che cái trán, không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm tình lúc này.
Chăm sóc một đám tiểu thí hài còn tạm được nhưng thiếu nữ này vừa nhìn là biết đầu óc không dùng được, chẳng lẽ mình nhận người này làm sư phụ rồi còn phải chăm sóc nàng?
Mình trời sinh có mệnh phải chăm sóc người khác?
Còn có thiên lý hay không? Còn có vương pháp hay không?
Đây không phải khi dễ người thành thật sao?
Đúng lúc nam hài và thiếu nữ giằng co, Mộ Vân Hải ngâm nga bài hát, cầm một đống bao lớn bao nhỏ đồ vật tiến đến.
Đối với nữ nhân mà nói, mặc kệ là người bình thường ở nhân gian hay nữ tu sĩ ở giới tu hành, ai cũng không cách nào ngăn cản được sự dụ hoặc của việc mua sắm.
Mộ Vân Hải sau khi đi mua sắm ở Phòng Thành tâm tình rất tốt, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mục Vân Hải chớp chớp mắt, quay người về phòng mình.
"Ài, tiểu a di, ngươi đừng giả bộ nhìn không thấy chứ, đây không phải con gái nuôi của người sao?" Nam hài nhìn Mộ Vân Hải đang quay đầu đi về phía gian phòng của mình, gọi đối phương quay lại.
Mộ Vân Hải giống như mới nhìn đến Hồ Đồ Đồ đang ngồi dưới đất khóc đến hoa lê đái vũ, nheo mắt lại giống như chào hỏi: "Ai nha nha, đây không phải tiểu Đồ Đồ sao, các ngươi chơi đi ta về phòng trước!"
Đừng làm như không nhìn thấy mà!
Đến cùng thì mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào!
Đối với thái độ Mộ Vân Hải, trong lòng nam hài không còn gì để nói, vừa định đuổi theo, lại bị Hồ Đồ Đồ giữ chặt góc áo.
Hồ Đồ Đồ tội nghiệp nhìn nam hài trước mặt dùng giọng mũi, hồn nhiên nói: "Ngươi nếu là không. . . Không cho ta làm sư phụ của người, ta sẽ Ta sẽ không cho ngươi đi!"
Nếu ai biết được người này là người sát phạt quyết đoán, quốc chủ một thời của Vạn Yêu Quốc, chắc chắn sẽ há hốc mồm.
Vị phong hoa tuyệt đại quốc chủ Vạn Yêu Quốc này, thống nhất yêu tộc Thủy Hoàng Đế, sát phạt thành tính, quả cảm độc hành, lấy giết dừng loạn hung ác, gần như đã ghi vào trong lịch sử yêu tộc.
Nhưng giờ khắc này vị này quốc chủ trở thành tiểu nữ hài, thậm chí còn làm nũng với nam hài mới năm tuổi.
Khó mà làm lắm nha.
Một đại cô nương như hoa như ngọc, lôi kéo một nam hài mới năm tuổi, cái khung cảnh này đúng là thật khôi hài.
Nam hài gãi đầu mang theo giọng điệu thương lượng: "Ngươi nói muốn làm sư phụ ta, ngươi cũng phải biết kỹ năng gì đặc biệt chứ?"
Hồ Đồ Đồ nghe thấy ngữ khí nam hài chậm dần, lập tức vội vàng chỉ mình nói: "Ta cái gì cũng biết, ta là thiên tài tu hành số một số hai đây!"
"Ngươi?" Nam hài có chút không tin nhìn Hồ Đồ Đồ, nếu như nói thiên tài trong giới tu hành đều có bộ dạng này, xem ra tố chất người tu luyện ở thế giới này không cao lắm.
Nhìn thấy ánh mắt nam hài mang theo tia chất vấn, Hồ Đồ Đồ có chút kiêu ngạo nói ra: "Ta đã từng là tuyệt đại thiên kiêu, nếu không phải. . ."
Nói đến đây, ánh mắt Hồ Đồ Đồ ảm đạm một chút, lập tức ngậm miệng lại.
"Nếu không phải thì vì sao?" Nam hài hiếu kỳ hỏi.
"Không có gì, dù sao ta đến đây là để làm sư phụ của ngươi, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đều phải đi theo ta!" Hồ Đồ Đồ không muốn tiếp tục chủ đề này, giọng điệu càng trở nên cứng rắn hơn.
Nam hài nhìn Hồ Đồ Đồ, kiên nhẫn nói: "Biến đá thành vàng có làm được không?"
Nghe thấy nam hài đặt câu hỏi, Hồ Đồ Đồ hai mắt tỏa sáng, nghe xong lập tức lắc đầu, loại thuật pháp cấp thấp này mình hoàn toàn chướng mắt.
"Rải đậu thành binh?"
"Không!"
"Hô phong hoán vũ?"
"Không!"
"Vẽ lá bùa chắc sẽ làm được chứ?"
". . ."
"Không phải chứ, ngươi cái gì cũng không biết, mà còn muốn làm sư phụ của người ta, ngươi sẽ không phải dạy hư đồ đệ của mình chứ?" Nam hài không nói nên lời trước đối với thiếu nữ thề son sắt muốn làm sư phụ mình.
Nhìn dáng vẻ của tiểu a di, thiếu nữ trước mặt cũng sẽ không gây tổn thương tới mình, nhưng cũng không thể để cho người ngốc thỏi gì cũng không biết mang mình đi chứ?
Nam hài cũng không xem trọng thiếu nữ trước mặt có thể dạy cho mình thứ gì.
Mà Hồ Đồ Đồ càng thêm phiền muộn, nam hài nói tới những vật này, mình ngay cả liếc mắt nhìn một chút cũng không có hứng thú.
Mình điểm khởi đầu chính là Kim Đan, thậm chí không có trải qua tu luyện gì đã trải qua cảnh giới đại tu sĩ.
Thuật pháp bình thường đối với mình mà nói, ngay cả gân gà cũng không bằng.
Làm sao có thể bận tâm học nó chứ?
Xem ra nhất định phải mình bộc lộ một chút thực lực, khiến nam hài trước mặt có thể tin tưởng mình có thật sự bản lĩnh!
Hồ Đồ Đồ giống như nghĩ tới điều gì đó, duỗi ra bàn tay trắng noãn, chiếc ghế vốn đang đã xa xa trong nháy mắt vỡ thành mảnh vụn.
Cái bộc lộ tài năng nho nhỏ này khiến nam hài trong nháy mắt để trợn mắt hốc mồm.
Đây chính là ghế do mình bỏ ra nửa tháng ra tự mình làm!
Cứ như vậy vỡ rồi?
Nam hài có chút u oán nhìn về phía thiếu nữ nói: "Ngươi phải bồi thường cái ghế kia cho ta!"
Hồ Đồ Đồ ưỡn ngực một cái nói: "Chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, ngàn vạn Tiên Vực ngươi cứ tự do mà bay lượn, nếu tên nào không có mắt dám chọc ngươi, ta có thể tìm người đánh hắn đến hồn phi phách tán!"
Nói nửa ngày mới biết năng lực lớn nhất của thiếu nữ này là giết người!
Nam hài lắc đầu, vừa định mở miệng nói tiếp.
Thì Tạ Tân Tri lại đẩy cửa ra, dẫn theo một tiểu đậu đinh năm sáu tuổi đi đến.
Tạ Tân Tri với vẻ mặt không vui khi nhìn thấy Hồ Đồ Đồ sửng sốt một lúc, sau đó nhìn nam hài và ngay lập tức hiểu rằng ngày nam hài rời đi có lẽ đã đến.
"Vừa vặn, ta tìm được tiểu tử này cho ngươi, ngươi có thể mang theo!" Tạ Tân Tri đẩy tiểu đậu đinh bên cạnh đưa cho Hồ Đồ Đồ nói.
Tạ Tân Tri cũng phục rồi, thật sự mang thế giới này của hắn làm chỗ vựa ve chai à, vì cớ gì, gia hỏa nào cũng tới thế giới của này đầu thai?
Tạ Tân Tri dẫn tiểu đậu đinh tới trước mặt Hồ Đồ Đồ, ánh mắt nam hài hoàn toàn bị tiểu đậu đinh hấp dẫn.
Xem ra cô nhi viện khai trương lại rồi, không biết viện trưởng từ chỗ nào lừa gạt tiểu đệ mang về đây.
Nam hài đánh giá tiểu đậu đinh trước mặt, nhưng chỉ là một tiểu nam hài khoảng năm sáu tuổi, trên thân còn mặc một bộ áo bào xám có chút cũ nát.
Lúc nam hài và tiểu đậu đinh đối mặt nhau, hai người đồng thời đều ngây ngẩn cả người.
Cảm giác mơ hồ quen thuộc đó khiến miệng nam hài khô khốc.
Tiểu đậu đinh này nhìn còn hơi câu nệ lại có chút hướng nội, thẹn thùng trốn sau lưng Tạ Tân Tri, duỗi ra một cái đầu nhỏ nhìn về phía Hồ Đồ Đồ và nam hài.
Một làn gió thơm xẹt qua, Hồ Đồ Đồ đã ôm lấy tiểu đậu đinh, nét mặt tươi cười như hoa, nhưng lại lê hoa đái vũ.
"Đều tìm đến! Đều tìm đến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận