Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 168: Bạch Phi Vũ và Hồ Vân

Sau khi Tiêu Phong rời đi, Tiểu Sơn phong đúng là an tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả linh thú trong cấm địa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì chợt có thêm một tiểu quỷ càng đánh càng mạnh, hơn nữa tiểu quỷ này còn có sức hồi phục rất đáng sợ nữa, bị đánh cho khắp người toàn là vết thương vậy mà mới đứng lên đã hồi phục toàn bộ rồi.
Thực sự là gặp quỷ, chính chúng ta mới là linh thú nổi tiếng với sức hồi phục. Chợt ở đâu lại xuất hiện một quái vật có sức hồi phục còn mạnh hơn cả linh thú. Vậy rốt cuộc hắn là linh thú hay chúng ta mới là linh thú?
Tiểu tử này còn rất bất khuất, mỗi ngày đều phải nháo gà bay chó sủa trong cấm địa! Có thể cút đi tốt nhất là mau chóng cút đi, xem như là linh thú cũng mong muốn trải qua chút cuộc sống yên tĩnh chứ!
Mà cuộc sống của mọi người trên Tiểu Sơn phong cũng đã trở lại như trước kia, Trần Trường Sinh vẫn như cũ quanh quẩn trong phòng bếp và mỗi ngày Bạch Phi Vũ vẫn đứng trên cây.
u Dương xoa bàn tay cầm chén trà nhìn Hồ Đồ Đồ đang cưỡi hạc giấy bay đi dạo trong núi.
Hồ Đồ Đồ tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu cái gì gọi xa cách mà chỉ biết Tiêu sư đệ đã rời nhà trốn đi vì làm phụ thân tức giận thôi.
Cũng không phải là Tiêu sư đệ cố ý phóng ra lôi điện làm nổ bay phụ thân thành mảnh vụn, hơn nữa không phải do phụ thân muốn liều mạng hay sao?
Hừ, thật là nhỏ mọn!
Chẳng qua ta đã đưa chiếc khăn tay may mắn của mình cho Tiêu sư đệ rồi, vì thế trong khoảng thời gian Tiêu sư đệ rời nhà trốn đi, khi nhìn thấy chiếc khăn tay đó, hắn chắc chắn sẽ nghĩ đến Đồ Đồ và sẽ không quên Đồ Đồ!
Mỗi khi nhớ đến chuyện này, Đồ Đồ lại cảm thấy tự hào về cái đầu nhỏ thông minh của mình!
Về phần Lãnh Thanh Tùng thì vẫn còn đang hôn mê. Hồ Vân vác theo hắn đi theo u Dương vào trong bụng chó một chuyến. Hồ Vân vừa tấm tắc lấy làm kỳ vừa xem xét tình huống của tên nhị đệ tử này của mình.
"Không phải ngươi đều đã tính ra hết rồi sao? Vậy còn ngạc nhiên cái gì?"
u Dương nhìn bộ dạng chưa từng trải việc đời của Hồ Vân mà mở miệng nói.
Hồ Vân tức giận nói:
"Tiểu tử thối nhà ngươi thì biết cái gì? Nhân quả, nhân quả, cho dù là ta cũng chỉ có thể tính ra kết quả đại khái mà thôi, bất cứ thay đổi nhỏ nào đều cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả."
Nói xong, Hồ Vân ném Lãnh Thanh Tùng xuống đất, tùy ý nói:
“Không tệ, tiểu tử này thật đúng là có phúc, đạt được truyền thừa của Thượng Cổ Kiếm Tiên, lại còn được ôn dưỡng bởi nhiều kiếm ý từ Vấn Kiếm trì như vậy.
Chờ khi hắn tỉnh lại có lẽ sẽ liên tiếp vượt qua mấy cái cảnh giới!"
Đối với chuyện Lãnh Thanh Tùng đã thật sự định trước sẽ trở thành như vậy, Hồ Vân cũng không quá mức lo lắng.
Ngược lại đối với thế giới con ở trước mặt thì hắn lại tấm tắc kêu kỳ lạ.
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy thế giới con do thủ đoạn của tiên nhân tạo thành, tiểu tử ngươi tu luyện không được tốt lắm, không nghĩ tới số phận lại tốt như vậy?”
Trong lời nói của Hồ Vân hơi tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn u Dương đang đứng ở trước mặt, như thể đây lần đầu tiên hắn nhìn thấy người đệ tử này của mình vậy.
u Dương tức giận mở miệng nói:
“Ước ao sao? Lấy mạng đổi! Ngươi cũng lấy mạng ra đổi một cái?”
Hồ Vân bĩu môi nói:
“Ta đều sắp mất mạng rồi, đổi cái rắm!”
Nghe được lời nói này của Hồ Vân, vẻ mặt của u Dương lại càng thêm vài phần nặng nề.
Thấy u Dương không được hào hứng cho lắm, Hồ Vân đưa tay ra ôm lấy bả vai của u Dương rồi cười hì hì nói:
"Đệ tử tốt, ta cầu ngươi một chuyện!"
u Dương không chút cao hứng đẩy ra cái ôm bả vai của Hồ Vân rồi tỏ ra vẻ hơi ghét bỏ nói:
"Có chuyện thì nói, có rắm mau phóng!"
“Những bạn bè bình thường kia của ta, ngươi đi thăm bọn họ nhiều một ít.”
Hồ Vân có chút ngượng ngùng mở miệng nói.
“Tại sao lại muốn ta đi làm những chuyện vớ vẩn kia cho ngươi?”
u Dương không hài lòng mở miệng nói, có quỷ mới biết lão già trước mặt này có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ.
Để cho mình đi thăm? Còn không bằng nói là để cho mình đi chịu chết đúng hơn!
Hồ Vân có chút ngượng ngùng mở miệng nói:
“Ngươi xem, một người phụ thân đơn thân như ta, cả ngày lại phải rong ruổi ở bên ngoài chỉ vì thay nhi tử suy nghĩ mà hy sinh chính mình để cho nhi tử đính hôn với người đẹp, cũng không thể làm cho toàn bộ công sức đều đổ sông đổ biển chứ?"
Trong lòng của u Dương lập tức trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Ngươi? Phụ thân đơn thân? Nhi tử của ngươi là ai?"
Hồ Vân tùy ý chỉ vào u Dương nói:
"Ta là sư phụ của ngươi, nhận của ngươi một tiếng phụ thân cũng không quá đáng chứ?"
“Ngươi lại dùng lão tử làm khổ người tình của mình!”
u Dương giận dữ, đưa tay ra muốn bóp cổ Hồ Vân.
Hồ Vân lại tùy ý để u Dương nắm lấy cổ của mình, cười hì hì nói:
"Tiểu tử, ngươi còn không tin vào ánh mắt của ta?
Ta nói cho ngươi biết, những người mà ta tìm cho ngươi tất cả đều là kiểu như thế này!"
Hồ Vân vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên về phía u Dương.
Thấy vậy, u Dương vốn đang bóp cổ Hồ Vân thì hai mắt chó trở nên sáng ngời.
Tuy sư phụ cả ngày cà lơ phất phơ, nhưng không thể không nói, thẩm mỹ của lão già này cũng gần giống với mình!
Có thể làm cho Hồ Vân đều giơ ngón tay cái lên khen thì chắc chắn sắc đẹp cũng sẽ không đến nỗi kém!
u Dương thả tay ra khỏi cổ Hồ Vân, giả bộ ho khan một tiếng rồi vẻ mặt tỏ ra đứng đắn nói:
"Yên tâm, ngươi có thể an tâm đi chết được rồi, ta sẽ thay ngươi quan tâm chăm sóc thật tốt những sư nương kia!"
Tuy mình thật sự sẽ chết, nhưng lời này nói ra từ trong miệng của u Dương, vì sao lại làm cho mình chợt có chút tức giận như vậy!
Hồ Vân vừa sờ đầu của mình vừa đi theo u Dương ra khỏi bụng chó.
Hôm nay là đêm giao thừa, tất cả mọi người trên Tiểu Sơn phong đang ngồi chung với nhau bận rộn làm sủi cảo.
Sau khi Trần Trường Sinh cẩn thận bỏ sủi cảo do mọi người gói kỹ vào trong nồi, sau đó mọi người bắt đầu hoạt động chúc tết mỗi năm một lần.
Bắt đầu từ Hồ Đồ Đồ nhỏ nhất, nàng sẽ đi đến phòng của Hồ Vân rồi dập đầu chúc tết Hồ Vân.
Mà Hồ Vân cũng sẽ cười ha hả và lấy ra những món quà mừng năm mới từ trong ngực tặng cho bọn họ.
Năm nay là năm đầu tiên Hồ Đồ Đồ qua năm mới. Dưới sự hướng dẫn của u Dương, nàng ngây thơ dập đầu một cái với Hồ Vân đang đứng cười híp mắt. Sau đó Hồ Vân vừa cười tủm tỉm vừa lấy ra một cái trống lắc từ trong ngực.
Thấy nó, cặp mắt của Hồ Đồ Đồ sáng bừng lên, nhưng nàng lập tức nhớ đến mình vẫn còn đang giận phụ thân, bèn hừ một tiếng rồi lắc lắc cái đầu nhỏ tiếp nhận trống lắc trong tay của Hồ Vân, sau đó nàng được u Dương dẫn đi ra khỏi phòng.
Người thứ hai đi vào phòng chính là Bạch Phi Vũ. Bạch Phi Vũ chỉ là hơi khom người chúc tết với Hồ Vân. Sau đó, Hồ Vân lấy ra một quyển sách nhỏ rồi kêu Bạch Phi Vũ đi lên trước mặt, nhỏ giọng nói:
"Thật ra, ta đang suy nghĩ vật này là cho ngươi hay là cho Thanh Tùng, nhưng nhớ đến Thanh Tùng đã đạt được quá nhiều thứ rồi nên cái này sẽ cho ngươi!
Bạch Phi Vũ không hiểu tại sao Hồ Vân lại đưa cho mình quyển sách nhỏ này.
Mà khi lần đầu tiên nhìn thấy quyển sách nhỏ, cả người của Bạch Phi Vũ chợt ngây người ra tại chỗ.
Đây là một quyển sách nhỏ được buộc bằng chỉ thông thường, nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là giấy đều đã ố vàng.
Quyển sách nhỏ này Bạch Phi Vũ quen thuộc đến mức không thể lại quen thuộc hơn, hoặc là nói Lý Thái Bạch ở kiếp trước quen thuộc không thể lại quen thuộc hơn.
Ngay cả Bạch Phi Vũ cũng cho rằng đời này hắn cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy cuốn sách nhỏ này nữa!
Con chim màu xanh vốn đang đậu ở trên cây cũng bay hạ xuống đầu vai của Bạch Phi Vũ, như thể cuốn sách nhỏ trước mặt cũng mang lại cho nó một cảm giác rất quen thuộc vậy.
Bạch Phi Vũ cầm quyển sách nhỏ mà tay không ngừng run nhẹ. Thấy vậy, Hồ Vân mới thấp giọng nói:
"Cất đi, Thái A thiếu ta một nhân quả lớn như vậy, mượn hắn chút đồ vật cũng không tính là cái gì!"
Bạch Phi Vũ nhìn vẻ mặt tươi cười của Hồ Vân, đôi mắt sâu thẳm kia giống như có thể nhìn thấu bí mật lớn nhất trong lòng của mình vậy.
Chẳng lẽ Hồ Vân ở trước mặt đã tính ra thân phận của mình?!
Bạch Phi Vũ bình tĩnh lại và cầm lấy cuốn sách nhỏ.
Hắn thấy trên bìa quyển sách nhỏ bình thường này viết xiêu xiêu vẹo vẹo bốn chữ to: Nhật ký Tiểu Bạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận