Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 227: Bé gái

Mặt âu Dương đầy nước mắt liều mạng vặn tay ga xe điện, nghĩ đến đám cháy ở cô nhi viện kia lại chợt đau khổ mà rống to.
Người kỳ lạ như vậy dẫn đến người đi đường nhao nhao liếc mắt nhìn về phía bộ dạng thảm hại và đáng thương kia.
Khi ngươi trở nên đáng thương, người khác sẽ trở nên tốt bụng.
Ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng là như thế, cả một đoạn đường toàn đèn xanh, âu Dương nhanh như chớp chạy về phía địa điểm quen thuộc.
Đi đến đầu ngõ, âu Dương không cẩn thận cán phải một viên gạch làm cho tay lái mất kiểm soát mà ngã thẳng ra ngoài.
Đồ ăn đựng bên trong hộp lập tức đổ ra, nước canh xối thẳng lên người của âu Dương.
Nhưng âu Dương một lòng một dạ đều nghĩ đến việc cứu người nên không thèm để ý chút nào. Hắn đứng dậy khập khiễng chạy về phía cánh cổng lớn của cô nhi viện.
Khi ngươi số khổ, đau khổ giống như cũng không muốn buông tha ngươi.
Dùng hết tất cả sức lực, âu Dương rốt cục chạy đến trước cánh cổng lớn của cô nhi viện.
Cô nhi viện nằm trong một con hẻm nhỏ trong khu phố cổ, cánh cổng lớn cũ nát như đang âm thầm kể ra tuổi già không được sửa chữa của nó.
âu Dương ngã xụi lơ trên mặt đất và ngơ ngác nhìn căn nhà cũ ở trước mắt, lúc này, cả người của hắn như bị rút hết tất cả sức lực.
Tuy căn nhà cũ kỹ nhưng lại nguyên vẹn không hư hao gì kia xuất hiện ở trước mặt của chính mình.
Không có lửa, không có tiếng kêu rên, không có gì xảy ra cả.
âu Dương ngồi dưới đất mà ngơ ngác nhìn căn nhà cũ quen thuộc ở trước mặt là chỗ chính mình sinh sống từ nhỏ cho đến lớn.
Lại giống như là nhớ đến điều gì, âu Dương lấy điện thoại di động đã bị vỡ màn hình từ trong túi ra.
11 giờ 27 phút.
Cô nhi viện đáng lẽ đã sớm biến thành biển lửa, vậy mà bây giờ lại nguyên vẹn xuất hiện ở trước mặt của mình.
Là mình nhớ lầm sao?
âu Dương lắc đầu, một ngày khắc sâu vào trong lòng như vậy, chính mình làm sao có thể quên được?
âu Dương đứng người lên, cảm giác đau đớn truyền đến từ chân trái làm cho hắn phải vịn vào hàng rào mới khó khăn đứng dậy được.
Hắn run rẩy sờ soạng trên người và lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi, sau đó hắn run run rút ra một điếu thuốc rồi ngậm ở trong miệng, châm lửa và rít một hơi thật sâu.
Làn khói trắng xanh kích thích xoang mũi làm cho âu Dương ho khan dữ dội.
"Không có gì xảy ra cả, thật tốt quá!" âu Dương thì thào tự nói. Chợt có tiếng bước chân sột soạt vang lên ở sau lưng.
âu Dương vội vàng dập tắt điếu thuốc rồi xoay người lại thì nhìn thấy một bé gái mặc một bộ váy ngủ màu trắng đang nghiêng đầu nhìn chính mình.
Tay trái của bé gái xách theo một con gấu nhỏ, nàng đang cắn ngón tay phải mà nghi ngờ nhìn âu Dương.
Giống như đang nghi ngờ vị đại thúc kỳ lạ trước mắt này là ai.
âu Dương dựa người vào hàng rào nhìn bé gái ở trước mặt, làm cách nào cũng không nhớ nổi tên của bé gái, nhưng nước mắt lại không kiềm được mà chảy ra.
"Thúc, thúc tìm ai vậy?" Bé gái nhìn âu Dương nước mắt đầy mặt, nên theo phản xạ hơi sợ hãi mà lui về phía sau một bước rồi cẩn thận hỏi.
"Ta là... "âu Dương vội vàng mở miệng, nhưng chợt dừng lại.
Lúc này, âu Dương mới kịp phản ứng lại, hình như mình vẫn luôn quên mất chuyện này.
"Ta là ai?"
âu Dương nhìn bé gái ở trước mặt mà trong lòng tự hỏi: "Nàng là ai?"
"Ha ha ha, thì ra vẫn là mơ! Đúng vậy, nếu không còn có thể là cái gì?" âu Dương chợt cười phá lên, cười đến hai hàng nước mắt đều chảy ra.
Sau đó hắn mệt mỏi mà quỳ xuống đất và gào khóc như tan nát cõi lòng.
Nơi này là một giấc mơ, mình không phải người của thế giới này, tự nhiên sẽ không biết mình tên gì, bé gái ở trước mặt kia tên là gì.
âu Dương quỳ rạp trên mặt đất khóc rống mà cũng không hiểu vì sao mình lại khóc, nhưng nước mắt cứ như thế chảy xuống. Lúc này, trong lòng của hắn đầy buồn bực, khó chịu, hoảng hốt.
Chợt một bàn tay nhỏ bé vuốt lên mái tóc của mình.
âu Dương hoang mang ngẩng đầu rồi nhìn về phía bé gái.
Bé gái dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi:
"Đừng khóc, đừng khóc, khóc sẽ trở nên xấu đấy..."
âu Dương nín khóc và mỉm cười trước sự an ủi vụng về của bé gái.
Bé gái nhìn âu Dương điên điên khùng khùng ở trước mắt, lúc khóc, lúc cười làm cho trong đôi mắt to tràn đầy vẻ hoang mang.
Chợt, bé gái như nghĩ đến điều gì nên đã lấy ra một viên kẹo từ trong túi áo rồi cẩn thận lột giấy gói kẹo ra và đưa cho âu Dương mà nói:
"A di nói ăn kẹo sẽ vui vẻ, ngươi mau ăn đi."
Mặt âu Dương tràn đầy nước mắt cười cười rồi vươn đầu qua ăn viên kẹo kia, hắn nhìn thấy bé gái cười vui vẻ mà cất kỹ giấy gói kẹo giống như là đang cất giữ bảo tàng vậy.
Chợt âu Dương nhớ đến điều gì, nên bảo bé gái đợi mình một chút rồi lập tức khập khiễng đi về phía chiếc xe điện giao đồ ăn của mình. âu Dương ngồi xổm xuống lục lọi trong hộp đựng đồ ăn, sau đó âu Dương lục ra một hộp bánh kem dâu tây bị đè hơi biến dạng.
Trở lại bên cạnh hàng rào, âu Dương khó khăn ngồi xổm xuống rồi mở hộp có bao bì đóng gói bị đè hơi biến dạng kia ra.
May mà chiếc bánh không bị đè nát.
âu Dương đưa chiếc bánh kem dâu tây đến trước mặt bé gái.
Bé gái ngạc nhiên nhìn chiếc bánh kem dâu tây mà âu Dương đưa đến rồi vui vẻ nói:
"Làm sao ngươi biết hôm nay là sinh nhật của ta vậy!"
"Ta đương nhiên biết, làm sao ta có thể quên được chứ?" âu Dương lẩm bẩm và cười.
Cả hai cùng thắp nến và nhỏ giọng hát bài hát mừng sinh nhật. Cách hàng rào, ta một ngụm, ngươi một ngụm ăn sạch sẽ chiếc bánh kem dâu tây nho nhỏ này.
Để cảm ơn âu Dương, bé gái còn nhảy một điệu nhảy vụng về cho âu Dương xem.
âu Dương không chút keo kiệt lớn tiếng vỗ tay, tỏ vẻ đây là điệu nhảy đặc sắc nhất mà mình từng xem.
Loại lời nói dối vụng về này lại làm cho bé gái hết sức hưởng thụ, khuôn mặt treo lên nụ cười đáng yêu với chút bánh kem còn dính trên khóe miệng.
Bé gái hài lòng nhìn âu Dương đã ổn định lại cảm xúc rồi cẩn thận nói:
"Ta phải đi ngủ rồi, a di mà phát hiện sẽ mắng người ta. Ngươi cũng mau đi ngủ đi."
"Đúng vậy, đúng vậy, thời gian không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi!" âu Dương thúc giục bé gái đi ngủ sớm, nhưng chính mình lại không hề mảy may di chuyển.
Bé gái xách theo con gấu nhỏ của mình, cẩn thận mỗi bước đều quay đầu lại nhìn âu Dương còn đang vịn hàng rào mà cười nhìn vào chính mình.
Vị đại thúc không tìm được nhà cũng giống như chú chó lang thang này tạo cho mình một loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng là chính mình làm cách nào cũng không nhớ ra âu Dương ở trước mắt rốt cuộc là ai.
Nhưng đó chắc chắn phải là một người rất quan trọng.
Bé gái nhìn âu Dương vẫn còn đang vẫy tay tạm biệt chính mình rồi chợt chạy chậm vòng trở lại và vươn bàn tay nhỏ bé cách hàng rào mà ôm lấy âu Dương.
âu Dương cuống quít ngồi xổm xuống vì sợ canh rau dính vào người bé gái rồi hắn cẩn thận ôm lấy bé gái.
"Tuy rằng không biết ngươi tên là gì, nhưng ta luôn có cảm giác ngươi là người rất quan trọng với ta, về sau phải thật ngoan đó, đừng lại khóc nhè!" Bé gái ôm lấy âu Dương rồi nói với giọng trẻ con.
âu Dương nặng nề gật đầu, lúc này nước mắt lại lặng lẽ chảy ra.
Bé gái ôm âu Dương thật chặt, sau khi nói xong lời mình muốn nói rồi mới mắc cỡ mà xách theo con gấu nhỏ và nhanh chóng chạy vào trong phòng.
âu Dương ngạc nhiên nhìn bé gái chạy vào trong phòng, hắn ngẩn ngơ một lúc rồi mới lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, sau đó ngậm ở trong miệng và châm lửa. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao mà thì thào lẩm bẩm:
"Lão đầu tử, cám ơn ngươi!"…
Bạn cần đăng nhập để bình luận