Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 585: Lúc đài sen trưởng thành chính là lúc trở về

âu Dương vỗ vỗ đầu tiểu Lông Bông, ra hiệu bảo tiểu Lông Bông thả mình xuống.
Tiểu Lông Bông không hiểu rõ lắm nhưng cũng thả âu Dương xuống, vẻ mặt khó hiểu nhìn đại sư phụ trước mắt này.
Vừa rồi rõ ràng đại sư phụ còn có bộ dáng ngốc nghếch mà bây giờ lại giống như bình thường không bị làm sao.
“Đại sư phụ, người lại khỏe rồi? " Tiểu Lông Bông hơi hoài nghi, mở miệng hỏi.
âu Dương vẫn còn chưa quen việc sau khi bị mù không nhìn thấy gì, đứng có hơi lảo đảo bám lên bả vai của tiểu Lông Bông.
Con mắt của âu Dương được dải lụa trắng che lại nhưng hắn không quan tâm vẫn cười đáp : "Ta không ngốc thì làm sao bọn họ dám đi ra chứ?"
Ban đầu hắn dùng chân nguyên phân tán thiên địa, mục đích là vì hộ đạo cho lão nhị nhà hắn.
Dù sao thì với tính cách của Lãnh Thanh Tùng, nếu để cho hắn lựa chọn một giữa âu Dương và thiên địa, tên nhóc con không nghe lời này có thể sẽ thật sự chọn sai.
Lãnh Thanh Tùng vốn là chi tử của vị diện thế giới này, làm sao có thể vì hắn một Thiên Ma Vô Danh ở Vực Ngoại mà vứt bỏ thiên địa. âu Dương không muốn để cho Lãnh Thanh Tùng phạm phải sai lầm đại nghịch bất đạo này.
Cũng chính vì lý do này mà hắn gấp nhiều bướm giấy và hạc giấy nhiều đến vậy.
Lý do rất rõ ràng, chân nguyên của âu Dương bị tiêu hao quá nhiều, khiến cho bản thân trở nên mất trí nhớ.
Nhưng trong cái rủi lại có một cái may, cái may này lại tốt không tưởng tượng được, đó chính là chỉ cần hắn muốn là có thể biết được bất cứ chuyện gì xảy ra trên vùng đất này!
Nói cách khác, giờ đây hắn chính là thổ địa quyền lực lớn nhất của vùng đất này!
Hắn phát hiện có lũ chuột ẩn núp ở chỗ tối dưới lòng đất của nhân gian.
Nhưng những con chuột này qua tinh ranh và cảnh giác.
Bất cứ điều gì khiến cho gió thổi cỏ lay cũng làm cho bọn họ giống như chim sợ cành cong.
Dường như bọn họ ở nhân gian trở thành những hồn ma, có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi trong nhân gian, giống như những con cá chạch trơn trượt hoàn toàn không có cách nào bắt được bọn họ.
Sau khi thử vài lần cố gắng bắt giữ, âu Dương đã từ bỏ ý nghĩ sử dụng biện pháp mạnh.
Mặt khác, sau mấy vụ bắt giữ này cũng khiến cho bọn họ càng cảnh giác hơn, ẩn nấp càng sâu hơn.
Nhưng đám chuột này cũng không biết, cho dù âu Dương không bắt được nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nói của bọn họ.
Dường như mọi suy nghĩ tính toán của bọn họ gồm: mưu tính trở lại Cao Thiên và kế hoạch thực hiện đều được âu Dương lắng nghe như ngồi ở bên cạnh, hắn nghe bọn họ nói chuyện, bàn luận, tranh cãi như người trong cuộc.
Một danh từ được bọn họ liên tục nhắc tới nhiều lần.
“Tiên chủ!”
Ở thế giới này người đầu tiên trở thành tiên nhân, cũng là tiên nhân mạnh nhất trong số các tiên nhân, tồn tại thần bí nhất!
Tất cả mọi kế hoạch đều nằm trong tay vị tiên chủ này, mỗi một bước vị tiên chủ này đi đều có ý nghĩa sâu xa!
Dường như những tiên nhân ở đây đều rất sùng bái đối vị tiên chủ thần bí này, giống như vị tiên chủ này không gì không làm được!
âu Dương tỉnh táo đối với bọn họ mà nói là một mối đe doạ cực lớn nhưng âu Dương điên thì không.
Một tên ngốc thì có thể gây ra uy hiếp gì?
Vì thế, chỉ có cách giả ngây giả dại mới có thể khiến cho con cá mắc câu.
Trong những năm qua, âu Dương không ngăn cản não bộ của mình trở nên hỗn loạn, chính là vì để cho những tiên nhân này có thể yên tâm, hoàn toàn tin tưởng thả lỏng cảnh giác với hắn bởi vì chân nguyên phân tán thiên hạ đã biến thành kẻ vô dụng.
Có vẻ như triệu chứng ngốc nghếch của hắn đã phát huy tác dụng!
Chẳng những mấy tên tiên nhân này cho là thật mà ngay cả người mình là Động Hư Tử cũng tin như vậy.
Nếu không Động Hư Tử sẽ không vô duyên vô cớ muốn lấy đôi mắt của hắn làm gì đây?
Những tiên nhân này muốn trở lại Cao Thiên. Các tu sĩ muốn giết chết tiên nhân.
Kiếp nạn lớn đến đã ép cả hai bên phải có một sự hiểu biết nhất định về thiên địa không gian treo ngược kia, cưỡng ép mở ra bầu trời giả, mở ra bí mật lớn nhất của thế giới này trước mặt chúng sinh.
Dẫn tới chúng sinh hai thế giới đối đầu giằng co, khiến cho kiếp nạn lớn không thể kiểm soát nữa mà đến sớm hơn.
Cũng ép buộc tất cả người của hai phía đều phải tham gia hành động này, từ người chơi cờ chuyển thành quân cờ.
Hiện giờ không còn ai là người chơi cờ chỉ huy nữa, tất cả đều là quân cờ, như vậy thật ra lại công bằng hơn rất nhiều.
Lúc này, tất cả mọi chuyện đều tràn ngập sự bất định và biến số, ai cũng không nắm chắc phần thắng!
Suy nghĩ trong đầu âu Dương xoay chuyển không ngừng, âu Dương như là nhớ ra cái gì đó, chuyển hướng đôi mắt đang được che kín bởi lụa trắng sang bên tiểu Lông Bông, như là phụ huynh hỏi thăm bài tập về nhà của con nhỏ hỏi: "Học Đạo mười năm, học thế nào rồi?"
Tiểu Lông Bông thấy đột nhiên âu Dương quan tâm đến việc học tập của mình thì vô thức sờ sờ đầu lông xù của mình, ngượng ngùng mở miệng nói: "Có lẽ là vì tư chất của ta ngu dốt, tu vi vẫn không đột phá được”.
"Tu vi cao có ích lợi gì, ta đây không phải ví dụ sao?"âu Dương thản nhiên đáp lại, chính hắn cũng vẫn ở cảnh giới Trúc Cơ, làm sao có thể yêu cầu khỉ nhà mình du lịch khắp nơi đảo lộn biển lớn?
"Nhưng ta biết được vạn pháp, hầu hết tất cả các phương pháp tu luyện ta điều đã học qua, chưởng giáo cũng khen thiên tư của ta rất tốt!". Tiểu Long Bông vội vàng mở miệng trả lời, không tự chủ hơi ưỡn ngực, đây coi như là thành quả tốt nhất của hắn.
Mấy năm nay, chẳng những hắn học vô số pháp môn tu hành thậm chí hắn còn kiên nhẫn nhờ Đổng Hư Tử giải thích nguyên lý trời đất đằng sau những pháp môn này.
Bất kỳ pháp môn tu luyện nào chỉ cần nhìn một cái là hắn đã hiểu được đạo lý tu luyện trong đó.
Mười hạng toàn năng là sở học cả đời của Động Hư Tử, đều bị con khỉ trước mắt này moi móc sạch sẽ, thậm chí ngay cả chiêu lót đáy hòm của mình "Nhất khí hóa tam thanh" cũng lấy ra truyền cho nó.
Nhưng vẫn không làm khó được con khỉ trước mắt này.
Thiên địa chí lý, đạo pháp đạo vận, con khí này như trời sinh đã có thể biết trước, thậm chí nó còn có thể từ một suy ra ba, cho ra lĩnh hội mới, rút ra kinh nghiệm sâu sắc!
Có thể thấy được cố gắng của tiểu Lông Bông không hề nhỏ.
Động Hư Tử đã từng ai oán nói phong thủy của ngọn núi nhỏ này có phải có gì kì quái hay không tại sao luôn xuất hiện nhiều tên quái vật như vậy?
âu Dương mỉm cười gật đầu, đây không phải là Vương Ngữ Yên của giới Tu Tiên sao?
Sau đó hắn hài lòng nói: "Học không tệ, cậu bé ngoan nên được khen thưởng, đã như vậy ta tặng ngươi một món lễ vật "
Tiểu Lông Bông lắc đầu, những năm qua hắn ở Thanh Vân tông chăm chỉ học Đạo đã cảm thấy hài lòng rồi, làm sao còn có thể để cho đại sư phụ vì mình mà phải lo lắng.
Đại sư phụ cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt, chính là không muốn sống!
Tiểu Lông Bông sợ âu Dương sẽ vì hắn mà làm ra hành vi tự hại bản thân.
âu Dương xua tay, ra hiệu cho tiểu Lông Bông đang ra sức lắc đầu đừng lo lắng, hắn hơi nhớ lại chuyện cũ, mở miệng nói: "Năm đó ngươi khóc lóc nói ta mang Trường Sinh về, hôm nay thực hiện việc đó đi!"
Tiểu Lông Bông vừa nghe âu Dương nói vậy thì trái tim không nhịn được nhảy loạn xạ, vẻ mặt mừng như điên, hưng phấn vội vàng hỏi: "Đại sư phụ quyết định dẫn ta đi tìm sư phụ?"
Dường như mong muốn mang Trần Trường Sinh đã hóa thân thành Tổ Uyên về đã trở thành nỗi ám ảnh của tiểu Lông Bông.
Đây cũng là lý do mấy năm nay tiểu Lông Bông chưa từng thư giãn!
Hôm nay khi nghe âu Dương nói đã đến lúc, trong nháy mắt hắn có cảm giác mây tan đi để lộ ánh trăng sáng.
âu Dương lắc đầu nói: "Ta đi xem một chút, ngươi chỉ là phế vật Trúc Cơ kỳ đi theo ta làm gì?"
“Nhưng mà... " Tiểu Lông Bông lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, hắn không ngờ âu Dương lại không dẫn mình di theo!
âu Dương vươn tay gõ nhẹ lên đầu tiểu Lông Bông.
Trong chớp mắt, âu Dương hóa thành vô số hạc giấy, bướm giấy bay về phía ma giới đang treo ngược trên tu hành giới kia.
Tiểu Lông Bông còn đang ngẩn ngơ thì bên tai đã nghe thấy một câu dặn dò của âu Dương:
" Quan sát kĩ bể nước trong viện, thời điểm sen trong viện lớn là lúc trở về!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận