Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 351: Ngồi xuống hai tay ôm đầu

Thật ra thời điểm trâu xanh đối thoại với Hổ Bính thì một đoàn người âu Dương cũng đã đến.
Hồ Đồ Đồ vội vã đến nỗi sắp khóc, âu Dương lại ấn mấy người xuống không cho động thủ, dù sao thì loại sự tình cứu tràng này nếu như ra sân không phải tại thời điểm khẩn yếu thì có vẻ sẽ không có cách cứu.
Sau khi trâu xanh và hổ trắng kết thúc công kích, song phương bắt đầu sống mái với nhau thì âu Dương mới để cho Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh động thủ.
Thế là liền sinh ra một màn vừa rồi kia, sau khi Lãnh Thanh Tùng một cước đá bay thiên tài chói mắt nhất Hồ tộc thì lập tức Thanh Liên hóa kiếm trực tiếp uy hiếp song phương.
Trần Trường Sinh trở lại bên cạnh âu Dương cười tủm tỉm nói: "Đại sư huynh, đã bố trí xong đại trận."
Vừa trang bức trước mặt người khác, vừa bày trận sau lưng người.
Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh đã tạo ra một sự phối hợp tốt nhất.
Trần Trường Sinh nhìn vào hư không nơi mà Lãnh Thanh Tùng đang đứng, nghi ngờ hỏi: "Nhị sư huynh đang làm cái gì đây? Sao còn chưa động thủ vậy?"
âu Dương sờ lên cằm, cũng nhìn Lãnh Thanh Tùng ở phía xa, nói: "Đại khái là hắn đang hưởng thụ khoái cảm trang bức, nhìn tiểu tử này lạnh như băng nhưng kỳ thật lại vô cùng muộn tao."
Từ nhỏ âu Dương đã biết tiểu tử này muộn tao, nhất là thích danh tiếng, dù chuyện không liên quan tới hắn thì hắn cũng thích đứng ra.
Nếu không phải khi còn bé mình được hoan nghênh thì với tính xấu của tiểu tử này, đừng nói Vị Diện chi Tử mà ngay cả đại đạo đích thân tới cũng đều có thể bị dìm xuống sông hộ thành.
Nhìn một kiếm uy trong hư không chấn song phương mã tử nghịch tử sống mái với nhau, âu Dương rất có một loại ảo giác con cái nhà ta đã trưởng thành.
"Đại sư huynh, sao Ngưu gia gia bọn họ lại đánh nhau với Hổ Bính ca ca vậy!" Hồ Đồ Đồ đã có vẻ cuống đến phát khóc, giữ chặt tay áo âu Dương.
Hóa ra vừa rồi khi bọn họ nói chuyện nhưng ngươi lại không nghe thấy một chữ nào sao?
Còn không phải là bởi vì ngươi à?
âu Dương chỉ vào mã tử hai phe, hiếu kì hỏi: "Ngươi cũng quen biết những người này sao Đồ Đồ?"
Đồ Đồ gật nhẹ đầu đương nhiên, nói: "Đương nhiên quen biết, Ngưu gia gia, Rót gia gia, Quy gia gia, kia là Hổ Bính ca ca, trước kia ca ca đối xử với ta tốt nhất!"
"Ca ca tốt nhất sao? Sau đó hôm nay tới cướp ngươi đi làm thiếp?" Hai con ngươi của âu Dương toát ra vẻ lạnh lùng nhìn thiếu niên hổ trắng trong sân.
Nếu như hôm nay con mèo trắng còn non kia nói là đến cướp Đồ Đồ về làm vợ thì còn nghe được.
Thiếp?
Vậy mà cũng dám mở miệng nói ra cơ đấy!
"Trường Sinh!" âu Dương bỗng nhiên đứng dậy, thuận miệng nhàn nhạt nói.
Trần Trường Sinh ngầm hiểu, hai mắt đột nhiên biến thành hai Thái Cực đồ, trong mắt nổi lên một tia kim quang, hai ngón tay dựng đứng ở trước ngực quát khẽ: "Cửu Cung Bát Quái! Lên!"
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ chân núi bị một đại trận màu vàng óng bao phủ hoàn toàn, song phương yêu tu đang chuẩn bị sống mái với nhau đều bị trận pháp bao phủ, cả Lãnh Thanh Tùng cũng bị bao vây lại cùng một chỗ!
Hơi thở từ trận pháp huyền ảo không ngừng áp bức xuống phía dưới, Lãnh Thanh Tùng đứng ở hư không cũng bị ảnh hưởng bởi trận pháp, mười ba chuôi kiếm Thanh Liên liên tục kêu khẽ, dường như là vì ngay cả mình cũng bị trận pháp kiềm chế nên cảm thấy bất mãn.
Trong đôi mắt Lãnh Thanh Tùng, hai đóa Thanh Liên sáng lên, chỉ thoáng chốc đã thoát khỏi sự khống chế của trận pháp, mặc dù cơ thể ở trong trận pháp nhưng cảm giác lại như ở bên ngoài trận pháp.
Trần Trường Sinh thấy Lãnh Thanh Tùng vậy mà có thể thoát khỏi trận pháp mình bố trí thì lập tức sững sờ, lòng háo thắng nhất thời bùng lên, vốn chỉ đang dựng lên một ngón tay thì lại dựng lên một ngón tay nữa: "Vụ Thiên! Lên!"
Bên ngoài trận pháp Cửu Cung Bát Quái, sương mù dày đặc kéo đến từ bốn phương tám hướng, trực tiếp che toàn bộ đại trận lại, đại trận trong đại trận, đây cũng là lá bài Trần Trường Sinh giữ lại để chuẩn bị về sau.
Trong đại trận, thiên cơ hỗn loạn, trong mắt Lãnh Thanh Tùng, hai Thanh Liên lặng yên biến mất, suýt chút nữa thì rớt từ giữa không trung xuống.
Bên trong sương mù, thiên cơ không hiện, Ngũ Hành đảo ngược, quy tắc không thông!
Lãnh Thanh Tùng nhìn về phía Trần Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, đầu tiên là người giấy bây giờ lại là đại trận, dường như lão tam vẫn thích khiêu khích Nhị sư huynh này!
Chờ sự tình kết thúc, mình phải cầm kiếm hỏi lão tam một chút là có phải có ý kiến gì đối với mình hay không!
Giữa sự chơi đùa của hai sư huynh đệ, phía dưới, nhân mã song phương đã hoảng loạn thành một đoàn.
Vị thiếu niên Kiếm tiên trước mắt một kiếm đánh bại thiếu tộc trưởng Hổ tộc này rốt cuộc là xuất hiện từ đâu?
Tất cả mọi người thấy thiếu niên Kiếm tiên ở trước mắt chỉ cần một kiếm một cước đã trực tiếp đá thiếu tộc trưởng ngất đi!
Nhưng thiếu tộc trưởng là dị hổ trời sinh, bây giờ lại là Phân Thần nên thực lực có thể so với đại yêu tu Hợp Thể!
Ở trong tay thiếu niên Kiếm tiên trước mắt lại không sống qua nổi một chiêu?
Không phải là tiềm tu đại năng không xuất thế nào được Hồ tộc chiêu mộ làm người ở rể núi Thanh Khâu đấy chứ?
"Có mai phục! Vậy mà đám hồ ly trời đánh này lại mai phục chúng ta!"
"Thiếu niên Kiếm tiên này là nhân tộc!"
"Hồ tộc bán toàn tộc cho hắn sao? Thực lực này vậy mà đến ở rể Hồ tộc!"
"Ta cũng muốn làm người ở rể!"
...
So với Hổ tộc bối rối thì núi Thanh Khâu cũng một mặt mơ hồ.
Người giúp đỡ phía bên mình tới rồi sao?
Nhưng mà vì sao vị thiếu niên Kiếm tiên này sao lại để kiếm chỉ vào bọn họ vậy?
Nhìn sáu chuôi phi kiếm Thanh Liên đang chỉ thẳng vào mình, ba đại yêu tu cầm đầu Hồ tộc cảm nhận được áp lực lớn lao từ phi kiếm.
Có vẻ như chỉ cần mình dám cử động một chút thôi thì phi kiếm trước mắt sẽ có thể đâm mình thành cái sàng!
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Đang thời điểm song phương lâm vào hỗn loạn tưng bừng thì một tiếng tiếng hổ gầm rõ to vang lên, lôi điện hình hổ to lớn bay từ trong Hổ tộc lên.
Bây giờ pháp tắc đạo vận đều không thể sử dụng trong đại trận nên lôi điện hình hổ to lớn dường như trở thành sự tồn tại vô địch.
Lôi Hổ nhào về phía Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng chỉ cần giơ tay lên kiếm ý đã ngăn ở trước mắt, một đóa Thanh Liên đột nhiên nở rộ, Lôi Hổ đâm vào trên Thanh Liên không tiến được thêm nửa bước.
Mà trên đầu Lãnh Thanh Tùng nổi gân xanh, cũng có vẻ mất rất nhiều sức.
"Ồ? Lôi Hổ này lại là Lôi hệ nguyên bản thuần túy?" Trần Trường Sinh nhìn Lôi Hổ trong đại trận có vẻ kinh ngạc, hắn cũng không ngờ vậy mà trong đại trận này lại có thể có yêu tộc thôi động nguyên bản chi lực trong nguyên khí thiên địa.
Đại trận che lấp thiên cơ, đạo vận pháp tắc không hiện, ưu thế của Lãnh Thanh Tùng trong đại trận cũng suy giảm, còn Lôi Hổ có Lôi hệ nguyên bản lại chiếm hết thế thượng phong, chuyện này Trần Trường Sinh không nghĩ tới.
"Sao nhị sư huynh lại không rút kiếm? Một kiếm chém không đủ sao?" Trần Trường Sinh không nhịn được truyền âm cho Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng nghe được Trần Trường Sinh lại còn dám truyền âm cho mình thì lập tức giận mà không có chỗ để phát tiết, nếu không phải do Trần Trường Sinh thì có cần phải phí sức với Lôi Hổ trước mặt như thế này không?
Còn không thu hồi cái thứ kỳ quái phía ngoài đại trận kia đi, lại còn muốn mình rút kiếm?
Không biết là nếu mình rút kiếm thì sẽ đổ máu sao?
Không phải là tiểu tử này đang đợi xem mình làm trò cười đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Lãnh Thanh Tùng đã triệt để đặt giáo huấn Trần Trường Sinh ở trong lòng.
"Ngươi chờ đấy!" Mặc dù Lãnh Thanh Tùng chống cự có hơi mất sức nhưng vẫn lạnh lùng truyền âm đáp lại.
"???" Trần Trường Sinh ngơ mặt không hiểu gì, nhìn Lãnh Thanh Tùng trong sân, mình có lòng tốt nhắc nhở mà người này lại uy hiếp mình? Có bệnh à?
âu Dương ở bên cạnh đột nhiên bộc phát ra chân nguyên mênh mông hóa thành một bàn tay khổng lồ trực tiếp đánh nát Lôi Hổ, giọng nói phách lối vang vọng toàn bộ núi Thanh Khâu:
"Lập tức ngồi xuống! Hai tay ôm đầu! Thanh Vân tông đến càn quét đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận