Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 759: ĐẦU BẾP Ở NGAY TRÊN ĐƯỜNG

Mặt trời đã lặn về tây, thời gian đã gần đến hoàng hôn.
Trên con đường nhỏ ở đồng ruộng gần cô nhi viện, một thân tây trang màu đen, cầm trong tay một thanh quyền trượng đang đi trên đường nhỏ.
Bước chân nhẹ nhàng, trong miệng ngâm nga một bài hát không rõ.
Sau lưng đinh đinh cạch cạch một dãy nồi, chảo, bát, bồn, rau quả trái cây, còn có một con gà trắng đã bị vặt sạch lông.
Tựa như sống lại, như một đội binh sĩ phải tiếp nhận kiểm tra, chỉnh tề đi sau lưng Trần Trường Sinh, tiến về phía cô nhi viện.
Theo Trần Trường Sinh hiểu, trình độ nấu ăn có ngon hay không được quyết định bởi nguyên liệu nấu ăn phải tươi mới.
Mà việc đám nguyên liệu đang đi phía sau lưng hắn có một chút giúp hương vị của món ăn tăng lên.
Như thế này có thể đảm bảo bữa ăn có thể làm được đến trình độ tốt nhất!
Về phần tại sao con gà đã bị lấy máu vặt lông sạch sẽ vẫn đàn đi theo sau lưng Trần Trường Sinh, cái này không ở trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Mình thân là Thánh Nhân, mặc dù cảnh giới đang là tiên thiên võ giả nhưng liên quan gì đến việc hắn sử dụng trận pháp phù lộc?
Giống như nhạc trưởng đang hòa âm, nồi, chảo, bát, bồn sau lưng phối hợp với bước chân Trần Trường Sinh hình thành âm luật có tiết tấu.
Nguyên liệu và trái cây thì bảo trì đến trạng thái hoàn mỹ nhất đảm bảo khi vào nồi vẫn còn tươi mới!
Đây chính nguyên liệu cho bữa tối hôm nay liên quan đến Đại sư huynh nhà mình, một chút cũng không thể qua loa!
Trước kia Đại sư huynh ăn đều là đồ ăn cho heo ăn à?
Thân là ý chí của thiên đạo, thậm chí ngay cả làm bữa cơm cũng làm không được!
Nhớ tới lúc đầu khi hắn ở trong bụi cỏ nhìn thấy Tạ Tân Tri tùy ý bưng một nồi cháo có thể đuổi Đại sư huynh nhà mình đi, Trần Trường Sinh nhìn dinh dưỡng hàng ngày mà Đại sư huynh được cung cấp vào cơ thể lo lắng vô cùng.
Chiếc kính một mắt trước mắt Trần Trường Sinh phát ra ánh sáng trắng kỳ lạ, cặp kính này là cơ sở để điều khiển chuyển động của nguyên liệu và dụng cụ nhà bếp sau lưng hắn.
Nghĩ đến Đại sư huynh hôm nay lại có thể ăn cơm tối do tự tay mình làm khiến Trần Trường Sinh tâm tình không khỏi vui vẻ.
Quyền trượng đong đưa theo quy luật, vì các diễn viên trên sân khấu ngày hôm nay dẫn đường.
Cho đến khi nam hài cầm theo giỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt Trần Trường Sinh, khiến hô hấp Trần Trường Sinh trở nên dồn dập.
Nam hài cầm theo giỏ, dưới chân đá đá một lon nước, tiếng vang lách cách từ dưới chân truyền đến.
Nam hài lại đá vui vẻ đến dị thường, không có bất kỳ ưu sầu nào, cũng không có bất kỳ phiền não nào.
Giống như Đại sư huynh không tim không phổi lúc trước trên Tiểu Sơn Phong.
Trần Trường Sinh nhìn thân ảnh trước mắt, muốn liên hệ nam hài và Đại sư huynh vơia nhau.
Nhưng càng muốn phân biệt, con mắt lại càng ê ẩm sưng.
Thân ảnh nho nhỏ, lại mang theo cái giỏ lớn như vậy, cuộc sống Đại sư huynh bây giờ thật sự là quá cực khổ!
Nhất là quần áo hiện tại của Đại sư huynh đều là tự mình giặt, hài tử nhỏ như vậy sao có thể giặt mình rửa quần áo?
Trước kia đều là mình giúp Đại sư huynh giặt quần áo!
Quyền trượng trong tay Trần Trường Sinh dừng một chút, nguyên liệu nấu ăn và đồ làm bếp sau lưng lập tức ngừng lại theo.
Quyền trượng trong tay giương lên một chút mang tất cả nguyên liệu nấu ăn và đồ làm bếp giấu ở hai bên đường.
Trần Trường Sinh kinh ngạc nhìn thân ảnh nam hài đi xa, không dám bước lên trước.
Ban đầu ở thời khắc âu Dương tiêu, Trần Trường Sinh có biểu hiện điên cuồng nhất.
Thậm chí có một lần muốn kết hợp mười hai Ma Thần chi lực, hủy diệt đi cái thế giới đối xử hà khắc với Đại sư huynh nhà hắn.
Không tiếc cùng hai vị Thánh Nhân trở mặt, muốn làm cho tất cả mọi người vì Đại sư huynh phải trả giá đắt.
Nhưng mình điên dại lại sớm đã bị Đại sư huynh nhìn thấu, lúc mình điên cuồng nhất, lựa chọn để cho mình lãng quên đi Đại sư huynh!
Đối với Trần Trường Sinh mà nói, âu Dương như thế nào lại dễ dàng bị lãng quên được chứ?
Cho dù dòng sông thời gian không có bóng dáng âu Dương, cho dù mọi sự liên quan của âu Dương với thế gian này đều biến mất, cho dù trong đầu óc của Trần Trường Sinh mọi ký ức về âu Dương đều tiêu tán.
Nhưng cũng giống như một khúc mắc gắt gao vây hãm Trần Trường Sinh trăm vạn năm, cũng làm cho Trần Trường Sinh ở trong dòng chảy thời gian du đãng trăm vạn năm.
Ở trong dòng chảy thời gian như khắc thuyền tìm kiếm*, nhưng xưa nay không phải là tìm kiếm, mà là muốn ở trong trí nhớ tìm kiếm chỗ mình đánh mất đi đồ vật.
刻舟求剑 [kèzhōuqiújiàn] [KHẮC CHU CẦU KIẾM]: khắc thuyền tìm kiếm hay gọi là mò kim đáy bể. Trong ý này tác giả chơi chữ câu trước và câu sau, để từ gốc bên Trung thì đúng nhưng dịch sang tiếng Việt thì không hiểu nên mình đã giải thích lại vì sao lại khắc thuyền tìm kiếm.
Quay lại một thời điểm nào đó hết lần này đến lần khác, nhưng hắn chỉ có thể ngồi ở cạnh thuyền bồi hồi.
Mỗi một lần đều giống như cười nhạo Trần Trường Sinh, thứ mất đi vĩnh viễn sẽ không trở về, cũng vĩnh viễn sẽ không biết mình đến tột cùng mất đi cái gì.
Nhưng khi Đại sư huynh chuyển thế thật sự xuất hiện trước mặt Trần Trường Sinh.
Không phải cuồng hỉ, không phải hưng phấn, không phải kích động, mà là sợ hãi!
Đại sư huynh có thể hay không bởi vì hắn lại chịu tổn thương lần nữa.
Kỳ thật lúc trước Lãnh Thanh Tùng ngăn lại hắn, không để cho hắn và Đại sư huynh nhận nhau, Lãnh Thanh Tùng chỉ là vẽ vời thêm chuyện thôi.
Trần Trường Sinh làm sao dám đi nhận âu Dương?
Chỉ cần có thể nhìn một chút, nhìn một chút, Trần Trường Sinh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Nói là đền bù, lại nói cứu vãn, rồi nói bảo hộ. . .
Những lời tự an ủi này của người khác hoàn toàn không có tác dụng đối với Trần Trường Sinh.
Bởi vì Trần Trường Sinh không thể tha thứ cho chính bản thân mình như vậy!
Không cách nào nhẹ nhàng dùng một câu bỏ qua sai lầm của mình vào trăm vạn năm trước.
Nếu dễ dàng như vậy làm sao có thể chuộc lại tội lỗi trên người mình, vậy Đại sư huynh vì sao lại phải chịu đau khổ luân hồi lần nữa?
Những lời nói này chẳng qua là lừa mình dối người thôi.
Trần Trường Sinh kinh ngạc nhìn bóng lưng nam hài biến mất trước mặt mình.
Tiếng động lách cách của lon nước giống như là đang cười nhạo mình.
Rõ ràng là hoàng hôn ở giữa hè, Trần Trường Sinh lại cảm giác lạnh cả người.
Mình chịu ân tình của Đại sư huynh cả hai đời, hai đời đều được Đại sư huynh cứu, nhưng mình hai đời đều không thể cứu được Đại sư huynh.
Mình bây giờ thành tựu càng cao, Trần Trường Sinh càng tự trách, càng cảm giác mọi thứ mà mình có được tất cả đều là dựa vào Đại sư huynh chịu thống khổ mà có!
Đại sư huynh đối với mình tình nghĩa, bất luận thế nào đều không hoàn trả lại được.
Mà mình lại quên lãng hắn ròng rã trăm vạn năm!
Trần Trường Sinh hắn còn có mặt mũi gì đi gặp hắn?
Ngụy trang cho bản thân rồi đi gặp hắn, mấy trăm vạn năm thua thiệt cứ như thế hời hợt bỏ qua?
Trong Tiểu Sơn Phong người cố chấp nhất chính là Trần Trường Sinh, cho dù là qua trăm vạn năm, thành Thánh Nhân, vẫn là một tên cố chấp như trước kia.
Rõ ràng là người rất muốn tìm tới âu Dương nhất, đến cuối cùng lại là người không dám gặp hắn nhất.
Trần Trường Sinh không sợ Đại sư huynh quở trách hắn, sợ là sợ Đại sư huynh ôn hòa thì thầm đối đãi với hắn như cũ.
Đại sư huynh xem như không có xảy ra chuyện gì, hoặc là đã quên hết tất cả.
Ôn nhu như vậy sẽ càng làm Trần Trường Sinh càng thêm tự trách, cũng càng thêm khó chịu!
Như vậy hời hợt và coi thường, khiến Trần Trường Sinh cảm thấy chính mình không bù đắp được cho Đại sư huynh.
Đứng ở nơi đó Trần Trường Sinh lại lần nữa rơi vào sự tự trách vô tận.
Ánh hoàng hôn sắp hội tụ đến cuối cùng.
Một cái lon kêu lạch cạch bị đá trúng chân Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh vẫn còn đang chìm trong sự tự trách vô tận, bị chiếc lon trước mặt đưa về hiện thực.
Khi Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, một nam hài gầy gò đang lúng túng nhìn hắn, một giọng nói vui vẻ trong trẻo vang lên:
"Cái kia, có thể giúp ta đá lại đây không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận