Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 94: Nói chuyện đêm với Bạch Phi Vũ

Dường như nước sôi hoàn toàn không gây uy hiếp nào đối với người Kết Đan kỳ như Hồ Đồ Đồ.
Nhưng sau khi dược lực của linh thảo bên trong bị kích thích, tiến vào trong cơ thể của Hồ Đồ Đồ, khiến Hồ Tu Tử cảm thấy toàn thân khô nóng.
Nóng hổi giống như vào mùa hè mà bọc kín chăn bông ngủ ở trong bếp lò.
“Nóng quá! Hu hu hu, Tam sư huynh, ta không muốn ngâm nữa!” Hồ Đồ Đồ đội chiếc khăn tắm ở trên đầu nằm bên mép nồi mà nói, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vẻ mặt đau khổ nhìn Trần Trường Sinh đang kiểm soát lượng lửa.
“Không được, tiểu sư muội phải kiên trì, kiên trì một chút, rất nhanh sẽ ngâm đủ hai canh giờ.” Trần Trường Sinh không chút lưu tình mà nói.
Hồ Đồ Đồ lật người lại, đau khổ ngồi ở trong nồi, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn: “Ta đói quá, hu hu hu.”
Kết Đan kỳ đã có thể tích cốc, Hồ Đồ Đồ không cần ăn cơm, nhưng ngày ăn ba bữa cơm ở Tiểu Sơn phong đã trở thành thói quen tốt khiến nàng cảm thấy bụng mình theo phản xạ có điều kiện réo lên ùng ục.
“Không được, ông nội nói muốn chết cũng phải làm quỷ chết no!” Hồ Đồ Đồ nhìn thuốc tắm tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, liếm liếm đầu lưỡi, mùi cũng được, có lẽ mùi vị cũng không tệ lắm phải không?
Hồ Đồ Đồ bốc một nắm nước thuốc lên uống một ngụm, hương thơm kỳ dị của linh thảo làm nàng cảm thấy thỏa mãn khó tả, chỉ một lát đã khiến tinh thần nàng chấn động.
“Sụp sụp... hu hu hu... ông nội ơi... lẹp bẹp... hu hu hu... Đồ Đồ ta... sụt hà .. sắp bị đun sôi rồi...”
“Sư huynh, nhất định cần phải lâu như vậy sao?” Tiêu Phong ngồi xổm ở dưới bếp lò nhóm lửa nhìn Hồ Đồ Đồ vừa khóc vừa uống nước thuốc, có chút không đành lòng hỏi Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nhìn Hồ Đồ Đồ, trên mặt lộ ra nụ cười nói: “Đồ Đồ có tư chất vô cùng tốt, nhưng lại có chút lười biếng, đã đạt tới Kết Đan kỳ rồi mà còn không biết Ngự Kiếm thuật. Chuyện này không tốt cho nàng, ta đôn đốc nàng như vậy cũng vì muốn sau này nàng sẽ tốt hơn.”
Tiêu Phong nhìn Hồ Đồ Đồ đã ăn uống no nê nằm ngửa trong nồi mang vẻ mặt thỏa mãn bĩu môi, mà cưng chiều cười nói: “Thật ra tiểu sư tỷ cũng không cần cố gắng như vậy, có ta… có chúng ta ở đây, ai dám làm nàng bị thương chứ!”
Trần Trường Sinh kỳ quái liếc nhìn thoáng qua Tiêu Phong, nói: “Chúng ta có thể bảo vệ nàng chu toàn trong chốc lát, nhưng sau đó thì sao? Tóm lại nhất định nàng phải có con đường mà mình muốn đi.”
Tiêu Phong khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đi thêm củi bỏ vào đống lửa.
Trần Trường Sinh càng nhìn Tiêu Phong càng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ đến bây giờ Tiêu sư đệ vẫn không nhận ra Đồ Đồ là một con hồ ly sao?
Đại đế Nhân tộc tương lai mà thậm chí không phát hiện chân thân của một con linh hồ?
Trần Trường Sinh lắc đầu, vẫn luôn nhìn chằm chằm ngọn lửa, sau khi Hồ Đồ Đồ đã ở trong nồi sắt được hai giờ đồng hồ thì bị Trần Trường Sinh lấy ra.
Hổ Đồ Đồ đã ngủ rất say, Trần Trường Sinh bấm tay, ném Thanh Tịnh thuật lên trên người Hồ Đồ Đồ.
Quần áo của Hồ Đồ Đồ từ từ khô ráo, cặn thuốc còn sót lại ở trên người cũng biến mất không thấy nữa.
“Ta bế Đồ Đồ quay trở về phòng nghỉ ngơi, ngươi uống nước thuốc ở trong nồi đi!” Trần Trường Sinh vừa bế Hồ Đồ Đồ, vừa nói với Tiêu Phong.
“Hả? Ta uống cái này sao?” Vẻ mặt Tiêu Phong kinh ngạc chỉ chính mình mà hỏi.
“Đúng rồi, bỏ nước thuốc này đi thì quá đáng tiếc, hơn nữa nước thuốc này vừa vặn có thể bồi dưỡng năm con Thần thú ở phía sau lưng ngươi, uống vào sẽ tốt cho ngươi!” Trần Trường Sinh vừa đi vừa nói với Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhìn nồi nước thuốc ở trước mặt, rơi vào trầm tư.
Tiểu sư tỷ vừa mới ngâm hai giờ ở trong đó, ta vẫn phải uống nước tắm sao?
Nước tắm của tiểu sư tỷ?
Có vẻ cũng không phải là không thể!
Mặt Tiêu Phong hơi đỏ, lắc đầu xua ý nghĩ bậy bạ trong đầu ra ngoài, cơ bắp hai tay gồng lên, cầm lấy nồi sắt đựng đầy nước thuốc mà há miệng uống ừng ực ừng ực một hơi cạn sạch.
Đêm khuya, trên Tiểu Sơn phong hoàn toàn yên tĩnh.
Dưới ánh trăng, Bạch Phi Vũ mặc áo trắng, đẩy cửa phòng hắn ra mà đi đến phòng của Lãnh Thanh Tùng.
Đi tới cửa, Bạch Phi Vũ gõ cửa phòng Lãnh Thanh Tùng nói: “Nhị sư huynh, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
“Vào đi!” Giọng nói của Lãnh Thanh Tùng từ trong phòng truyền ra.
Bạch Phi Vũ đẩy cửa phòng của Lãnh Thanh Tùng ra rồi bước vào, sau khi đóng cửa lại thì quay người nhìn qua bài trí ở trong phòng, Bạch Phi Vũ sửng sốt một lúc.
Căn phòng chất đầy tấm ván và gạch ngói, cùng với nhiều công cụ sửa chữa khác nhau.
Búa, xẻng, cưa, máy đào... cái gì cần thì đều có cả.
Chỗ nào giống phòng của một kiếm tu chứ, nếu nói phòng của thợ mộc thì cũng hơi quá.
Mà Lãnh Thanh Tùng ngồi xếp bằng ở trên giường, nghi ngờ nhìn Bạch Phi Vũ hỏi: “Chuyện gì?”
Bạch Phi Vũ nhìn xung quanh, tìm một chiếc ghế dài mà ngồi đối diện với Lãnh Thanh Tùng, nghiêm túc nhìn Lãnh Thanh Tùng nói: “Nhị sư huynh, ta không đi Tiên nhân bí cảnh vì có nỗi khổ tâm riêng.”
Lãnh Thanh Tùng khẽ gật đầu, nói: “Ta hiểu!”
Bạch Phi Vũ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Thanh Tùng, hắn biết rõ chẳng qua Nhị sư huynh cũng chỉ là một người mặt lạnh tim nóng mà thôi.
Các sư huynh và hắn vẫn sống chung ngày đêm với nhau, thật ra ngay cả khi hắn không giải thích, Lãnh Thanh Tùng cũng đã hiểu hắn.
“Sư huynh, sau khi ngươi từ nhân gian trở về, kiếm tâm đã không một hạt bụi sao?” Bạch Phi Vũ hỏi.
Lãnh Thanh Tùng gật đầu nhẹ, trả lời: “Đúng vậy.”
Quả nhiên đúng như hắn suy đoán, con đường bây giờ mà Lãnh Thanh Tùng muốn đi chính là con đường hắn đã đi ở kiếp trước.
Nhưng cũng bởi vì đi con đường này nên Bạch Phi Vũ mới quyết định đêm nay tới ngăn cản Lãnh Thanh Tùng, để tránh Lãnh Thanh Tùng lại dẫm lên vết xe đổ của hắn!
Không cách nào đi đến cuối con đường đó!
Bạch Phi Vũ nhìn Lãnh Thanh Tùng nói: “Nhị sư huynh, ngươi có bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó thanh kiếm của ngươi sẽ bị gãy không?”
Lãnh Thanh Tùng kỳ quái liếc mắt nhìn thoáng qua Bạch Phi Vũ, rồi lại nhìn vào bên trong đan điền của hắn, chẳng qua chỉ là một sư đệ Kết Đan kỳ, làm sao hắn biết chính hắn đã bẻ gãy phi kiếm bản mệnh của mình?
Lãnh Thanh Tùng nói: “Có nghĩ.”
“Ừm? Đã nghĩ tới?” Nghe Lãnh Thanh Tùng trả lời, Bạch Phi Vũ đang định mở miệng lập tức ngây ngẩn cả người.
Kiếm tu là tự phụ, kiếm tu sắp trở thành chủ nhân của mọi thanh kiếm lại càng thêm tự phụ!
Làm sao có thể nghĩ đến chuyện thanh kiếm của mình sẽ bị gãy, bọn họ sẽ quyết chí tiến lên và chặt đứt tất cả mọi thứ mới đúng!
Những người ở trên con đường này đều tin thanh kiếm trong tay mình có thể chặt đứt mọi thứ trên thế giới!
Vì vậy khi Lãnh Thanh Tùng nói đã nghĩ tới, Bạch Phi Vũ cũng không sửa lời hắn, Bạch Phi Vũ chỉ gãi đầu hỏi: “Sao sư huynh lại nghĩ kiếm trong tay mình sẽ gãy?”
Lãnh Thanh Tùng bị Bạch Phi Vũ ở trước mặt lượn quanh đến ngây người, sư đệ này không biết kiếm bản mệnh của mình đã bị gãy sao? Vậy tại sao còn hỏi?
Nhưng Lãnh Thanh Tùng vẫn thành thật như cũ nói: “Vì nó đã gãy!”
Ầm!
Bạch Phi Vũ đứng dậy, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lãnh Thanh Tùng mà nghẹn ngào nói: “Ngươi nói cái gì? Đã gãy rồi?!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận