Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 223: Áo xanh như núi

Cái gọi là thần: Chính là lập ra luật lệ cho trời đất này!
Xem như là tới đỉnh cao tiên đạo, cũng không có nghĩa là tiên nhân có thể muốn làm gì thì làm!
Tiên nhân tất nhiên phải có tiên luật để hạn chế!
Tiên nhân tức là thần nhân, vì muôn dân trong thiên hạ mà dựng mệnh dựng ngôn, được muôn dân trong thiên hạ tôn sùng!
Sắc mặt của Bạch Phi Vũ đỏ lên, trong đầu hiện lên vô số ý tưởng kỳ diệu, đến nỗi nhịn không được mà tự vỗ tay trầm trồ khen ngợi chính mình.
Càng nghĩ càng cao hứng đến quên luôn cả thời gian.
Khi tinh thần vẫn còn chưa hồi phục lại sau cơn thỏa mãn, Bạch Phi Vũ mới phát hiện sắc trời đã tối muộn.
Bầu trời đầy sao, trăng tròn đã nhô lên cao, mình đứng ở trong biển hoa lờ mờ có thể nghe thấy vài tiếng côn trùng kêu khắp xung quanh.
Bạch Phi Vũ phun ra thật mạnh một ngụm trọc khí, để cho những suy nghĩ quá nóng của mình trở nên tỉnh táo lại.
Đại đạo động trời như vậy, hoàn toàn sẽ không thể hoàn thành nếu như không có sức mạnh tuyệt đối.
Đây cũng là lý do vì sao mình phải áp chế cảnh giới mà không để cho chính mình đột phá.
Cảnh giới thế gian này đối với mình mà nói, đã không có tác dụng gì quá lớn, chẳng bằng giấu mặt để cho mình có nhiều thời gian tìm hiểu sâu về đạo hơn.
Không thu hút sự chú ý của những tiên nhân khác mà âm thầm lên kế hoạch nhằm vào chân linh của tiên nhân rải rác ở khắp thiên hạ, để lớn mạnh đạo của chính mình!
Ổn định không nổi sóng, mới là điều mà lúc này mình nên làm!
Bạch Phi Vũ thu lại tâm thần, sau khi quyển nhật ký trong tay biến thành một tia sáng xanh và tan vào trong lòng bàn tay của mình, hắn mới xoay người đi về nơi âu Dương và Trần Trường Sinh vẫn đang đợi mình ở phía xa.
Ở chỗ đó đã sớm đốt lên một đống lửa, Trần Trường Sinh khoanh chân ngồi ở bên cạnh âu Dương, còn âu Dương đang gối đầu lên một cây củi khô mà ngủ ngáy o o, trên đống lửa còn nửa con gà nướng chưa ăn xong.
Bạch Phi Vũ mới vừa đi đến cách hai người không xa, Trần Trường Sinh lập tức mở mắt ra rồi đứng lên và chắp tay với Bạch Phi Vũ mà nhẹ giọng chúc mừng, nói:
"Chúc mừng Bạch sư đệ hôm nay lọt vào mắt xanh của thiên đạo, từ nay đại đạo tươi sáng!"
Đối mặt với lời chúc mừng của Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ cũng cười rồi chắp tay lại và mở miệng nói:
"Hôm nay Tam sư huynh giác ngộ, tất nhiên cũng đã thu hoạch được không ít, cùng vui cùng vui!"
Hai người rất ăn ý không có hỏi đối phương thu hoạch như thế nào, tại trên đỉnh Tiểu Sơn phong này ai còn không có chút bí mật của riêng mình?
Đây đã là sự thật mà mọi người vẫn luôn ngầm hiểu lẫn nhau.
"Đại sư huynh ngủ rồi sao?" Bạch Phi Vũ nhìn thoáng qua âu Dương vẫn còn đang nằm ngủ ngáy o o mà tò mò hỏi.
Trần Trường Sinh vừa cười vừa nói: "Vừa rồi Đại sư huynh uống nhiều hai chén cho nên đã chợp mắt một lát!"
Bạch Phi Vũ gật gật đầu, hắn ngồi xuống trên mặt đất rồi đưa tay về phía con gà nướng bên cạnh đống lửa, nhưng Trần Trường Sinh lại đưa tay ra và đè lên cổ tay của hắn.
"Đại sư huynh nói con gà nướng này là hắn dành để ăn khuya sau khi tỉnh dậy! Bạch sư đệ nếu như muốn ăn, ta lại nướng cho ngươi một con!" Trần Trường Sinh cười nói.
Bạch Phi Vũ lúng túng nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại tỏ ra xem thường, không phải chỉ là một con gà nướng thôi sao? Vì sao phải căng thẳng như vậy làm gì?
Hắn quay đầu nhìn về phía âu Dương đang nằm ngủ ngáy o o ngay tại cách đó không xa. Lòng của vị Đại sư huynh nhà mình này đúng là đủ rộng lớn!
Hôm nay chính là gặp được một vị tiên nhân!
Đây chính là tiên nhân đã biến mất khỏi thế gian từ sau thời Thượng Cổ đấy!
Nếu là đặt ở trong mắt của những tu sĩ tầm thường, đó đã không phải là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh nữa, mà đơn giản chính là phần mộ tổ tiên của chính mình bốc cháy!
Mà hôm nay Đại sư huynh nhà mình đã hoàn thành một hạng thành tích đánh tiên nhân đến nằm bẹp ra mà trong lòng lại không chút để ý nào.
Sau khi đánh nằm bẹp còn có thể nằm ngủ ngáy o o mà không hề lo lắng chút nào.
Vị Đại sư huynh nhà mình này là không có đầu óc hay thật sự là lòng rộng lớn đây?
Bạch Phi Vũ bật cười lắc đầu, lúc này âu Dương lại ngồi dậy rồi duỗi ra cái lưng mỏi.
Khi âu Dương nhìn thấy Bạch Phi Vũ thì hơi thừ người ra giống như còn chưa tỉnh ngủ, hắn nhìn đối phương vài giây đồng hồ rồi mới ngáp một cái mà nói ra:
"Thế nào rồi Tiểu Bạch?"
"Nhờ phúc của Đại sư huynh nên tình cờ có chút thu hoạch nhỏ!" Bạch Phi Vũ tỏ ra khiêm tốn.
âu Dương trợn trắng mắt, dị tượng của trời đất đều đã bị dẫn ra rồi, vậy mà còn nhỏ sao?
Vậy nếu to có phải là sẽ lập tức thành tiên rồi hay không?
âu Dương nhìn ra sau lưng của Bạch Phi Vũ rồi nghi ngờ:
"Tên mập mạp chết bầm kia đâu?"
Mập mạp chết bầm? Bạch Phi Vũ ngây người một lúc, sau đó hắn mới hiểu được người âu Dương đang nói đến chính là Khí tổ.
Bạch Phi Vũ không cần nghĩ ngợi mà đã nói dối:
"Tiên nhân sau khi truyền đạo, vì trời đất mà lấy thân hợp đạo, đã tiêu tán ở trong trời đất rồi!"
Nghe lời nói dối sứt sẹo này, trên khuôn mặt của âu Dương và Trần Trường Sinh đều cùng lúc co rúm lại.
Với tính cách của tên mập mạp chết bầm kia, hắn có thể vì trời đất mà hợp đạo sao? Không phải là tiểu tử ngươi ra tay đánh hắn hợp đạo chứ?
Nhưng nếu Tiểu Bạch không muốn nói, âu Dương cũng lười hỏi, ngoại trừ Lãnh Thanh Tùng còn đang liên tục rớt mạng trong bụng chó, hai nghịch tử ở trước mắt cũng bắt đầu càng ngày càng không làm cho mình bớt lo.
“Oái!” âu Dương chợt nghĩ đến điều gì đó nên vỗ trán kêu to một tiếng.
Hắn như vậy làm cho Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ giật nảy cả mình.
"Cây kèn rách kia đi chỗ nào rồi? Đồ Đồ đâu?" Lúc này âu Dương mới nhớ đến cây kèn bị Mộ Vân Hải chợt xuất hiện đánh bay, còn có Hồ Đồ Đồ đứng ở trong biển hoa nữa.
Trần Trường Sinh ở bên cạnh lập tức không nhanh không chậm mà mở miệng nói ra:
"Đại sư huynh yên tâm, cái Đạo Bảo Trấn Tiên kia đã bị sư nương thu lấy trước khi rời đi rồi, Đồ Đồ cũng được nàng dẫn đi."
Lúc này âu Dương mới yên tâm, hắn đứng lên rồi nhìn kỹ hai tên nghịch tử ở trước mắt này từ trên cao.
Ngọn lửa đang cháy hừng hực trong đống lửa chiếu rọi lên hai tên nghịch tử đang tránh né ánh mắt của âu Dương với vẻ rõ ràng là đang chột dạ.
âu Dương chợt cười một tiếng rồi nói ra:
"Chuyện lão đầu tử sắp xếp, xem như chúng ta đã hoàn thành, sau này các ngươi có tính toán gì không?"
Bạch Phi Vũ lắc đầu, chính mình mới vừa hiểu ra đạo mà chính mình muốn đi, cho nên bây giờ đang gấp rút muốn bế quan để tìm hiểu rõ hơn. Lúc này, thời gian chính là thứ mà mình cần nhất.
Mà Trần Trường Sinh ở một bên đang nướng gà thì ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nói:
"Đại sư huynh, ta muốn đi một chỗ."
"Hả? Chỗ nào?"
"Vạn Pháp tông!" Trần Trường Sinh vừa nướng gà vừa nhẹ giọng nói.
âu Dương nhẹ gật đầu, cũng không hỏi Trần Trường Sinh đi chỗ đó làm gì mà rất tự nhiên nói:
"Việc này cứ bao trên người ta, chờ trở về, ta bảo lão đầu tử viết một phần thiệp thăm hỏi rồi đi cùng với ngươi."
"Đại sư huynh, ta. ta muốn đi một mình!" Trần Trường Sinh chần chờ một lúc rồi vẫn mở miệng nói.
Tuy Trần Trường Sinh mở miệng nói có vẻ chần chờ, nhưng trong lòng đã sớm tính toán tốt. Nếu đã biết làm cách nào để hoàn mỹ đoạt xá, như vậy đã đến lúc mình đi lấy lá bài tẩy lớn nhất của mình rồi.
Đó cũng là cơ duyên lớn nhất để mình kiếp trước chen chân vào Độ Kiếp!
âu Dương không chút chần chờ mà gật đầu:
"Như thế sao, vậy ngươi đi đi, hãy cẩn thận!"
Hắn không hỏi vì sao để cho Trần Trường Sinh cảm giác có chút khó chịu.
Chuyện mình giấu diếm thật sự là quá nhiều, nhưng Đại sư huynh vẫn lựa chọn tin tưởng mình.
"Đại sư huynh, ta…" Trần Trường Sinh cảm thấy mình chắc chắn phải nói gì đó, vừa định mở miệng lại bị âu Dương ngăn lại.
âu Dương nhìn bảng thông tin màu vàng hết sức bắt mắt ở bên cạnh hai người Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ mà trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Hắn thở ra một hơi thật dài, sau đó âu Dương nở nụ cười rồi nói:
"Không cần nói với ta, ta biết, hãy thuận theo lòng của các ngươi mà làm đi!"
Một cơn gió mát chợt nổi lên làm cho những bông hoa một lần nữa như cơn mưa bay lả tả đầy trời.
Trong mắt Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh:
âu Dương mặc một thân áo xanh, lưng dựa trăng tròn đứng giữa mưa hoa, dáng người cao to như núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận