Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 342: Bùa hộ mệnh báo động trước

Sau khi chuyện lớn mà mình vẫn luôn giấu ở trong lòng được rơi xuống đất, cả người Hồ Đồ Đồ đều có vẻ vô cùng thoải mái.
Đã lâu không có biến trở về chân thân, lúc này Hồ Đồ Đồ biến thành bộ dạng hồ ly nhỏ và tùy ý vui chơi trong tiểu viện.
Mà dưới sự khuyên bảo của âu Dương, Hồ Đồ Đồ vẫn nghe lời, sau này chỉ biến thành hồ ly ở trong tiểu viện, còn ở bên ngoài vẫn dùng hình người.
Có thể đến Tiểu Sơn phong thật sự quá tốt, nơi này có sư huynh tốt như vậy, còn không quan tâm chuyện mình là Yêu tộc, thậm chí bởi vì mình là hồ ly, mà tam sư huynh còn may một con hồ ly nhỏ màu đỏ trên váy nhỏ mới cho mình.
Đồ Đồ ta yêu nơi này chết đi được!
Tiểu hồ ly vùi trong ngực âu Dương, nhìn ánh trăng trên trời, cao hứng bừng bừng thầm nghĩ.
Còn âu Dương thì nhìn ánh trăng trên trời đến xuất thần, hôm nay từ trong miệng cáo Tây Tạng Soái Ca biết được đại kiếp long phượng thời đại Tuyên Cổ, là thứ còn sớm hơn cả Thượng Cổ.
Trong lòng âu Dương càng lo lắng hơn, ở trong thế giới Hồng Hoang, cứ cách một đoạn thời gian là kiếp nạn lớn xảy ra, cho dù vị thánh nhân kia đã trở thành Thông Thiên giáo chủ cũng bị phong ấn, cho nên có thể tưởng tượng được trình độ khủng khiếp của kiếp nạn lớn.
Cho dù là mỗi người trong mấy nghịch tử bên cạnh mình này có tư chất bất phàm, thân phận trâu bò, nhưng có thể an ổn vượt qua kiếp nạn lớn hay không, trong lòng âu Dương cũng không chắc chắn.
Gió mát đầu hạ không thể thổi tan những phiền muộn trong lòng, âu Dương ôm tiểu hồ ly ngồi nhìn ánh trăng ở trong sân, Trần Trường Sinh ở bên cạnh bưng chén trà bồi ở bên người âu Dương, còn Lãnh Thanh Tùng thì cảm ngộ kiếm đạo của mình ở trên nóc nhà.
Một màn hài hòa như vậy, vì sao còn có kiếp nạn lớn tiến đến, nhất định phải phá hư sự yên bình này?
Thiên đạo là ăn no rửng mỡ sao?
âu Dương nhẹ giọng mắng một câu: “Ông trời khốn kiếp!”
Đột nhiên trong lòng âu Dương khẽ động, một đạo chân nguyên từ xa bay tới, trực tiếp về tới đan điền của mình, đan điền của âu Dương giống như dầu nóng nhỏ vào trong nước biển, khiến đan điền của âu Dương nhộn nhạo một mảnh.
“Hả? Tiểu Bạch?” âu Dương đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng chân nguyên bay tới, ánh mắt thoáng chốc lạnh xuống.
Đạo chân nguyên này là chân nguyên trên bùa hộ mệnh mình làm cho Tiểu Bạch, chỉ có khi đối phương trải qua thời khắc sinh tử, lá bùa hộ mệnh này mới có thể thay đối phương đỡ được một đòn hẳn phải chết!
Đạo chân nguyên này bay ra từ trong bùa hộ mệnh của Tiểu Bạch, cũng đang nói rõ Tiểu Bạch đang trải qua kiếp nạn sinh tử!
âu Dương nhìn về phương đông, giọng nói gấp gáp: “Lão Nhị, lão Tam! Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện!”
Trần Trường Sinh bưng chén trà và Lãnh Thanh Tùng đang đứng ở trên nóc nhà đồng thời sửng sốt, trong nháy mắt đi tới bên người âu Dương.
âu Dương nhíu chặt mày, cảm nhận đạo chân nguyên vừa bay vào trong cơ thể mình, lập tức hơi sửng sốt, bùa hộ mệnh bị một vị tu sĩ Trúc Cơ công kích?
Công kích của tu sĩ Trúc Cơ lại khiến Tiểu Bạch gặp phải sinh tử trong nháy mắt?
Trên thế giới này còn có tu sĩ Trúc Cơ trâu bò hơn mình sao?
âu Dương hơi kinh ngạc, ngay sau đó: “Đi! Theo ta đi tìm Tiểu Bạch! Chó đến!”
Tịnh Tử vừa mới ăn no đang định về ổ nghỉ ngơi thì một lực hút kéo mình bay thẳng về phía tay âu Dương.
“Đại lão? Làm sao vậy?” Mặt chó của Tịnh Tử ngơ ngác nhìn âu Dương đang lộ ra vẻ âm trầm.
Tịnh Tử vừa đến tay, âu Dương suýt chút nữa cầm không vững, con chó này không phải là đạo bảo sao? Sao trong khoảng thời gian ăn ở Tiểu Sơn phong lại béo như vậy?
âu Dương cũng không kịp suy nghĩ nhiều, một đạo chân nguyên rót vào trong thân thể Tịnh Tử, Tịnh Tử cảm nhận được cảm giác trướng bụng đã lâu không xuất hiện trong thân thể, tức khắc nó vui mừng trong lòng!
âu Dương ngự chó bay thẳng lên, Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh theo sát phía sau, Hồ Đồ Đồ ở trong lòng còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì mình cũng đã đi tới bên người cáo Tây Tạng.
“Vì sao lại bỏ ta lại! Ta cũng muốn gặp Bạch sư huynh!” Hồ Đồ Đồ gấp gáp giậm chân một cái, vừa định biến hình người, triệu hồi ra hạc bay nhỏ thì lại bị một giọng nói ngăn lại.
“Hiện tại ngươi đi chỉ liên lụy đến bọn họ, hay là đứng ở chỗ này đi!” Một giọng nói hơi già nua vang lên, dọa Hồ Đồ Đồ sợ đến cả người khẽ run rẩy.
Hồ Đồ Đồ cẩn thận xoay người nhìn lại, lại phát hiện sủng vật Soái Ca của mình đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Soái Ca?” Hồ Đồ Đồ dè dặt nhìn cáo Tây Tạng trước mắt, gọi một tiếng.
“Lão phu là Hồ Ngôn!” Cuối cùng cáo Tây Tạng cũng không tiếp tục che giấu thân phận của mình và nói ra tên thật của mình với Hồ Đồ Đồ.
Hồ Đồ Đồ nghe thấy cái tên mà cáo Tây Tạng nói ra, luôn cảm thấy mình đã từng nghe qua ở nơi nào đó, ánh mắt ngây ngô chớp một cái, đại não lâm vào trạng thái đứng máy.
Qua một hồi lâu, Hồ Đồ Đồ mới đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nói với cáo Tây Tạng: “Hồ Ngôn? Hồ Ngôn? Thái gia gia Hồ Ngôn?!!”
“Hả???”
Cáo Tây Tạng và hồ ly nhỏ hai hồ ngơ ngác nhìn đối phương.
“Thái gia gia lại là sủng vật của ta?”
“Từ khi nào ta trở thành Thái gia gia của Hồ tộc?”
Trong lòng cáo Tây Tạng Hồ Ngôn và Hồ Đồ Đồ đồng thời vang lên một nghi vấn.
“Soái Ca… Không phải… Ngài chính là Hồ Ngôn, vị đại yêu tu tám đuôi thăng chức lên Độ Kiếp đầu tiên của Hồ tộc ta?!! Là Hồ Ngôn bởi vì tướng mạo xấu xí bị tộc nhân cười nhạo, cho nên tức giận ly khai Hồ tộc?” Hồ Đồ Đồ kinh ngạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ không thể tin, nhìn cáo Tây Tạng trước mắt mà hỏi.
Nàng làm sao cũng không thể tin được, sủng vật đại sư huynh nhà mình tiện tay bắt cho mình lại chính là mục đích mình đến Thanh Vân tông, là vị đại yêu tu bởi vì tướng mạo xấu xí cho nên rời khỏi Hồ tộc này!
Hồ Ngôn nghe thấy Hồ Đồ Đồ nửa câu đầu vừa định giả bộ, nhưng nghe thấy nửa câu sau nói đến vấn đề tướng mạo, tức khắc mặt cáo Tây Tạng xị xuống.
“Nửa câu sau cũng không cần phải nói ra, hiểu chưa tiểu hồ ly!” Trên khuôn mặt cáo Tây Tạng điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại rống to như bị đâm vào chỗ đau.
“Nhưng tại sao ngươi lại bị đại sư huynh nhà ta dùng bẫy rập đơn sơ bắt được một cách dễ dàng như vậy?” Hồ Đồ Đồ nhìn cáo Tây Tạng trước mắt, trên khuôn mặt lộ ra không tin.
Hồ ly là động vật vô cùng thông minh! Ví dụ như Đồ Đồ ta, bẫy rập của đại sư huynh ngốc như vậy lại bắt được cáo Tây Tạng, làm sao có thể là vị đại yêu tu Độ Kiếp đầu tiên trong lịch sử Hồ tộc?
Cáo Tây Tạng xấu hổ ho khan hai tiếng, vẻ mặt bình tĩnh: “Đương nhiên là ta cố ý! Dù sao ngươi cũng là đồng tộc Thanh Khâu sơn mạo hiểm đi tới Thanh Vân tông, ta đương nhiên phải chăm sóc ngươi thật tốt!”
“A…” Hồ Đồ Đồ bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là bởi vì âm thầm chăm sóc mình nên mới cố ý để đại sư huynh bắt được sao?
Vị Thái gia gia nhà mình này thật là thiện lương!
Hồ Đồ Đồ tự đáy lòng: “Con người ngươi thật kỳ lạ!”
“Khụ khụ, cho nên, ngươi phải cố gắng tu luyện, bây giờ ngươi như thứ vướng víu đối với bọn họ, hoàn toàn không giúp được gì, thậm chí còn có thể kéo chân sau của bọn họ, sau này theo ta tu luyện, cố gắng học tập, vậy mới có thể trợ giúp được cho những sư huynh này của ngươi!” Cáo Tây Tạng ho khan một tiếng, tiếp tục.
Hồ Đồ Đồ gật đầu như giã tỏi, mình đến Thanh Vân tông chính là vì vị Thái gia gia trước mắt này, bây giờ nếu đã gặp được vị Thái gia gia này, vậy thì mục đích mình đến Thanh Vân tông cũng đạt được!
Mặc dù trong lòng lo lắng cho đại sư huynh bọn họ, nhưng Hồ Đồ Đồ biết rõ mình không giúp được gì, vẫn chỉ có thể sốt ruột ở trong lòng mà không có tác dụng nào.
“Nếu như ta có thể trở thành đại yêu tu! Nhất định có thể giúp được mấy vị sư huynh!” Hồ Đồ Đồ thầm nghĩ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận