Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 240: Cường giả Nguyên Anh năm tuổi

Một tam tam lôi kiếp hết sức bình thường.
Cách mỗi cảnh giới thiên địa sẽ tạo ra một tam tam lôi kiếp để khảo nghiệm tư chất tu luyện của chúng sinh.
Tam tam lôi kiếp sẽ dựa theo tư chất của sinh linh để nâng cao mức độ lôi kiếp.
Vượt qua lôi kiếp sẽ có lợi rất lớn đối với chân nguyên và độ tinh khiết của chân nguyên mà tu sĩ rèn luyện.
Hơn nữa vượt qua lôi kiếp đồng nghĩa với có được sự thừa nhận của thiên địa, lúc đó mới có thể cô đọng thần hồn, tiến thẳng đến Xuất Khiếu!
Cho nên căn cốt tư chất của sinh linh càng tốt, càng cần lôi kiếp có cường độ lớn.
Tất cả đều liên quan trực tiếp đến sự thành công!
Nhưng nói toạc ra, tam tam lôi kiếp cũng chỉ là một ngưỡng cửa để Kết Đan bước vào Nguyên Anh.
Nhưng cái lôi kiếp đơn thuần đến mức không chứa đạo vận lôi pháp đó lại phải trải qua một ngày gian nan nhất này. . .
Phía dưới là năm Độ Kiếp, ba quái vật, ta có nên đánh hay không?
Tu sĩ có dám bất kính với thiên lôi không?
Mấy người phía dưới kia có ai chưa từng mắng mình…?
Lôi xà ẩn hiện trong mây đen, nhưng lại chậm chạp không giáng xuống.
Hồ Đồ Đồ ngửa đầu ngửa cổ trông ngóng đã thấy hơi mỏi.
"Đồ Đồ, đây là lần đầu tiên ngươi đối mặt với lôi kiếp, phải cố gắng lên!" Hồ Đồ Đồ vừa tự động viên trong lòng, vừa quấn chăn nhỏ chặt hơn.
Nhưng mây đen trên bầu trời ngưng tụ mãi không tan cũng không chịu giáng sét.
Mọi người vây xem xung quanh đều dần không kiên nhẫn được nữa.
"Theo lý mà nói, có phải tốc độ mây sét ngưng kết càng chậm thì uy lực càng lớn không?" âu Dương nhìn mây sét với vẻ nghiêm trọng, mở miệng hỏi.
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ liếc nhau một cái, hai người đồng thời lắc đầu.
Lúc Bạch Phi Vũ đột phá Nguyên An, lôi kiếp cũng chưa sà xuống đã biến mất.
Mà Trần Trường Sinh cùng đột phá với Bạch Phi Vũ nên cũng không gặp lôi kiếp.
Kiếp trước, Trần Trường Sinh độ lôi kiếp cũng không thấy có gì khó khăn, thân là Kiếm tiên Thượng Cổ nên lôi kiếp càng không quan trọng với Bạch Phi Vũ.
âu Dương còn cả một đoạn đường dài phải đi để độ lôi kiếp.
Điều này dẫn đến mặc dù đám người trên Tiểu Sơn phong đều mạnh không tưởng nổi, nhưng kinh nghiệm trên phương diện độ lôi kiếp này lại có hạn.
Mặc dù bọn họ không có kinh nghiệm độ lôi kiếp, nhưng bọn họ lại không lạ gì Thiên Phạt!
Các vị đang ngồi đây có ai chưa từng dẫn tới Thiên Phạt?
Đều là sét từ trên trời, có lẽ không khác lắm!
Thiên Phạt càng ủ lâu, uy lực sinh ra cũng càng lớn.
Nhưng âu Dương không biết rằng lôi kiếp là khảo nghiệm của thiên địa dành cho sinh linh.
Thiên Phạt là hình phạt của thiên đạo dành cho kẻ làm trái.
Hai từ trên vốn dĩ không giống nhau!
"Ghê tởm, vậy mà chọn Tiểu Sơn phong của ta để chào hỏi? Chờ đến lúc ta Hóa Anh, ta phải đánh nó hóa chó!" âu Dương tức giận.
Tịnh Tử bên cạnh nghe thấy chủ nhân nói thế, lập tức sủa lên trời một trận.
Ở trong mắt nó, mây sét trên trời kia sớm muộn gì cũng sẽ tới làm chó.
Mình là con chó số một của chủ nhân, mình là đại ca của mây sét kia!
Mặc dù âu Dương nói thì nói thế nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Tam tam lôi kiếp là thử thách của người tu hành, tùy tiện ra tay sẽ chỉ làm Hồ Đồ Đồ vĩnh viễn dậm chân ở Kết Đan.
Mấy người đứng ở chỗ này chỉ để giữ mạng cho Hồ Đồ Đồ mà thôi.
Dù sao, không thể tu hành cũng tốt hơn mất mạng nhiều.
Hai bên cầm cự, một bên đang rầu rĩ có nên giáng xuống hay không, một bên thì giận dữ mắng lôi kiếp không có nhân tính!
"Hai thùng!" Động Hư Tử đánh một con hai thùng.
"Bộp!" Tô Tiểu Thất vui vẻ ra mặt đụng bài.
"Hồ!" Mộ Vân Ca mặt không thay đổi đẩy ngã mặt bài trước mặt.
"Ta không động thì ngươi không đánh Hồ sao? Ngươi cố ý bẫy ta đúng không?" Tô Tiểu Thất lập tức nổi đóa, đứng dậy chỉ Mộ Vân Ca mà mắng.
"Thì sao? Ngươi cắn ta hả?" Mộ Vân Ca không thèm để ý Tô Tiểu Thất mà lạnh lùng nói.
"Ta!" Tô Tiểu Thất vén tay áo chuẩn bị mở bài, nhưng bị Động Hư Tử cản lại.
"Sư muội bớt giận, ngươi mà mở bài là hết nước đấy, sơn chủ không Hồ cũng không được." Động Hư Tử dịu dàng nói.
Hồ Đồ Đồ đang Độ Kiếp, ba người âu Dương nhìn chằm chằm mây sét không chớp mắt.
Lôi vân ở trên trời do dự không biết có nên giáng xuống hay không.
Bốn vị cường giả Độ Kiếp buồn chán dựng bàn đánh mạt chược.
Trong mắt bốn người bọn họ, với cường độ mây sét này thì không tổn thương được Hồ Đồ Đồ.
Không làm họ sợ được, thậm chí còn không quan trọng bằng bài của mình.
Hồ Đồ Đồ quấn chăn nên buồn ngủ, kêu to lên trời: "Này. . . Ngươi có giáng hay không hả? Không giáng thì ta về phòng ngủ!"
Ghê tởm! Bọn họ xem thường mình, tiểu hồ ly đang độ kiếp này cũng dám xem thường mình!
Thà chết vì sĩ chứ không thể nhịn nhục!
Lão tử làm đây! ! !
Mây sét gầm lên giận dữ, tựa như Lôi Công nổi giận, Thiên Lôi hàng thế!
Một luồng lôi xà thô như vạc nước lấy thế sét đánh không kịp bịt tai đánh về phía Hồ Đồ Đồ.
Trong khoảnh khắc lôi xà giáng xuống, chân nguyên của âu Dương sôi trào, Bạch Phi Vũ nắm kiếm, Trần Trường Sinh kết ấn.
Bốn vị cường giả Độ Kiếp đang đánh bài cũng đồng thời dừng lại.
Luồng lôi xà kia bị lập tức khóa cứng, hành động cũng bắt đầu trở nên chậm chạp.
Uy áp cuồn cuộn, mây sét bị ép tản ra, chỉ sợ nếu những lôi xà giáng xuống kia có linh trí thì đã khóc toáng lên.
Lôi xà lao thẳng tới mặt Hồ Đồ Đồ, cây kèn lập tức bao lấy Hồ Đồ Đồ.
Sau khi lôi xà bị xóa bỏ chín phần nguy hiểm, kèn mới buông tha cho lôi xà.
Vừa đến trước mặt Hồ Đồ Đồ, chăn mền trên người Hồ Đồ Đồ chợt sáng lên vô số đại trận ngăn cách và pháp trận phòng ngự.
Lôi xà chỉ còn một phần, sau khi mất chín phần uy lực, nó lại bị chôn vùi trong chăn thêu hình hồ ly.
Lôi xà chỉ còn lại một tia nhưng vẫn ngoan cố đánh lên đầu Hồ Đồ Đồ.
Cảm giác tê dại khiến Hồ Đồ Đồ giật nảy mình!
Chỉ cảm thấy lôi xà tiến vào trong cơ thể rồi lao thẳng tới đan điền của mình!
Cảm giác tê dại kích thích mũi Hồ Đồ Đồ, nàng hắt xì một cái.
"Hắt xì. . ."
Một làn sương trắng bốc lên xung quanh Hồ Đồ Đồ, một con hồ ly khổng lồ mang theo pháp văn màu đỏ huyền ảo đột nhiên xuất hiện trong mây mù.
Con hồ ly này xuất hiện lại khiến ba nữ nhân trên bàn đánh bài giật mình.
Các nàng không ngờ Hồ Đồ Đồ lại là linh hồ!
Cáo Tây Tạng ngồi xổm trên nóc nhà nhìn con hồ ly quen thuộc, trong mắt tràn đầy hoài niệm và đau thương.
"Bệ hạ, điện hạ trưởng thành nhanh thật đó!" Cáo Tây Tạng Hồ Ngôn nhìn đầu hồ ly, khẽ nói.
Mà trong cơ thể Hồ Đồ Đồ, yêu đan trong đan điền điên cuồng xoay tròn, liều mạng hấp thu yêu nguyên trong đan điền.
Trên đỉnh yêu đan, một con hồ ly sợ hãi đứng dậy giằng co với yêu đan.
Nguyên Anh của tu sĩ yêu tộc khác với tu sĩ nhân tộc.
Một viên yêu đan đại diện cho tất cả tu vi của yêu tộc, cho nên đan sẽ không vỡ để thăng cấp như tu sĩ nhân loại mà sẽ hình thành một ảo ảnh bản mệnh phía trên yêu đan.
Sao khi mây sét đánh xuống luồng lôi kiếp này thì bỗng chốc biến mất không còn tăm hơi, giáng một lượt này còn mệt hơn mình giáng một trăm tu sĩ!
Mình muốn tìm một tên xui xẻo để xả hết nhục nhã ra ngoài!
Theo sự biến mất của mây sét, con hồ ly trong mây mù cũng biến mất không còn bóng dáng, giữa trời đất vang lên một tiếng thú kêu.
Thiên địa công nhận, lôi kiếp tản đi.
Tất cả mọi người thở dài một hơi, đương nhiên mây sét cũng thở dài một hơi.
Cho dù quá trình khá quanh co nhưng Hồ Đồ Đồ đã Hóa Anh thành công!
Đại tu sĩ Nguyên Anh năm tuổi đã xuất hiện rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận