Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 551: Bạn cũ xa lạ

Nhìn âu Dương trước mắt, trong đôi mắt Lãnh Thanh Tùng hoàn toàn không có sự ngưỡng mộ và tôn kính như ngày xưa, thay vào đó là một đôi mắt lười biếng.
Tựa như một con hổ vàng nặng năm trăm cân sau khi ăn xong thì uể oải nằm trên cành cây.
Mặc dù lười biếng nhưng vẫn có cảm giác sắc bén như cũ.
Nhìn như lười biếng nhưng một giây sau hắn có thể khiến tính mạng của ngươi gặp nguy hiểm.
“Ta đã nghĩ rất nhiều về chuyện chúng ta gặp lại thế nào, nhưng ta không nghĩ tới chuyện lại như thế này đâu! âu Trị Tử!” Lãnh Thanh Tùng nhìn âu Dương, sự sắc bén trong ánh mắt nhạt đi, chậm rãi ngồi dậy, hai tay chống mặt đất mà nói.
“Đúng vậy đó, đối với ta chẳng qua chỉ là vài năm, nhưng với ngươi mà nói, cũng đã qua ngàn vạn năm rồi!” âu Dương cười mỉm nhìn Lý Thái Bạch trước mặt mà nói.
Lúc này Lãnh Thanh Tùng bị sức mạnh còn sót lại của Lý Thái Bạch ảnh hưởng, đây là một tia thần thức của Lý Thái Bạch còn sót lại bên trong sức mạnh ấy.
Đối với bạn cũ nhiều năm không gặp, Lý Thái Bạch cưỡng ép chiếm cứ thân thể Lãnh Thanh Tùng, chỉ để gặp lại người bạn cũ vượt qua thời không này một lần.
Lý Thái Bạch liếc bầu trời một cái, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta và bạn cũ ôn chuyện, không cần dự thính!”
Bầu trời vẫn bình tĩnh như trước, tựa như Lý Thái Bạch đang tự lầm bầm với chính mình.
Không thể nghi ngờ gì, tiếng tự lầm bầm chính là mệnh lệnh cho thiên địa.
Trong khi lầm bầm lầu bầu lại mang theo không thể nghi ngờ, tại mệnh lệnh thiên địa.
Mà sau khi nói xong câu đó, Lý Thái Bạch lại không chút nhã nhặn giật cái cổ áo có phần hơi chật chội của mình ra, bộ dạng lười nhác tùy ý nhìn âu Dương trước mặt.
âu Dương tựa như đã sớm dự liệu được, Lãnh Thanh Tùng tỉnh lại về sau sẽ là hắn, cho nên đã không hề kinh ngạc kinh ngạc.
Điểm ấy khiến Lý Thái Bạch không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu!
“Ta vốn còn tưởng rằng hai ta sau khi gặp mặt sẽ lệ nóng doanh tròng gì gì đó, sau đó ôm nhau thật chặt, tâm sự với nhau các kiểu, nhưng khi thật sự gặp mặt, thì xem ra cũng chỉ có thế này thôi!” Lý Thái Bạch hơi xúc động đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, nói với vẻ phàn nàn.
Dường như hắn đang oán trách vì âu Dương không được nhiệt tình.
Vốn hắn tưởng rằng sau khi xuyên qua ngàn vạn năm, lần nữa gặp lại nhau, hai người dù không lệ nóng doanh tròng, nhưng ít ra cũng phải có chút cảm động chứ?
Nhưng lúc này khi hai người thật sự gặp mặt, lại cứ như lần đầu gặp nhau, cả hai bên đều hơi câu nệ, thậm chí còn có chút lạ lẫm?!
âu Dương lắc đầu nghiêm túc nói: “Như thế không ổn lắm, nhìn như hai chúng ta có đam mê kỳ cục gì đó, mà ngươi cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi, ta cũng không muốn bị dính phải hai tầng buff kỳ lạ đâu!”
Nghe được lời chế nhạo của âu Dương, Lý Thái Bạch sững sờ, lập tức hơi bất đắc dĩ cưới nói: “Tiểu tử ngươi vẫn không thay đổi, nhưng cũng có vẻ như đã thay đổi rất nhiều, người chuyển thế của ta bất tài, xem ra cũng gây cho ngươi nhiều phiền toái!”
Nghe được lời cảm thán của Lý Thái Bạch, trên mặt âu Dương lại treo lên vẻ đắc ý mà nói: “Năm đó ta từng nói, ta sẽ làm Đại sư huynh của ngươi, huynh trưởng như cha, điểm này ta làm coi như không tệ!”
Đột nhiên hắn lớn hơn mình cả một thế hệ, Lý Thái Bạch thấy buồn nôn như ăn phải ruồi.
Chiếm cứ thân thể Lãnh Thanh Tùng, có lẽ là Lãnh Thanh Tùng từ lúc sinh ra đến giờ cũng không biểu cảm bằng một khoảng ngắn Lý Thái Bạch sử dụng cơ thể của hắn!
Nhìn âu Dương trước mắt trầm ổn lại bình tĩnh, Lý Thái Bạch có cảm giác tựa như như cách cả một thế hệ.
Trong trí nhớ của Lý Thái Bạch, âu Dương vẫn luôn là thiếu niên không đứng đắn một cách kỳ lạ, nhưng khi thật sự gặp được, hắn phát hiện âu Dương trở nên vô cùng trầm ổn, thậm chí còn cho hắn một ảo giác như thể người này rất tinh thông.
Lý Thái Bạch luôn tự do, muốn đi đâu thì tùy ý, cầm kiếm trong tay quét sạch những chuyện hắn không quen nhìn, vậy nên hắn không có mấy hảo cảm với loại người tinh thông tính toán.
Trong trí nhớ quả thật là thứ tốt đẹp nhất, sau khi mỹ hóa quá nhiều lần, dù người thật đứng trước mặt mình cũng hơi cảm thấy không được như ý.
Gặp nhau không bằng hoài niệm, thật sự gặp được thì hắn lại không ngạc nhiên như mình nghĩ, khó tránh khỏi sẽ hỏi thất vọng.
Lý Thái Bạch nhìn bầu trời, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn âu Dương hỏi: “Thật sự cần phải làm như vậy à? Ngươi có bao giờ nghĩ tới hậu quả chưa?”
âu Dương nhẹ gật đầu bình tĩnh mở miệng nói: “Thế giới này vốn là một vở bi kịch, ca tụng chuyện hi sinh như một bài hát, ca mãi ca mãi, còn ta kiên trì cực khổ suốt cả chặng đường cũng không đáng để tán dương.”
“Mỗi người sẽ có cách đối nhân xử thế của riêng mình, ta trước đây từng cho rằng chém hết tiên nhân toàn thiên hạ là có thể cứu vớt chúng sinh, cuối cùng ta mới phát hiện, ta chẳng qua chỉ biết áp đặt suy nghĩ của bản thân lên chúng sinh mà thôi. Chuyện ngươi làm bây giờ chẳng phải cũng tương tự hay sao?” Lý Thái Bạch thiện ý nhắc nhở.
âu Dương lắc đầu, ánh mắt sáng rực mà nói: “Ta sẽ không áp đặt suy nghĩ của mình lên bất kì ai, ta chỉ muốn nhường lại cơ hội lựa chọn cho chúng sinh, chứ không phải làm người mở đường trong miệng các ngươi!”
Nghe được suy nghĩ của âu Dương, Lý Thái Bạch nhập vào thân của Lãnh THanh Tùng cũng thoải mái nở nụ cười, hắn nói: “Mặc dù ta không biết ngươi sẽ làm thế nào, nhưng có vẻ suy nghĩ của ngươi nghe cũng không tệ.”
Ha ha ha!
Tiếng cười sảng khoái của Lý Thái Bạch vang lên, hoàn toàn không phải dáng vẻ của đại kiếm tu chẳng có thất tình lục dục khi âu Dương vừa xuyên qua.
Càng giống như một người bình thường vô tư thoải mái hơn, điều này khiến cho âu Dương đột nhiên cảm thấy có chút hài lòng.
Thay đổi một con người bằng chính đôi bàn tay mình là một chuyện rất có cảm giác thành tựu đối với hắn.
Không khí giữa hai người cũng bắt đầu nóng lên, âu Dương lấy ra một bình rượu từ bên trong không gian trữ vật, ném cho Lý Thái một bình, hắn cũng tự mình uống một ngụm.
Lý Thái Bạch bắt lấy bầu rượu, miệng lớn uống liền mấy ngụm, vui vẻ ra mặt mà thưởng thức, sau đó nói với vẻ say mê: “Biến thành cây cột nhiều năm như vậy, ta đã sớm quên mất tự vị của món bảo bối này là như thế nào!”
Giống như là đang kiếm chuyện để nói, cũng tựa như đang cố gắng giảm bớt sự xấu hổ ngượng ngùng.
Đây từng là người soi sáng dẫn lối cuộc đời mình, cũng là người cứu rỗi mình từ một món binh khí được trở lại làm người.
Khi thật sự đối mặt, hắn luôn cảm thấy không nỡ buông bỏ.
Mình dù thế nào cũngtừng là một vị Kiếm Tiên, nhưng mỗi khi gặp mặt người áo xanh này lại cứ luôn nhăn nhăn nhó nhó như vậy.
Lý Thái Bạch thầm mắng mình vô dụng một tiếng, sau đó lấy dũng khí kéo âu Dương đang ngơ ngác qua.
Chóc!
âm thanh thanh thúy nháy mắt vang lên, âu Dương cả mặt ngơ ngác, trán sưng đỏ đến mức mắt thường cũng có thể thấy.
“Tiểu tử ngươi không phải thích búng trán sao? Cuối cùng ta cũng búng được ngươi!” Lý Thái Bạch hài lòng thu tay về, tựa như một tâm nguyện lớn đã được hoàn thành.
âu Dương từ ngơ ngác đến ngu người, cuối cùng là đến phẫn nộ, lập tức nhảy lên người Lý Thái Bạch, ghìm chặt cổ Lý Thái Bạch, làm sao cũng phải trả lại cái búng trán đó!
Một người áo xanh, một người áo trắng. gió núi thổi qua, hai người không chút phong độ mà quần nhau.
Hai người không dùng đến nội lực, chỉ dùng những chiêu thức du côn vô lại mà đánh nhau trong ánh nhìn của một con chó và một con khỉ đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Cảm giác quen thuộc lại trở về!
Sau khi ầm ĩ một trận, Lý Thái Bạch nằm trên đồng cỏ, nhìn lên bầu trời, thoải mái lầm bầm: “Rất nguy hiểm đấy! Mà cũng chưa chắc có thể thành công, nhất định phải là ngươi sao? Nhất định phải làm thế sao?”
âu Dương nằm bên cạnh quay đầu nhìn về hướng Phiêu Miễu Các, tiếng người huyên náo dị thường, hắn hơi ngà ngà say, mông lung nói: “Ai biết được, các ngươi muốn làm gì thì làm, còn lại cứ giao cho lão ca ta đây!”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận