Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 725: VĨNH VIỄN KHÔNG THỂ TỚI GẦN HẮN

"Ha ha ha ha! Ha ha ha!"
Trần Trường Sinh đột nhiên ngửa đầu điên cuồng cười, mái tóc hoa râm theo tiếng cười khẽ run lên.
Tiếng cười mang theo bi thương và nét mặt khoa trương lại càng buồn cười hơn.
Mà hai mắt hắn cũng tràn ngập điên cuồng.
"Ta là Thánh nhân cơ mà! Trên trời dưới đất không có chuyện gì mà không biết, là một vị Thánh nhân không gì mà không làm được." Trần Trường Sinh đứng dựng, lẩm bẩm nói.
Dòng chảy thời gian như có sóng to gió lớn, tuyến thời gian của chúng sinh vạn vật bắt đầu hỗn loạn, giống như dòng chảy thời gian đang đáp lại tâm trạng lúc này của hắn.
Chính vì bọn họ mà tà áo xanh mới trở nên như thế này, đáng buồn cười hơn là người kia chỉ có mục tiêu là cứu vớt hắn, cuối cùng bản thân chẳng những quên mất mọi thứ về hắn, thậm chí còn giẫm lên tà áo xanh để đạt tới vị trí Thánh thần.
"Đại sư huynh. . ." Trần Trường Sinh nhẹ giọng thều thào một tiếng, sau đó lại ngậm miệng như bị điện giật, vẻ mặt thống khổ nhắm mắt lại.
Mình còn có mặt mũi gì mà đi gặp hắn, lại còn có tư cách gì để gọi hắn là đại sư huynh?
Cho dù hắn có mang toàn bộ nỗ lực từ trước tới giờ ra trả lại đều không thể bù đắp được sự thua thiệt khi ấy mà đại sư huynh phải chịu đựng.
Cái gì mà sắp đặt quá khứ, cái gì mà cứu vớt tương lai?
Hắn chẳng qua là con sâu mọt chỉ biết chiếm lợi của người khác thôi!
Chỉ cần Trần Trường Sinh hắn đứng ở bên cạnh người đó, mình cùng hai người còn lại kia đều là kẻ phế vật, là con đỉa bò lên người hắn mà hút máu!
Nhưng rồi Trần Trường Sinh bỗng nhiên mở mắt ra, trong hai mắt tràn đầy kiên quyết.
Người chấp chưởng hàng vạn dòng chảy thời gian, vị Thánh nhân vốn từ trước đến giờ chưa từng biểu hiện vui vẻ hay đau khổ ra khỏi khuôn mặt, Trần Trường Sinh cũng đã hiểu ra hắn cần phải làm điều gì đó!
Sau khoảnh khắc ấy, vị Thánh này xoay người bước ra khỏi dòng chảy thời gian giống như xưa nay chưa từng đến bao giờ.
Non xanh nước biếc, có ba người ngồi trên mặt đất.
Bạch Phi Vũ một thân y phục gọn gàng sạch sẽ, rửa tay xong, không nhanh không chậm chậm rãi thưởng thức trà thơm trong tay, cảm nhận được hương thơm của trà đọng lại ở giữa môi và răng khiến lông mày Bạch Phi Vũ giãn ra, bên trên khuôn mặt tuấn tú đến cực điểm hiện lên vẻ cười nhẹ.
Nhắc đến chuyện mà hắn yêu thích nhất chính là uống trà, không có chuyện gì thì ai lại đi uống rượu làm gì?
Bên cạnh truyền đến hai giọng nói ồn ào, khiến cho Bạch Phi Vũ có chút bất đắc dĩ, lại có chút thỏa mãn.
Hai người cùng mặc bộ áo xanh đang tranh đoạt một dĩa trái cây, ai cũng không chịu nhường ai.
"Đồ chết tiệt kia, ngươi đã ba ăn dĩa rồi còn muốn ăn nữa!"
Giọng nói tức giận quen thuộc đến lạ thường khiến Bạch Phi Vũ không khỏi nghiêng đầu nhìn.
Quay đầu nhìn thấy một thiếu niên mặc bộ y phục màu xanh, một tay đang cầm dĩa đựng trái cây, một tay còn lại đang nhấn đầu người kia, còn nhổ nước bọt vào hắn.
Thiếu niên lang phóng khoáng, ngông nghênh nhưng lại có chút tùy ý, dưới ánh mặt trời trông cực kỳ chói mắt.
Bạch Phi Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn thiếu niên trước mặt thở dài nói: "âu Trị Tử, ngươi không thể nhường âu Dã Tử một chút à? Hắn. . ."
Vừa dứt lời, Bạch Phi Vũ đột nhiên ngừng lại, không thể tin nhìn về phía thiếu niên còn lại, ánh mắt kinh hãi muốn nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên kia.
Nhưng bỗng nhiên trời đất quay cuồng, cảnh sắc xung quanh vốn yên tĩnh bắt đầu như vòng xoáy xoay tròn.
Trong thần điện trên tầng trời thứ ba mươi ba, người đã say bất tỉnh nhân sự Bạch Phi Vũ, miệng còn đầy mùi rượu, dù trong cơn say nhưng miệng còn nói đủ chuyện hoang đường.
Vẫn là khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên ấy, bây giờ lại đỏ bừng giống như mơ được một giấc mơ đẹp.
Đột nhiên Bạch Phi Vũ bừng tỉnh, giật mình ngồi dậy, toàn thân nồng nặc mùi rượu.
Vị Thánh này là người đứng đầu vạn chúng thần, lúc này lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Mà vĩnh viễn không ngờ rằng giấc mơ bản thân chưa từng nhớ rõ ràng, giờ phút này lại in sâu trong đầu của mình.
Bạch Phi Vũ lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, tay chân lạnh buốt nhưng trong đầu cứ hiện lên hình bóng một người!
Giấc mơ mà hắn đã mơ hàng trăm vạn năm qua, ngay ngày hôm nay đột nhiên nhớ lại, điều đầu tiên Bạch Phi Vũ cảm nhận được là sợ hãi.
Thì ra hắn đã quên đi một chuyện và hắn cũng đã quên mất đi một người!
"Nhớ kỹ, ta tên âu Trị Tử, ta mạnh hơn âu Dã Tử đấy!"
"Này, Tiểu Bạch, dùng kiếm tập luyện lâu như vậy có mệt không?"
"Sư đệ nhà ta ngộ đạo ở chỗ này, phía trước điện thần!"
Hết hình ảnh này đến hình ảnh khác không ngừng đánh thẳng vào đầu óc Bạch Phi Vũ, làm cho vị Thiên địa chí Thánh chật vật ôm đầu lại, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.
"A!" Bạch Phi Vũ cong người lên, mạch máu trên mặt phồng lên, vẻ mặt dữ tợn, đau đớn gào thét.
"âu Trị Tử! âu Trị Tử!" Bạch Phi Vũ quên mang vớ và giày, trực tiếp đi chân trần thất tha thất thểu chạy ra bên ngoài, đầu hắn đau đến muốn nổ tung.
Tất cả chúng thần minh ở tầng trời thứ ba mươi ba, đã nhìn thấy một cảnh tượng mà họ không thể nào quên trong ngày hôm nay.
Người luôn luôn coi trọng quy củ hơn cả Thần Chủ chi vị, hiện giờ quần áo không chỉnh tề chật vật chạy ra thần điện, đầu đập vào bức tượng của bản thân rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Bạch Phi Vũ cũng là một trong ba vị Thiên địa chí Thánh, sau khi âu Dương xuất hiện hắn gần như trong nháy mắt biết được âu Dương đang ở nơi nào, Bạch Phi Vũ lập tức đi tới Hỗn Độn, mảnh hoang địa bên ngoài “âm Tào Địa Phủ” trung thiên thế giới.
Mà lúc này, bên ngoài mảnh hoang địa của “âm Tào Địa Phủ”, Trần Trường Sinh trong hình dáng thiếu niên mặc một bộ đạo bào màu tím, không vui không buồn ngồi ngay ngắn ngay lối vào mảnh hoang địa đó, một tay nâng lên vô hạn sát trận, một tay khác ngưng tụ mười hai đạo Ma Thần chi lực.
Đối mặt với vị sư huynh đã cùng mình tranh đấu hàng trăm vạn năm nay, vào lúc này Bạch Phi Vũ hoàn toàn quên mất cái gọi là phong độ và mặt mũi, một tay cầm Lượng Thiên Xích, một tay cầm Phong Thần Bảo Thư, giận dữ nhìn Trần Trường Sinh hét lên: "Cút!"
Trần Trường Sinh không thèm để ý sự tức giận của Bạch Phi Vũ, mười hai vị Ma thần trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh nhìn Bạch Phi Vũ hung hãn trước mặt, không vui cũng không buồn, thấp giọng nói:
"Lãnh Thanh Tùng, xuất hiện đi! Cho dù hôm nay ta mất đi chức vị Thánh thần, hai người các ngươi cũng đừng nghĩ bước vào “âm Tào Địa Phủ” được một bước!"
Lãnh Thanh Tùng một thân trang phục màu đen, trong ngực ôm kiếm nháy mắt xuất hiện ở trong Hỗn Độn, mà Lãnh Thanh Tùng lúc này đây hoàn toàn không còn dáng vẻ của một vị Thánh tuổi già sức yếu nữa, ngược lại là một bộ dáng thiếu niên trẻ tuổi.
Lãnh Thanh Tùng bình tĩnh nhìn Trần Trường Sinh mở miệng nói: "Tránh ra!"
Ba vị chí Thánh, giờ phút này đều mang trong mình dáng vẻ thiếu niên, giống như sợ người trong “âm Tào Địa Phủ” đang ở sau lưng Trần Trường Sinh sẽ nhận không nhận ra bọn họ.
Trần Trường Sinh chậm rãi đứng dậy, nâng mười hai đạo Ma Thần chi lực, giẫm lên Chu Thiên trận, trong tay cầm một cây cung và hai mũi tên.
Trần Trường Sinh vẻ mặt bình tĩnh, Lãnh Thanh Tùng hỏi: "Làm sao nữa, còn muốn dùng bộ dáng sư huynh ngày xưa chỉ dạy ta? Ngươi cũng xứng làm sư huynh? Quyền hành sinh tử của thế giới này hiện đang trong tay ta, các ngươi có tin hay không ta sẽ trực tiếp phá hủy nơi này?"
Đồng tử trong hai mắt Lãnh Thanh Tùng co rụt lại, nhìn hai mũi tên trong tay Trần Trường Sinh, một tay nắm lấy vỏ kiếm, tay còn lại cầm chuôi kiếm, sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng: "Đúng sai đều do ta quyết định, ta chỉ muốn nhìn hắn một lần, nhìn thấy hắn xong, ta nguyện ý tước đi thân phận Thánh nhân, vĩnh viễn đầu thai làm súc sinh!"
Bạch Phi Vũ nghe Lãnh Thanh Tùng nói vậy, lập tức mở miệng: "Để cho ta đi xem hắn một chút, chỉ một chút! Sau khi nhìn thấy hắn bình an, ta nguyện nhường ra Thần Chủ chi vị, tước đi thân phận Thánh nhân, chấp nhận xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Nhìn hai vị Thánh trước mặt buông lời thề độc,Trần Trường Sinh cười lớn, thuận tay đặt mũi tên lên cây cung dài của mình, âm hiểm nhìn hai người, cười tà ác nói:
"Các ngươi đến bây giờ vẫn muốn làm hắn tổn thương? Dù Trần Trường Sinh ta là tên khốn, nhưng nguyện phá hủy thân thể Thánh nhân của mình, hủy cả thần hồn, đổi lấy hai tên khốn các ngươi vĩnh viễn không thể tới gần hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận