Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thật giả Kim Diệp Vương (3)

Cũng khó trách Kim Diệp Vương nổi điên.
Thanh Diệp Vương truyền âm nói, bới hắn từ trong ra ngoài mấy lần, ngay cả màu sắc đồ lót cũng rõ như lòng bàn tay a.
Bị một người chưa bao giờ thấy qua, nói kỹ càng như thế, mấu chốt nhất còn không biết hắn là ai... sợ hãi khiến hắn có chút phát điên.
- Ta là người nào? Ta là Kim Diệp Vương!
Trương Huyền hất ống tay áo lên:
- Ta ngược lại muốn hỏi một chút ngươi là ai? Vì sao phải giả mạo ta?
- Giả mạo ngươi? Ngươi thối lắm...
Kim Diệp Vương hô hấp dồn dập.
- Thanh Diệp Vương, chắc hẳn ngươi cũng thấy, vừa rồi ta nói, càng kỹ càng hơn.
Lười để ý đối phương, Trương Huyền nhìn về phía Thanh Diệp Vương cách đó không xa, sắc mặt ngưng trọng:
- Bất quá, hiện tại truy cứu những thứ này cũng không có ý nghĩa, chúng ta tiếp tục như vậy, ngược lại khiến bọn Danh Sư này xem chê cười! Không bằng như vậy, các ngươi rời đi trước, lo lắng mà nói, có thể phong tỏa chung quanh. Ta có một số việc, muốn đơn độc tiến hành hỏi thăm, không tiện để ngoại nhân biết được... Cái này liên lụy cơ mật lớn nhất của tộc nhân chúng ta, là nhiệm vụ phía trên dặn dò xuống, không thể sai lầm!
Mục đích của hắn cũng không phải nhất định để đối phương tin tưởng mình là Kim Diệp Vương.
Đây không phải là quá sự thật, dù sao thật ở phía đối diện.
Chỉ cần kéo dài thời gian... Chỉ cần làm cho đối phương cảm thấy khó bề phân biệt, đầu óc choáng váng, cũng đã hoàn thành mục đích.
- Đơn độc hỏi thăm?
Thanh Diệp Vương nhíu mày.
- Yên tâm đi, bên ngoài nhiều người như vậy, coi như bọn hắn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, ta thẩm vấn hoàn tất, liền ra giằng co lần nữa, chứng minh thân phận chân thật của ta!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Không biết muốn thẩm vấn cái gì, chúng ta có thể ở đây dự thính hay không?
Thanh Diệp Vương nói.
- Đương nhiên không được! Ta tới phá vỡ phong ấn trước, đi tới nơi này, chính là gánh vác trách nhiệm vô cùng trọng đại, một khi xảy ra vấn đề, phá hủy toàn bộ đại kế, các ngươi người nào chịu trách nhiệm được?
Nhướng mày, ánh mắt Trương Huyền như điện.
- Ít nghe hắn nói bậy, nhất định là nói sang chuyện khác...
Kim Diệp Vương nói.
- Nói sang chuyện khác? Gan chó thật lớn! Năm đó tộc nhân chúng ta bị Khổng Sư đuổi đi, ở ẩn nhiều năm như vậy, thật vất vả tìm được cơ hội... Ta liền hỏi ngươi một câu, một khi xảy ra chuyện, chỉ bằng một Vương giả như ngươi, chịu đựng nổi sao?
Mãnh liệt xoay mặt, khí tức của Trương Huyền áp bách đến, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Diệp Vương, giống như muốn ăn tươi hắn.
- Ta...
Cảm nhận được áp bách mãnh liệt, Kim Diệp Vương nghẹn lời.
Năm đó tộc nhân bọn hắn bị Khổng Sư đuổi đi Đại Lục, trốn ở chiến trường ngoại vực không mặt trời, vô cùng âm trầm, bao nhiêu năm rồi, một mực lấy đoạt lại Đại Lục làm mục tiêu, chuyện này thật muốn bị hắn phá hư... Chết một vạn lần cũng chưa đủ.
Đang không biết trả lời như thế nào, liền nghe được Thanh Diệp Vương ở cách đó không xa truyền âm tới:
- Ân huynh, ngươi đến cùng có biết hắn hay không?
Từ sâu trong nội tâm, Thanh Diệp Vương vẫn tin tưởng vị trước mắt này.
- Ta chỗ nào nhận thức?
Vẻ mặt Kim Diệp Vương tràn đầy phiền muộn.
- Không được... Chúng ta trước hết đi ra ngoài! Dù sao chung quanh đều là người của chúng ta, không có khả năng đào tẩu! Vạn nhất hắn nói là thật, làm trễ nải đại sự, chúng ta liền mang tội lớn!
Chần chừ một chút, Thanh Diệp Vương nói.
Tuy hắn tin tưởng vị này chính là Kim Diệp Vương, nhưng đối phương đơn giản nói ra thiếu sót, trong cơ thể càng có được sát lục chân khí vô cùng tinh thuần, không một không cho thấy, thân phận không đơn giản.
Vạn nhất là người cấp trên phái tới, thật sự có chuyện quan trọng muốn làm, ngược lại bị bọn hắn chậm trễ, thì phiền toái.
- Cái này...
Kim Diệp Vương chần chờ.
Cũng có chút nghi hoặc.
Mặc dù đối phương giả mạo thân phận của hắn, vô cùng phẫn nộ, nhưng gia hỏa này dám không có sợ hãi như thế, thậm chí đối với hắn rõ như lòng bàn tay, tất nhiên có dựa vào.
- Bất kể là hắn giả mạo ngươi, hay ngươi giả mạo hắn, đều là sự tình nội bộ của chúng ta, chỉ cần thời gian sung túc, rất dễ giải quyết! Cùng lắm thì các ngươi riêng phần mình thi triển tuyệt chiêu am hiểu nhất, thông qua chiêu số, cũng có thể nhìn ra được!
Thanh Diệp Vương tiếp tục nói:
- Mà bây giờ, đối phương muốn thẩm vấn Danh Sư, thực dính dáng đến quyết định phía trên, chúng ta đảm đương không nổi...
- Ân!
Kim Diệp Vương gật đầu.
Mặc dù bọn hắn là Vương giả, ở trong tất cả Dị Linh tộc địa vị tôn sùng, nhưng trên thực tế lại biết rõ, loại thân phận này không đáng giá nhắc tới.
Trong Vương giả, cũng là yếu ớt nhất.
- Ý của ngươi là, chúng ta đi ra ngoài trước?
Nghĩ tới những thứ này, Kim Diệp Vương nhìn qua.
- Đúng vậy, chúng ta đi ra ngoài trước, ngươi không phải am hiểu trận pháp sao? Thật sự lo lắng, có thể ở chung quanh bố trí trận pháp, để cho bọn họ không cách nào đào tẩu, sau đó, chờ hắn thẩm vấn xong, lại thương nghị như thế nào giải quyết vấn đề thật giả, yên tâm đi, ta và ngươi chung một chỗ xuyên qua phong ấn tới đây, ta đối với ngươi khẳng định càng thêm tín nhiệm!
Thanh Diệp Vương nói.
- Cũng tốt!
Kim Diệp Vương nhẹ gật đầu.
Cũng đúng, hiện tại xoắn xuýt nhiều như vậy, vô dụng, đối phương vô luận thực lực hay độ tinh thuần chân khí, đều không thấp hơn hắn, thậm chí cao hơn một bậc, cưỡng ép trở mặt, ở chỗ này chiến đấu mà nói, gây chuyện không tốt cá chết lưới rách, ngược lại ảnh hưởng tới đại kế.
Phía trên vì để cho bọn hắn thông qua phong ấn, tiêu phí to lớn, có thể nói khủng bố, vạn nhất bởi vì chút việc nhỏ này, tử thương một mảng lớn, tin tức truyền trở về, tội danh liền lớn!
Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu.
Dị Linh tộc đợi đến cơ hội này, đợi đã quá lâu, cũng không thể bởi vì hắn, trở thành tội nhân lịch sử.
Thấy hắn đồng ý, Thanh Diệp Vương mới thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Trương Huyền cách đó không xa, liền ôm quyền:
- Nếu như ngươi muốn thẩm vấn, cũng tốt, chúng ta trước ra bên ngoài đợi chờ, cho ngươi nửa canh giờ!
- Ân!
Nhẹ gật đầu, Trương Huyền xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn đối phương, tùy ý khoát tay áo.
Thanh Diệp Vương cùng Kim Diệp Vương liếc mắt nhìn nhau, quay người đi ra ngoài, còn chưa đi xa, liền nghe được một Danh Sư tức giận nói.
- Ngươi không vừa nói mình là Danh Sư Học Viện Viện trưởng Trương Huyền ngụy trang, hơn nữa muốn thả chúng ta đào tẩu sao? Thế nào biến thành Kim Diệp Vương?
Nói chuyện đúng là Lục Phong.
Gia hỏa này, cho rằng Trương Huyền chính là Dị Linh tộc, đã thâm căn cố đế, biết mình giết không được hắn, muốn mượn tay đối phương chém giết, để cho Dị Linh tộc bọn họ chó cắn chó!
- Ngươi...
Nghe nói như thế, Trương Huyền thiếu chút nữa thổ huyết ngất đi.
Thật vất vả tiêu trừ nghi hoặc của mấy người này, mắt thấy liền muốn đại công cáo thành, lại xảy ra chuyện này... Con mẹ nó ngươi là cảm thấy ta chết không nhanh sao?
Đường đường Danh Sư Học Viện Luyện Đan Học Viện Viện trưởng, thế nào không có suy nghĩ như vậy...
Tuy tức giận, muốn bóp chết tên khốn này, nhưng cũng có thể hiểu được vì sao đối phương làm như vậy.
Vừa theo chân bọn họ nói xong, mình là Trương viện trưởng, đón lấy liền biến thành Kim Diệp Vương, hơn nữa nói lẽ thẳng khí hùng như thế... Đổi lại người nào, trong lòng khẳng định sẽ có nghi kị, thừa cơ để cho bọn họ nội đấu.
Trong lòng phiền muộn, muốn bạo tạc nổ tung, nhưng cũng biết, bây giờ không phải là thời điểm tức giận, vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Thanh Diệp Vương cùng Kim Diệp Vương ngừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua.
- Trương viện trưởng?
- Cứu bọn họ? Đây là có chuyện gì?
Ánh mắt hai người sáng ngời, muốn xem thấu ngụy trang của Trương Huyền.
- Cái này...
Toàn thân cứng ngắc, trong đầu Trương Huyền cấp tốc vận chuyển, đột nhiên nhẹ nhàng cười cười, trên mặt lộ ra hờ hững:
- Đúng vậy, ta chính là Danh Sư Học Viện Viện trưởng, Trương Huyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận