Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thành công

Đột phá Cổ Thánh, cần Cổ Thánh lực, loại lực lượng này ở Thượng Thương đâu đâu cũng có, không cần lo lắng, nhưng đây là đại cấp bậc, tương đương với Tông Sư ở Danh Sư đại lục, cần đủ tích lũy!
Tâm tính, thiên phú của Thiện Hiểu Thiên đều không yếu, thiếu hụt chính là thời gian tích tụ.
Nếu như cho một tháng thời gian, không cần bảo vật, bản thân cũng có thể đột phá, nhưng thời gian không đợi người, bây giờ cách mười bảy tuổi, đã không đến nửa canh giờ, một khi cỗ thủy triều này triệt để chảy về, liền không thể thành công được nữa!
- Nuốt!
Lông mày nâng lên, giữa ngón tay Trương Huyền toát ra kiếm khí, bỗng nhiên vạch cổ tay một cái, máu tươi phun ra, hóa thành một đoàn huyết cầu, thẳng tắp bay về phía đối phương.
Mất máu quá nhiều, vẻ mặt cả người có chút trắng xám.
Hốc mắt Thiện Hiểu Thiên đỏ lên, há miệng nuốt máu tươi vào, lập tức cảm thấy vô số linh khí khuấy động ở trong người, lực lượng vốn lui bước, trong nháy mắt lần nữa thiêu đốt, sôi trào mãnh liệt.
Trương Huyền thân là Cổ Thánh tứ trọng, mỗi một giọt tinh huyết đều ẩn chứa năng lượng to lớn, thoáng cái cho nhiều như vậy, giá trị lớn, so với Tiên Nguyên đan chỉ mạnh không yếu, bởi vậy không đến một cái hô hấp, vị đệ tử mới thu này lần nữa khôi phục đến đỉnh phong, chân khí càng ngày càng mạnh.
Ầm!
Rốt cục, bình chướng Cổ Thánh không chịu nổi, trong nháy mắt nổ tung, khí tức nhanh chóng tăng vọt cũng không bởi vậy ngừng, vẫn kéo lên như cũ.
Duy trì một phút, lúc này mới chậm rãi dừng lại.
Lúc này thực lực của Thiện Hiểu Thiên đã đạt đến Cổ Thánh nhất trọng huyết mạch kéo dài đỉnh phong, cách Chư Tử bách gia chỉ kém một bước.
- Lão sư...
Tu vi củng cố, Thiện Hiểu Thiên không để ý tới kích động, vội vàng nhìn về phía thanh niên trước mắt.
Vì để cho hắn đột phá, lão sư bỏ ra rất nhiều.
Cả một đời cũng không thể trả lại!
- Ta không sao, thời gian sắp tới, mau đi ra, thực lực của ngươi đi đến Cổ Thánh, hơn nữa còn là nhất trọng đỉnh phong, hẳn lại không người nghi ngờ... Khụ khụ!
Trương Huyền mỉm cười, nhịn không được ho khan mấy tiếng.
Lần này quả thực thua thiệt lớn.
Chỉ riêng mất đi những tinh huyết ẩn chứa năng lượng kia, không có ngoài ý muốn, liền có thể làm hắn tiêu phí ít nhất mấy tháng thời gian khôi phục.
- Lão sư, ngươi nghỉ ngơi trước!
Thiện Hiểu Thiên gật đầu, xoay người rời đi.
Thấy hắn đi xa, lúc này Trương Huyền mới bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định hấp thu linh khí khôi phục lực lượng, ngay sau đó nhìn thấy nồi lớn cách đó không xa, vừa rồi nấu hồ lô nước, cũng không uống hết a.
Chần chờ một chút, bưng lên một chén uống vào.
Trong cơ thể nổ vang, thân thể hư nhược, mắt thường có thể thấy được khôi phục, thời gian nháy mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, hình như chưa hề bị thương qua.
- Cái này...
Trương Huyền ngây người.
Thiên Đạo chân khí có thể chữa thương, nhưng chữa trị không được thân thể thiếu hụt, nước hồ lô tắm, vậy mà có thể nhẹ nhõm làm được, như đậu tiên trong Dragon Ball vậy (*Bảy viên ngọc rồng)...
Vậy thì có chút quá nghịch thiên.
- Ngươi đến cùng là cái gì?
Lần nữa kìm nén không được, nhìn về phía hồ lô.
- Nói thật cho ngươi biết, hồ lô chỉ là biểu tượng của ta, bản thân ta là Thần thú tuyệt đỉnh ngang dọc thiên địa, quát tháo phong vân, còn không nhanh tới bái kiến...
Hồ lô uốn éo cái mông.
- ...
Nghe đối phương thổi, không có đáng tin cậy chút nào, Trương Huyền bất đắc dĩ cất nước còn thừa lại, thu nồi lớn đi ra ngoài.
Trong nháy mắt đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt lần nữa trở nên vàng như nến, đi bộ cũng không ngừng lay động, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống.
Nói Thiện Hiểu Thiên trước đó chính là Cổ Thánh, để cho người ta tin tưởng rất khó, nhiều nhất nửa tin nửa ngờ, giờ phút này tu vi đột phá, nếu hai người đều hoàn hảo không chút tổn hại ra ngoài... Chẳng phải dẫn tới sóng to gió lớn?
Còn không bằng giả bộ như bị thương nặng, khiến người khác rõ ràng cưỡng ép tăng thực lực lên, cần bỏ ra đánh đổi cực lớn, đánh loại tâm tư này, khẳng định cũng ít đi.
...
- Ngươi cho rằng... Hắn có thể thành công hay không?
Tuyển chọn đệ tử tốc độ rất nhanh, đám người Lục Vân trưởng lão rất nhanh liền nhàn rỗi, Hoàng Thao ở một bên nhìn về phương hướng đám người Trương Huyền biến mất, một bên nhịn không được hỏi.
- Một canh giờ rưỡi, từ Đại Thánh tam trọng trở thành Cổ Thánh... Đây là chuyện không thể nào!
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Đúng vậy, coi như ở Lăng Vân Kiếm Các cũng không có nghe qua loại sự tình này, dù sao ta cũng không tin!
Thanh niên mặt chữ quốc cũng nói.
Không riêng gì bọn họ, ngay cả Lục Vân trưởng lão cũng duy trì thái độ hoài nghi.
- Không cần chờ, một canh giờ rưỡi, có thể để cho hắn đột phá đến Cổ Thánh, trừ khi Thần Linh tự mình ra tay...
Biết Thiện Hiểu Thiên lập tức liền muốn tới mười bảy tuổi, vô vọng trở thành đệ tử nội môn, Tiết Càn mất đi kính sợ, cười lạnh liên tục.
Tiếng nói còn không có kết thúc, tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó nhìn thấy thiếu niên chậm rãi đi tới.
- Thế nào?
Lục Vân trưởng lão vội vàng nhìn qua.
- May mắn không làm nhục mệnh!
Thiện Hiểu Thiên mỉm cười, vận chuyển chân khí, lực lượng trong cơ thể lập tức nổ tung lên, khí tức bay thẳng không trung.
Ầm!
Chân khí xung kích quá nhanh, toàn bộ đại sảnh không ngừng lay động.
Trước đó vây xem hơn nghìn người, cảm nhận được áp lực thật lớn, tất cả đều cảm thấy hai chân như nhũn ra, bất cứ lúc nào cũng sẽ quỳ xuống.
- Cổ Thánh nhất trọng... Đỉnh phong?
Tiết Càn cứng đờ, lời vừa rồi muốn nói, toàn bộ nuốt ở trong miệng, phảng phất như sắp choáng váng.
Cách đó không xa, Tiết Cầm lần nữa phù phù một tiếng, bại liệt trên mặt đất, bờ môi không ngừng run rẩy, một câu cũng nói không ra được.
Vị hôn phu nàng xem thường, trong một ngày, lấy phương thức hung hăng nhất đánh tôn nghiêm của nàng không còn lại chút nào, hơn nữa còn là chủng loại chà đạp kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận