Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Băng nguyên đặc sứ

Thân là Danh sư tứ tinh, nhãn lực kinh người, viên đan dược trong tay đối phương thoạt nhìn rất cao to. Thế nhưng trên thực tế lại là Thôi Tình đan cho man thú sử dụng.
Càng là man thú lợi hại, khi lai giống thì tỷ lệ có thể sống sót cũng càng thấp. Vì dễ sinh sôi cho nên bình thường Thuần Thú sư đều đút loại đan dược này cho chúng nó.
Sau khi Man thú phục dụng, thân thể xuất hiện phản ứng, ngày đêm không ngớt, từ đó bảo đảm sinh dục.
Thuốc này so với nắm đấm còn lớn hơn một vòng, chuyên môn dùng để thúc tình cho man thú, không ngờ lại để cho mình dùng?
Nhược Hoan công tử nuốt ngụm nước bọt, cảm giác muốn chết.
"Không sai, đây chính là dược vật cho man thú dùng. Chỉ có điều, đối với tình huống hiện tại của ngươi lại vừa vặn hữu dụng, nhanh dùng đi... À, đúng rồi, viên đan dược này nhất định phải nuốt toàn bộ vào, không thể nhai kỹ nuốt chậm..."
Trương Huyền nói.
"Nuốt cả?"
Nhược Hoan công tử run người.
Một viên đan dược lớn chừng nắm tay, nuốt thế nào đây? Coi như mở miệng nhét vào thì yết hầu cũng không nuối trôi ah.
Đại ca, rốt cuộc ta và ngươi có thù oán gì chứ? Ngươi không phải là muốn giúp ta tăng cao tu vi, mà đang muốn giết chết ta a...
"Nhất định phải nuốt cả, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, nếu không sẽ không có hiệu quả!"
Tiện tay ném viên đan dược cho Khang đường chủ, Trương Huyền lại nói: "Ngươi là lão sư hắn thì giúp một tay để cho hắn nuốt đi!"
"Ta?"
Nhìn thấy thúc tình dược cho man thú ăn rơi vào lòng bàn tay của mình, khóe miệng Khang đường chủ cũng co giật một cái, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nói: "Cái này... Thật sự có thể giúp cho Nhược Hoan tấn cấp?"
"Đương nhiên!" Trương Huyền gật đầu.
"Vậy thì tốt..."
Khang đường chủ cắn răng một cái: "Nhược Hoan, tới uống thuốc, ai, đừng chạy..."
Thấp giọng hô một tiếp, bàn tay vồ một cái bắt lấy Quân Nhược Hoan. Người này ngã xuống đất, lúc này hắn cắn răng nhét viên đại viên đan dược này vào trong miệng đối phương. Sau đó chân khí tuôn ra, cứ thế mà ấn vào trong cổ họng đối phương.
"Khục khục..."
Nhược Hoan công tử không ngừng ho khan, nước mắt chảy giàn dụa.
Đâu còn có nửa điểm bộ dáng công tử nữa, đây hiển nhiên là một tên ăn mày chính hiệu.
Cái gì gọi là phong độ, khí chất, giờ khắc này tất cả đều bị vứt đi. Bị ném đến tận lên chín tầng mây.
"Đừng nói nhảm, giữ vững bản tâm, dựa theo công pháp tu luyện!"
Thấy hắn còn có thời gian lau nước mũi, Trương Huyền hét lớn.
"Vâng!"
Mặc dù tràn ngập buồn bực, thế nhưng hắn cũng biết, nếu như không làm như vậy thì lại bị cho ăn một khỏa nữa. Ngay cả tâm tư muốn tự tử cũng có, Nhược Hoan công tử nóng nảy vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống thì hắn đã lập tức cảm thấy trên người có một cỗ cảm giác khô nóng khó tả thiêu đốt, lỗ chân lông toàn thân mở rộng.
Ầm ầm!
Kinh mạch vốn chật hẹp, ngăn chặn chân khí tiến lên, dưới sự kích thích của dược vật đã trở nên khuếch trương. Chân khí trước đó vẩn đục, dường như trong nháy mắt cũng đã trở nên rõ ràng, oanh một tiếng, thuận lợi thông qua.
Răng rắc! Răng rắc!
Tu vi bị ràng buộc ở Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ phát ra một tiếng vang giòn giã, lâp tức đột phá đến trung kỳ.
"Thật sự... Thành công?"
Khang đường chủ giật nảy mình, Ngô cung chủ ở bên cạnh cũng trợn to mắt.
Vốn bọn hắn thấy phương pháp của Trương Huyền không thể tưởng tượng được, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng tận mắt thấy Nhược Hoan công tử đột phá thì bọn hắn mới biết được, đối phương thật sự có bản sự kia, hơn nữa... Còn tìm được chỗ mấu chốt.
"Ừm, chân khí trong cơ thể hắn bị tắc nghẽn, muốn thông qua cần hai loại biện pháp, thứ nhất, để kinh mạch trở nên khuếch trương, thứ hai, để chân khí trở nên tinh thuần hơn..."
Thấy hai người khiếp sợ, Trương Huyền cười cười: "Viên Thôi Tình đan vừa rồi, đối với man thú cũng có tác dụng. Có thể khiến cho máu tươi tuần hoàn của hắn tăng nhanh, kinh mạch khuếch trương. Nếu để cho người ăn, tự nhiên cũng có hiệu quả như vậy!"
Lúc trước Nhược Hoan công tử tỷ đấu cùng hắn từng động tới năng lực danh sư. Thư viện đã sớm ghi chép lại chỗ thiếu hụt, cho dù đã qua hơn nửa tháng, thế nhưng tu vi không thay đổi. Vì vậy đương nhiên chỗ thiếu hụt cũng không biến hóa.
Cho nên Trương Huyền rất dễ dàng tìm được chỗ mấu chốt.
Mặt khác, những lời mà hắn mới vừa nói chỉ là một phần nguyên nhân trong đó. Điểm càng quan trọng hơn là... Bên trong viên đan dược này lặng lẽ chứa đựng một cỗ Thiên Đạo chân khí. Sau khi đối phương ăn vào, không chỉ kinh mạch khuếch trương mà chân khí bị pha loãng cũng trở nên tinh thuần. Muốn đột phá, tự nhiên cũng trở nên đơn giản!
Chỉ bất quá, Thiên Đạo chân khí quá quan trọng, giấu ở bên trong viên đan dược, trực tiếp nuốt vào. Có thể bị phát hiện hay không cũng khó nói. Một khi nhai kỹ nuốt chậm sẽ rất dễ dàng phát giác ra được, cho nên hắn mới bảo Khang đường chủ cứ thế nhét vào trong miệng đối phương.
Dược vật vào bụng lập tức tan, Thiên Đạo chân khí cũng dung hợp với lực lượng của bản thân, bị chân khí pha loãng cũng không có cách nào phát giác ra được.
"Chuyện này. . ."
Khang đường chủ ngây người.
Mặc dù hắn cảm thấy không có đơn giản như vậy, thế nhưng... Học sinh đang thuận lợi đột phá ở trước mắt, ngoại trừ lời giải thích này ra, quả thực hắn không nghĩ ra lý do tốt hơn.
"Như vậy... Sau khi đột phá thì sao? Chắc còn dược hiệu chứ?" Hắn không nhịn được phải hỏi một câu.
Mặc dù loại phương pháp này có thể làm cho người ta đột phá, thế nhưng sau khi đột phá thì sao?
Một viên đan dược lớn như vậy, dược tính vẫn còn, nên giải quyết như thế nào đây?
"À, chuyện này... Ta không nghĩ tới!" Trương Huyền rất tự nhiên lắc đầu.
"Không nghĩ tới?" Khang đường chủ nhoáng một cái, Nhược Hoan công tử đang khoanh chân tu luyện chỉ cảm thấy ngực buồn bực, thiếu chút đã tẩu hỏa nhập ma.
Ngươi không nghĩ tới là có ý gì?
Bảo ta ăn thúc tình dược lớn như thế, sau đó... Tự sinh tự diệt?
"Yên tâm đi, chỉ là thúc tình dược của man thú mà thôi, man thú trí tuệ thấp, không gánh được thì cũng thôi đi. Nhược Hoan công tử ngươi không có khả năng ngay cả man thú cũng không bằng, không chống đỡ được đó chứ!"
Trương Huyền nói: "Làm như vậy, một mặt có thể để cho tu vi đột phá, thứ hai, còn có thể khảo nghiệm định lực của hắn... Đường đường là cường giả Hóa Phàm tứ trọng, không phải ngay cả một chút như vậy cũng không khống chế được, như vậy cũng quá yếu a!"
"Ừm!" Khang đường chủ gật đầu.
Cường giả Hóa Phàm đã có năng lực khống chế cực mạnh đối với bản thân, mặc dù ham muốn nam nữ mãnh liệt, thế nhưng vẫn còn có thể khắc chế.
So với việc đột phá, quả thực không bằng, không thương tổn tới vẻ phong nhã.
"..." Nhược Hoan công tử lần nữa rơi lệ.
Vốn hắn tưởng rằng có thể có biện pháp giải quyết, hóa ra... Thật sự là tự sinh tự diệt ah... Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy khổ sở không gì sánh được, cũng không biết là tâm tắc hay là phản ứng bên trên thân thể.
"Đa tạ Trương sư!"
Không biết bao lâu, rốt cục cũng đã củng cố tu vi, chế trụ được ham muốn. Lúc này Nhược Hoan công tử mới đi đến trước mặt Trương Huyền, khom người quỳ gối.
Mặc dù quá trình dài dằng dặc, rất tàn khốc, nhưng đối với vị trước mắt này, hắn đã chân chính tâm phục khẩu phục.
Oán khí trước đó bởi vì thôn phệ mẫu thủy sạch sẽ cũng đã biến mất không còn một mảnh.
Nói thật, coi như Âm Dương đầm hoàn hảo như lúc ban đầu. Trong thời gian một tháng, nhiều nhất hắn cũng chỉ từ Trọc Thanh cảnh sơ kỳ đạt tới trung kỳ mà thôi. Hiện tại trong nháy mắt đã đột phá, đã vượt qua mong muốn ban đầu.
"Không cần khách khí, kinh mạch ngươi đã mở rộng, chân khí lưu chuyển nhanh chóng. Chỉ cần có đầy đủ linh thạch trung phẩm thì trong một tháng, muốn đột phá đến Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong là chuyện không thành vấn đề!"
Trương Huyền hài lòng gật đầu.
Thiên Đạo chân khí dung nhập vào trong thân thể đối phương, khiến cho chân khí vốn có chút sền sệt đã trở nên pha loãng. Sau này tu luyện nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, so với hiện tại còn tốt hơn rất nhiều, nói hắn gặp họa đắc phúc cũng không đủ.
"Trương sư giúp tiểu đồ tấn chức, Khang mỗ vô cùng cảm kích, năm viên linh thạch trung phẩm này xem như là thù lao..."
Cẩn thận kiểm tra thân thể học sinh một lần, cũng biết hắn đã có biến hóa thoát thai hoán cốt. Khang đường chủ biết, chuyện này tuyệt không phải đơn giản như ăn một viên Thôi Tình đan. Cổ tay hắn khẽ đảo, lấy ra một cái hộp ngọc, thái độ cung kính đưa lên.
Danh sư chỉ điểm, cũng cần trả tiền, thủ đoạn của đối phương quỷ thần khó lường, so với hắn còn cao minh hơn. So ra đã vượt qua Danh sư ngũ tinh. Năm viên linh thạch trung phẩm tuy nhiều, thế nhưng khi dùng làm thù lao thì vẫn còn có chút không đáng để ý.
Chỉ là, đây đã là toàn bộ gia sản của hắn, coi như muốn cầm ra nữa cũng không bỏ ra được nhiều hơn.
"Khang đường chủ khách khí rồi, không thể sử dụng Âm Dương đầm cũng là ta sơ suất..."
Khách khí nói một câu, tiếp nhận hộp ngọc. Lại lấy một viên trong đó ném cho Nhược Hoan đang ở cách đó không xa: "Gần đây cố gắng tu luyện, luyện hóa một viên này, hẳn là có thể đạt đến Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong!"
Ngay sau đó hắn lại lấy ra một viên, đưa cho Triệu Nhã. Sau đó lập tức nhìn về phía Ngô cung chủ đang ở cách đó không xa: "Cung chủ, mẫu thủy kia đã bị phế bỏ, như vậy ta có thể mượn dùng băng nguyên của Băng Nguyên cung các ngươi dùng một chút hay không?"
Âm Dương chi khí bên trong Mẫu thủy đã bị hấp thu sạch sẽ, địa mạch và băng nguyên vẫn còn.
"Ngươi muốn làm gì?"
Vẻ mặt Ngô cung chủ rất là cảnh giác.
Băng nguyên là của quý của Băng Nguyên cung các nàng, rất ít khi tuỳ tiện lấy ra.
"Không có gì, Triệu Nhã là thể chất Thuần Âm. Nếu như dung hợp băng nguyên thì có thể khiến cho tu vi nhanh chóng tăng lên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa tháng sau đã có thể giải quyết vấn đề trong cơ thể ngươi. Muốn cho nàng tu luyện dần dần từng bước, chỉ sợ không có nửa năm thời gian cũng rất khó làm được."
Trương Huyền chần chờ một chút rồi nói.
Vốn hắn nghĩ Âm Dương đầm cũng có thể khiến cho Triệu Nhã nhanh chóng tiến bộ, bây giờ đã bị hủy, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mà thôi.
May mắn, băng nguyên vẫn còn, nếu dùng thứ này, có lẽ hiệu quả so với cái gọi là Âm Dương đầm còn tốt hơn không ít.
"Chuyện này. . ."
Ngô cung chủ ngẩn ngơ.
Không nghĩ tới đối phương còn muốn thay nàng giải quyết chứng bệnh.
Kiềm chế bản thân, Ngô cung chủ nói: "Nàng có thể chất Thuần Âm, đối với chúng ta cực kỳ quan trọng. Đừng nói là cho nàng một phần băng nguyên, coi như là cho toàn bộ thì cũng không tính là gì, ta sẽ đi lấy ngay..."
Nói xong nàng quay người rời khỏi.
Không lâu sau nàng đã cầm đến một cái hộp ngọc.
Nhẹ nhàng mở ra, bên trong có một đồ vật tựa như linh thạch đang tản mát ra hàn khí nồng đậm. Giống như vừa xuất hiện đã có thể đóng băng người ta.
Thứ này những người khác nhìn thấy đều cảm thấy giá rét lạnh thấu xương, chỉ có Triệu Nhã nhìn thấy là hai mắt tỏa sáng, cảm thấy máu tươi toàn thân cũng theo đó sôi trào.
"Triệu Nhã, mấy ngày nay tu luyện dựa theo công pháp mà ta truyền thụ cho ngươi, có cái gì không hiểu thì trực tiếp hỏi ta!"
Đưa hộp ngọc cho nàng, Trương Huyền nói một tiếng.
"Vâng!" Triệu Nhã gật đầu.
"Được rồi, ta cũng muốn bế quan tu luyện!"
Tất cả đã sắp xếp xong, Trương Huyền nói.
Khang đường chủ cho năm viên linh thạch trung phẩm, cho Nhược Hoan một viên, Triệu Nhã một, còn thừa lại ba viên. Đủ để cho hắn tấn cấp đến Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong.
Ngô cung chủ phái người sắp xếp mấy gian phòng sạch sẽ, để mọi người ở lại.
Trương Huyền, Nhược Hoan, Triệu Nhã cũng bắt đầu cố gắng tu luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã trôi qua nửa tháng.
Dưới sự trợ giúp của ba viên linh thạch trung phẩm, cùng ngày Trương Huyền đã đột phá đến Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, về sau vẫn luôn củng cố tu vi.
Mà Nhược Hoan công tử, rốt cục vào hai ngày trước đã đạt đến Hóa Phàm tứ trọng hậu kỳ.
Chỉ là, nếu nói trong ba người ai có tiến bộ lớn nhất thì cũng không phải là hắn, mà là Triệu Nhã.
Trong thời gian nửa tháng, mượn nhờ băng nguyên, thể chất của nàng đã thành công kích hoạt lên ba mươi phần trăm, tu vi cũng từ nửa bước Hóa Phàm cảnh liên tiếp đột phá, đạt đến Hóa Phàm tứ trọng! Tu vi bản thân so người làm lão sư như Trương Huyền còn cao hơn.
Tu vi tăng tiến, khí chất của bản thân càng thêm siêu phàm thoát tục. Từ xa nhìn lại giống như một trích lạc tiên tử, không nhiễm khói lửa trần gian.
Nhược Hoan công tử nhìn thấy vậy kích động không thôi, trong lòng sinh lòng ái mộ, chỉ là... Nhớ tới Trương sư mạnh mẽ, hắn đành phải nhịn lại, thu hồi tâm tư của mình.
Không có ý nghĩ xấu đã thảm như vậy, nếu như thực sự có, quả thật sẽ không còn sống tới lúc thi đấu danh sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận