Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cỏ tỉnh hồn phát triển thành công!

- Hoa Trầm Tình? Được!
Tiết vườn chủ gật đầu, ngay sau đó sắc mặt có chút xấu hổ:
- Linh thạch trung phẩm, chỗ của ta chỉ có một khối...
Hoa Trầm Tình vườn thuốc này của nàng quả thật có mấy gốc. Năm lớn nhất đã đạt được bảy trăm năm, có thể lấy ra. Chỉ là... linh thạch trung phẩm, cho dù nàng là cường giả Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, cũng chỉ có một khối.
Loại linh thạch cấp bậc như vậy, chỉ có Huyễn Vũ đế quốc mới có tư cách lưu thông. Liên minh vạn quốc lưu thông lại linh thạch hạ phẩm mà thôi. Toàn bộ vương thất cũng không lấy ra mấy cái, càng chưa nói tới nàng.
- Chỉ có một khối? Một khối cũng được!
Trương Huyền gật đầu.
Hắn muốn hoa Trầm Tình, là vì chế tạo cỏ tỉnh hồn, thuộc về tư tâm. Linh thạch trung phẩm cũng không cần.
Muốn cho thực vật linh tính yếu nhanh chóng tăng trưởng, linh thạch trung phẩm linh khí tinh thuần, ắt không thể thiếu. Chỉ dựa vào linh thạch hạ phẩm phát động, thời gian chỉ sợ cũng phải kéo rất dài.
- Ta hiện tại liền chuẩn bị!
Tiết vườn chủ vội vã xoay người rời đi.
Thời gian không lâu, nàng đi trở về.
Thứ Trương Huyền nói, đối người khác mà nói, muốn làm được hết, khó khăn càng thêm khó khăn. Không mất thời gian mấy tháng, gần như không khả năng. Nhưng làm vườn thuốc đứng đầu Vạn Quốc Thành, dược liệu cần, bên trong vườn cơ bản đều có, tìm ra được lại đơn giản.
Thậm chí ngay cả một gốc cây Địa Mạch Linh Đằng non nàng cũng tìm tới.
- Ta trị liệu cần phải tuyệt đối thanh tịnh. Vẫn mong Tiết vườn chủ dẫn mọi người ra ngoài!
Nhìn thấy được đồ đã chuẩn bị đầy đủ hết, Trương Huyền khoát tay áo.
Chiết linh tính, cần thủ đoạn của vu hồn sư. Tuy rằng loại chức nghiệp này đã thất truyền, cho dù thi triển, có thể nhận ra cũng không nhiều, nhưng cẩn thận vẫn là thỏa đáng hơn.
- Vâng!
Tiết vườn chủ cũng biết rất nhiều thủ đoạn là bí mật độc nhất vô nhị, không ít cường giả là không muốn biểu diễn cho người khác xem. Lúc này nàng gật đầu, dẫn theo mọi người xoay người rời khỏi ruộng thuốc.
Thấy mọi người đi sạch, Trương Huyền lúc này mới thở ra một hơi. Hắn nhìn cây non Linh Đằng trước mắt, tinh thần thoáng động, vu hồn ra khỏi thân thể, bắt đầu trị liệu.
...
- Trương sư thế nào lại đi lâu như vậy, còn chưa có đi ra? Ngươi nói hắn có thể mua được hoa Trầm Tình sao?
Bên trong phòng khách, Triệu Phi Vũ, Kim Tòng Hải đi qua đi lại không ngừng, thường xuyên nhìn ra ngoài.
Chỉ có người trồng thuốc hoặc danh sư mới có thể tiến vào ruộng thuốc. Bọn họ làm tùy tùng, không có cách nào tiến vào, chỉ có thể ở đây chờ đợi.
Ai biết một lần chờ chính là hai, ba canh giờ. Hiện tại trời tự nhiên đã tối đen, còn không thấy người đi ra, trong lòng vô cùng sốt ruột.
- Chắc hẳn là có thể chứ... Hắn lại là Trương sư!
Kim Tòng Hải có chút do dự, nói.
Từ khi biết người thanh niên này tới nay, bất kể chuyện gì, chỉ cần hắn đi làm, đều có thể dễ dàng hoàn thành, khiến người ta cũng có chút nghi ngờ, người này còn có cái gì không biết.
- Năng lực của Trương sư ta biết. Chỉ là... Tiết vườn chủ tính cách cổ quái ta đã sớm nghe nói. Ngay cả mặt mũi phụ vương cũng không cho. Hiện tại Địa Mạch Linh Đằng lại xảy ra vấn đề, khẳng định càng nôn nóng. Lúc này muốn ở chỗ nàng mua dược liệu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng. Ta sợ... Trương sư vừa mở miệng, đối phương chẳng những không đồng ý, còn có thể đuổi hắn ra ngoài!
Tuy rằng bội phục bản lĩnh của Trương sư, nhưng Triệu Phi Vũ vẫn còn có chút lo lắng.
Vị Tiết vườn chủ này, ngay cả phụ vương của nàng, minh chủ liên minh vạn quốc cũng không để vào mắt. Tâm tình tốt, còn dễ nói, bỏ ra cái giá đủ lớn, lại nói tốt một chút, có lẽ còn có thể mua được. Nhưng bây giờ... Địa Mạch Linh Đằng nửa chết nửa sống, tâm tình rơi vào đáy cốc, độ khó mua dược liệu, sợ rằng sẽ khó khăn lên gấp mấy lần.
Chỉ sợ Trương sư nói còn chưa nói, đối phương lại phái người đuổi ra ngoài.
Loại chuyện như vậy, trước đây cũng không phải chưa từng phát sinh qua.
Sứ giả của minh chủ phủ, chính là bị đuổi đi như vậy.
- Điều này... thật sự có khả năng...
Kim Tòng Hải sửng sốt, cũng lộ ra lo lắng.
- Nhìn ý tứ của Trương sư đối với hoa Trầm Tình là tình thế bắt buộc. Thật sự không được, vẫn nên trở lại khẩn cầu phụ vương đứng ra. Phụ vương ra mặt, Tiết vườn chủ chắc hẳn là... không đến mức từ chối!
Lại đợi một hồi, vẫn thấy không có động tĩnh gì, Triệu Phi Vũ không nhịn được nói.
Nói cho cùng, ngay cả nàng cũng không có tự tin quá lớn.
Nếu như mặt mũi phụ vương nàng có tác dụng, trước đây sứ giả cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài.
Tiết vườn chủ tự nắm giữ thực lực cao cường, dầu muối không nhận. Cho dù nàng rất có mưu trí, cũng cảm thấy đau đầu, không có biện pháp nào.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả mưu lược đều vô dụng.
- Chỉ có thể như thế... Mau nhìn kìa, có người tới!
Kim Tòng Hải gật đầu, cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn. Hắn đang muốn nói tiếp, đột nhiên sửng sốt, chỉ về phía trước.
Bên ngoài phòng khách, một bóng người đã đi tới.
- Là Trương sư...
Chính là Trương Huyền đi tới trước.
- Không cần suy nghĩ, nhất định là bị đuổi ra ngoài...
Thấy một mình hắn xuất hiện, Triệu Phi Vũ cười khổ một tiếng. Nàng và Kim Tòng Hải hai người sốt ruột vội vàng nghênh đón.
- Trương sư, ngươi đi ra, không có mua được hoa Trầm Tình đừng lo. Ta trở lại sẽ bẩm báo phụ vương, để cho phụ vương đứng ra, giúp ngươi mua...
Đi tới trước mặt, thấy sắc mặt của người thanh niên thoáng lộ ra một chút tái nhợt, có vẻ có khí nhưng vô lực, chắc là nhận sỉ nhục và áp bức, Triệu Phi Vũ vội vàng an ủi một câu.
- Đúng vậy! Tiết vườn chủ luôn luôn nổi danh tính cách cổ quái. Ngươi đừng nóng giận...
Kim Tòng Hải cũng vội vàng nói.
- Ách?
Trở lại một câu còn chưa kịp nói, đã bị hai người an ủi, Trương Huyền dở khóc dở cười, đang muốn giải thích, liền nghe được phía sau có những tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Tiết vườn chủ và những người khác vội vã đi tới.
- Các ngươi muốn làm gì?
Thấy vẻ mặt những người này sốt ruột, Kim Tòng Hải vội vàng ngăn cản trước mặt Trương Huyền và công chúa.
- Trương sư, ở đây có một trăm gốc cây dược liệu khoảng năm trăm năm, là một chút tâm ta ý. Hơn nữa, từ hôm nay trở đi, vườn thuốc thành tây ta là bằng hữu vĩnh viễn của ngươi. Chỉ cần Trương sư cần, tùy liền mở miệng, dược liệu chỗ của ta có thể lấy ra, trực tiếp cung cấp miễn phí!
Không để ý tới Kim Tòng Hải đầy khẩn trương, Tiết vườn chủ đi tới trước mặt Trương Huyền đột nhiên khom người bái thật sâu, đưa đến một chiếc nhẫn trữ vật, nói.
- Bằng hữu vĩnh viễn?
- Cung cấp miễn phí?
Nhìn thấy được Tiết vườn chủ tính cách cổ quái, ngay cả mặt mũi minh chủ phủ cũng không cho, vừa đến lại cung kính cúi đầu, còn đưa vật tới, Triệu Phi Vũ, Kim Tòng Hải đồng thời trợn tròn mắt.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra...
Người này không phải dầu muối không nhận sao? Thế nào... Đột nhiên giống như một đệ tử lại cung kính cúi đầu, lại còn đưa đồ tới?
- Vừa so sánh với Trương sư, thủ đoạn trồng thuốc của chúng ta, yếu nhỏ đến đáng thương!
- Nhờ có Trương sư, nếu không, gốc cây Địa Mạch Linh Đằng này, lại không có hy vọng sống lại!
Đang kỳ quái rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, liền nghe được trong đoàn người có tiếng bàn luận vang lên.
- Trương sư... trị bệnh cho bụi cây Địa Mạch Linh Đằng kia?
Hiểu được, hai người nhìn nhau, đồng thời phát điên.
Vừa rồi Trương sư và Lư Trạm nói chuyện phiếm, bọn họ đều nghe được. Một người ngay cả trồng thuốc là gì cũng không biết, qua chữa trị cho Địa Mạch Linh Đằng thế gia trồng thuốc cũng không có cách nào trị được...
Thế nào lại có cảm giác chuyện này không đáng tin như thế?
...
- Trương sư, không chỉ mua được hoa Trầm Tình, còn khiến cho Tiết vườn chủ tự mình đưa tiễn ra khỏi vườn thuốc, thậm chí công bố sau này miễn phí tất cả dược liệu cung cấp... còn trị được cho Địa Mạch Linh Đằng?
Tại minh chủ phủ, Triệu minh chủ nghe nữ nhi và Kim Tòng Hải báo cáo, trợn tròn hai mắt, trong lòng khiếp sợ, thật lâu không thể bình tĩnh lại...
...
Ngồi khoanh chân ở gian phòng, Trương Huyền nhìn chằm chằm vào đóa hoa màu đỏ thẫm trước mắt.
Hoa Trầm Tình tươi bảy trăm năm!
Địa Mạch Linh Đằng, có đầy đủ thủ đoạn dược liệu và vu hồn sư, chữa trị tốt không tính là quá khó khăn. Thông qua chiết cây, khiến cho dây leo một lần nữa có linh tính, Tiết vườn chủ tất nhiên ngàn ơn vạn tạ.
Lần này hắn đi vườn thuốc, mục đích chủ yếu chính là hoa Trầm Tình. Vật tới tay, hắn lại không có bất kỳ dừng lại nào, dẫn theo hai người Triệu Phi Vũ trở lại nơi ở được chuẩn bị cho hắn.
Đó là một phủ đệ không lớn, cách minh chủ phủ rất gần. Hộ vệ, người hầu, nha hoàn đầy đủ cả, cũng lại tiết kiệm cho Tôn Cường lại đi tìm.
Tới nơi, an bài yêu thần thú nghỉ ngơi, Trương Huyền liền trực tiếp tiến vào gian phòng của mình, lấy gốc dược liệu này ra ngoài.
- Dẫn hồn ra khỏi thân thể!
Tinh thần thoáng động, một hồn phách rõ ràng từ huyệt đạo phun mạnh ra ngoài. Trương Huyền vẫy bàn tay một cái, thân thể đi tới trước mặt đóa hoa.
- Cỏ tỉnh hồn, là trận pháp khắc lên ở trên thực vật có thể ẩn chứa ấn ký linh hồn, tập trung linh hồn... Sau đó lấy linh hồn cung cấp lực lượng, khiến cho nó nhanh chóng tăng trưởng...
Nhẩm lại phương pháp bồi dưỡng cỏ tỉnh hồn ở trong đầu một lượt, ánh mắt Trương Huyền rơi vào trên đóa hoa trước mắt.
Hoa Trầm Tình tuy rằng thuộc về linh dược, nhưng không có linh tính của mình, bởi vậy có thể dễ dàng dung nạp lực lượng linh hồn của vu hồn sư.
Nếu không, đổi lại thành có dược liệu có linh tính, linh hồn khác một khi đụng vào, lập tức tán loạn, cũng không có hiệu quả tỉnh hồn.
Vù!
Hồn lực chuyển động, một lực lượng cường đại bao quanh đóa hoa trước mắt. Cả đóa hoa thong thả thay đổi dáng vẻ và hình thái.
Tu luyện xong công pháp vu hồn thiên đạo, hắn chỉ dựa vào lực lượng linh hồn, dĩ nhiên đạt được Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, so với tu vi chân khí mạnh hơn không ít. Phương pháp bồi dưỡng cỏ tỉnh hồn tuy rằng không dễ dàng, nhưng dựa vào hồn lực của hắn hiện tại, vẫn có thể dễ dàng làm được.
Liên tục ba ngày, hắn không bước chân ra khỏi gian phòng.
Cuối cùng thời điểm ngày thứ tư, đóa hoa màu đỏ tươi trước mắt, "oong" một tiếng, nhẹ nhàng thoáng lắc một cái, biến thành một gốc cây non trắng nõn.
Cỏ tỉnh hồn phát triển thành công!
- Sau này mỗi ngày sử dụng linh hồn tẩm bổ, một, hai tháng lại mới có thể trưởng thành!
Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
Tuy rằng phát triển hoa Trầm Tình thành cỏ tỉnh hồn, nhưng bây giờ còn là cây non, không thể trực tiếp sử dụng. Chỉ có điều hắn cũng không nóng nảy. Tối đa thời gian một, hai tháng là có thể phát triển trưởng thành.
Đến lúc đó, tạo ra thành hương tỉnh hồn, lại có thể cứu sống Lộ Trùng, giải quyết một tâm nguyện.
Ba ngày nay hắn vẫn trốn ở trong phòng sử dụng hồn lực, khiến cho toàn thân hắn từ trên xuống dưới cũng có chút mệt mỏi rã rời.
Linh hồn trở về vị trí cũ, lấy ra linh thạch trung phẩm lừa gạt được từ trong tay Tống Siêu, hấp thu một hồi, hoàn toàn khôi phục, lúc này hắn mới ra khỏi phòng.
Bên ngoài mặt trời trên cao chiếu xuống. Hắn còn chưa đi ra khỏi sân, đã thấy Tôn Cường đi tới.
- Thiếu gia, Tô sư và Lăng sư tới, nói muốn gặp thiếu gia.
Tô sư Tô Phàm, Lăng sư Lăng Vũ Hằng, chính là hai vị danh sư tứ tinh ban đầu ở Thiên Vũ vương quốc mời hắn tới tham gia thi đấu danh sư.
- Bọn họ làm sao biết được ta tới nơi này?
Trương Huyền thoáng sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu.
Sau khi mình đi tới Vạn Quốc Thành, không những không có che giấu tung tích, còn chạy đến vườn thuốc thành tây giải quyết vấn đề của Địa Mạch Linh Đằng. Danh Sư Đường làm tồn tại trấn áp một phương, điều tra ra tin tức, cũng không kỳ quái.
Trước đó từng nói qua, chỉ cần vừa đến Vạn Quốc Thành lại đi tìm bọn họ. Lúc này tới mấy ngày chưa từng đi Danh Sư Đường, bọn họ lại ngồi không yên, tìm tới.
- Đi qua xem một chút!
Suy nghĩ cẩn thận chuyện gì xảy ra, cũng không nói nhiều, Trương Huyền nhấc chân đi về phía phòng khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận