Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Uy hiếp hồ lô

- Hoàng cung của ta...
Nhìn hoàng cung trong chớp mắt biến thành phế tích, Thần Linh Hoàng nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.
Đây là địa phương hắn đời đời kiếp kiếp hao tốn vô số tâm huyết mới bố trí được, lại nổ như thế...
Ai có thể nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì không?
- Linh Hoàng...
Hai vị Cổ Thánh trước đó chiến đấu với Mặc Linh Cổ Thánh vội vàng bay tới, một người vẻ mặt trắng bệch:
- Vừa rồi bệ hạ nói vị kia, gia hỏa gọi Trương Huyền, ở đây bố trí hơn ngàn trận kỳ... Sau đó, đại trận trong hoàng cung liền bị mượn... Hiện tại bùng nổ, có phải cũng là hắn làm hay không?
- Lần nữa bố trí trận pháp?
Thần Linh Hoàng vụt qua.
Toàn bộ Linh Hoàng cung tầng tầng lớp lớp, dính dáng mấy vạn loại phù văn, mấy trăm trận pháp lớn nhỏ không đều, nguyên nhân chính là có dựa dẫm này, mới có thể ngăn Thần Dung Hoàng cùng với cao thủ của hắn, hiện tại hư hoại, tương đương hắn trần trụi xuất hiện ở trước mặt mọi người, không còn bất kỳ bảo vệ...
Lại thêm trọng thương, Thần Dung Hoàng thật muốn trở về, còn không mặc kệ xâm lược?
- Ngay lập tức mang bảo vật mà những Giám Bảo sư kia giám định tới!
Ánh mắt Thần Linh Hoàng run lên, cắn răng nói.
- Bệ hạ, giá trị chuẩn xác của những bảo vật kia còn không có xác định được...
Vẻ mặt Cổ Thánh này trắng bệch, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Thần Linh Hoàng vẫy tay một cái, nói.
- Không kịp xác định! Chờ bọn hắn giám định ra, ta đã bị giết rồi!
- Nhưng... Quy củ bệ hạ hẳn phải biết, một khi tính toán không đúng, ta sợ không những không khôi phục được, sẽ còn đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương...
- Bớt nói nhảm, toàn bộ tìm tới, hiện tại đã không có thời gian! Sống hay chết ở lúc này!
Thần Linh Hoàng gầm thét.
Long huyết bị cướp đi, hiện tại chỉ có thể sử dụng thủ đoạn mạo hiểm, nếu không... Thật vất vả được thành quả thắng lợi, có thể thủ vững hay không thật đúng là khó nói.
Năm vị Cổ Thánh trên không, thoạt nhìn đồng ý điều kiện của hắn, tới liên minh, nhưng thật muốn hư nhược không có sức phản kháng... Vô cùng có khả năng ăn hắn trước chính là bọn họ!
- Vâng...
Thấy bệ hạ khư khư cố chấp, Cổ Thánh chần chờ một chút, cuối cùng gật đầu, thân thể bay xuống.
- Ta sẽ không thua...
Trên mặt Thần Linh Hoàng hiện lên vẻ dữ tợn, xiết chặt nắm đấm.
...
Ông!
Khoảng cách vương thành không biết bao xa, không gian lay động, một vết nứt xuất hiện, ngay sau đó Trương Huyền từ bên trong lăn ra, trùng trùng điệp điệp ngã xuống đất.
- Hội trưởng...
Một Vu Hồn huyền phù ở bên người, nhìn chung quanh một chút, phát hiện vậy mà trốn thoát, mặt mũi khó tin, lần nữa nhìn về phía thanh niên trên đất, tràn đầy kính nể.
Chỉ là Bất Hủ cảnh đại viên mãn, nhưng từ trong tay nhiều Cổ Thánh như vậy chạy trốn, hơn nữa huyên náo long trời lở đất...
Cũng chỉ hắn mới có thể làm được.
- Cơ thể ngươi đâu?
Trương Huyền nhìn qua.
- Vu Hồn sợ nhất chính là thân thể bị đánh lén, vì lẽ đó ta chuyên môn mở ra một tiểu không gian, có thể theo hồn phách phi hành...
Mặc Linh Cổ Thánh cười cười.
Lúc này Trương Huyền mới phát hiện, ngón tay của hắn lại có một cái nhẫn do hồn lực ngưng tụ thành.
Hô!
Tinh thần câu thông, thân thể xuất hiện ở phía trước, Vu Hồn của Mặc Linh Cổ Thánh nhẹ nhàng vụt qua, chui vào.
- Không tệ...
Trương Huyền mắt sáng rực lên.
Có loại phương pháp này, quả thực không cần lo lắng thân thể.
Đặc biệt là hắn, hơi nhìn không được, liền chạy ra cùng người chiến đấu, có thứ này sẽ an toàn hơn không ít.
- Nơi này là Hỏa Vũ chiến trường, cách vương thành hơn ngàn vạn cây số, hẳn đuổi không tới... Hội trưởng, bây giờ chúng ta làm gì?
Hắn cùng Linh Hoàng tương đương với triệt để trở mặt, đã không cách nào trở về, chỉ có thể đi theo vị hội trưởng này, nghe theo dặn dò.
- Đừng có gấp, điều chỉnh một chút, khôi phục lực lượng lại tính toán sau!
Trương Huyền xua tay.
Vừa rồi sắp đặt trận pháp, lại dẫn động toàn bộ đại trận của Linh Hoàng cung, tiêu hao rất nhiều, mấu chốt nhất là... Nguy hiểm giải trừ, nhất định phải tìm hồ lô nói chuyện, nếu không ai cũng chịu không được!
- Cũng đúng!
Đối phương nói, Mặc Linh Cổ Thánh cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, ở chung quanh bố trí cấm chế, lúc này mới ngồi xuống, khôi phục hồn lực tiêu hao.
Thấy hắn tu luyện, Trương Huyền thu Thiên Đạo chi thư vào thư viện, rất nhiều thi thể Cổ Thánh cũng thu vào nhẫn, bắt đầu tu luyện.
Xuân Thu đại điển nắm giữ tốc độ tu luyện gấp mười lần, vài phút sau, tinh khí thần liền hoàn toàn khôi phục.
Lông mày Trương Huyền nhíu một cái, ý niệm đi tới đan điền.
Lúc này hồ lô vẫn nằm nghiêng ở trong đó, cực kỳ thoải mái dễ chịu, căn bản không có tính toán muốn đi.
Thấy tên này bộ dáng như thế, Trương Huyền giận không chỗ phát tiết:
- Còn không phun long huyết ra!
Tuy tên này từ trong tay Linh Hoàng cướp long huyết đi, nhưng đối với mình... vô dụng ah!
Nếu có thể cho Long Cốt Thần Thương nuốt, thì đâu cần chạy trốn, hoàn toàn có thể ở Linh Hoàng cung giết bảy vào bảy ra, Linh Hoàng cũng có khả năng một thương đâm chết.
- Không nên kích động... trong đan điền ngươi chân khí tinh thuần, cực kỳ thoải mái, chờ ta tiêu hóa long huyết xong liền ra ngoài...
Hồ lô vặn vẹo một cái.
- Hiện tại liền cút ra ngoài cho ta, lúc trước thời điểm ta cho ngươi Thiên Ngoại Phi Thạch, nói không tại đi vào đan điền, bây giờ muốn nuốt lời?
Trương Huyền tức giận sắp bùng nổ.
Đây là đan điền của ta, ngươi nương nhờ trong đó... Mặt đâu?
Ta mẹ nó một người có nguyên tắc như vậy, làm sao thu một bảo bối không biết xấu hổ như ngươi?
- Ra ngoài liền ra ngoài, Tiểu Hồ Hồ ta còn nói giữ lời...
Thấy hắn nổi giận, hồ lô nói thầm một tiếng, từ trong đan điền bay ra.
- Long huyết đâu?
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, cắn chặt hàm răng:
- Nhanh phun ra!
Hồ lô nói khoác không biết ngượng:
- Ta đã luyện hóa!
- Luyện hóa? Mới vừa rồi ngươi còn nói chờ ngươi luyện hóa long huyết lại đi ra...
- Cái này... Tuy không có luyện hóa toàn bộ, nhưng đã luyện hóa một phần, mặt khác, là ta đoạt được, đương nhiên là của ta...
Hồ lô hùng hồn.
- Mặc kệ ngươi luyện hóa bao nhiêu, còn lại nhanh phun ra, cho Long Cốt Thần Thương, nếu không đừng trách ta không khách khí...
Trương Huyền khẽ nói.
- Đây là ta cướp được, chính là của ta, ngươi uy hiếp như vậy, có còn lương tâm hay không, người ta chỉ là một cái hồ lô...
Hồ lô vặn vẹo một cái, đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Ta cảm thấy ngươi nói đúng, long huyết với ta mà nói quả thực tác dụng không lớn, chẳng qua cảm thấy dường như không thích, muốn đi ăn mà thôi... ah ah hiện tại ta phun ra ngay... Ngươi nhìn, như vậy được chưa?
Trương Huyền hừ một tiếng, thu hồi Yêu Dị huyền đao.
Cho thể diện mà không cần, lại nói nhảm, tin hay không một đao chém ngươi thành cái gáo?
Hồ lô vặn vẹo một cái, một giọt máu xuất hiện ở phía trước.
Quả nhiên giống như tên này nói, đã bị thôn phệ một bộ phận rất lớn, ngay cả một phần năm trước đó cũng chưa tới.
Một cái hồ lô, không hảo hảo nằm, ngay cả long huyết cũng nuốt... Quả thực không nhân tính ah!
Tuy chỉ có một phần năm, nếu như bởi vì được Linh Hoàng tế tự tấn cấp, vẫn tản mát ra uy áp mạnh mẽ, bàn tay Trương Huyền run lên, Long Cốt Thần Thương bay ra.
- Nhanh nuốt, nhìn xem có thể mượn cơ hội phá giải phong ấn hay không!
Ít là ít một chút, chung quy có còn hơn không..
Bạn cần đăng nhập để bình luận