Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3708. Một chỉ là đủ




Ngao Phong đã biết, đám người Trịnh Dương là đệ tử thân truyền của vị
Cửu Thiên phong hào này.
Không nói thực lực của lão sư, Đế Tuyệt Đan cũng không thể chiến thắng, đám người Trịnh Dương cũng không phải bọn họ có thể chống lại!
Hắn cùng một trong số đó giao thủ qua, biết chênh lệch rất lớn, căn bản không ở cùng một cấp bậc.
Ở ngay trước mặt lão sư của đối phương, liên thủ đối phó bọn hắn...
Các ngươi là chán sống, hay là thật cảm thấy muốn chết?
- Làm sao? Không dám?
Thấy hắn chần chừ, Lưu Diễm Thần Vương hừ lạnh:
- Chỉ là liên hợp cùng một chỗ tranh đoạt lá sen mà thôi, cho dù đối phương không vui, lại có thể làm gì chúng ta? Đường đường Long tộc của Vân Ly Thiên, chẳng lẽ sợ rồi sao!
- Sợ là không sợ...
Ngao Phong rầu rĩ.
- Không sợ liền tốt, vậy cứ quyết định như thế...
Lưu Diễm Thần Vương không chờ hắn từ chối, nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa:
- Các ngươi thì sao?
- Chúng ta liền thôi đi...
Trương Huyền lắc đầu.
- Hắn chỉ là dựa vào pháp bảo mới lợi hại một ít, thực lực bản thân có hạn, Lạc Thất Thất càng chưa từng nghe qua, không có đến phong hào đều là uổng công... Thêm một cái không nhiều, thiếu một cái cũng không ít!
- Này ngược lại cũng phải, hai hậu bối trẻ tuổi mà thôi, có thể có thực lực gì?
...
Thấy hắn không đáp ứng, mọi người đồng thời lắc đầu, mảy may không thèm để ý.
- Tới rồi...
Đang thảo luận, Lưu Diễm Thần Vương hô khẽ một tiếng, mọi người vội vàng quay đầu, ngay sau đó nhìn thấy cách đó không xa không gian chấn động, một bóng người nhanh chóng bay tới.
Là nữ hài dáng người thon dài, tay cầm trường kiếm, tư thế hiên ngang.
- Triệu Nhã Thần Vương...
Nhìn thấy vị này, da đầu Lạc Anh Thần Vương tựa như nổ tung, hắn nhìn thấy bảo vật, chính là bị vị này nhanh chân đến trước.
Soạt!
Trường kiếm trong tay nâng lên, thẳng hướng về phía nữ hài:
- Triệu Nhã, ta biết thực lực của ngươi mạnh, nhưng những Thần Vương uy tín lâu năm chúng ta liên hợp chung một chỗ, thật muốn không cho, ngươi cũng đừng hòng được chỗ tốt...
Triệu Nhã nhìn đối phương một cái, không nói gì, tiếp tục bay về phía bên này.
Rầm rầm!
Thấy thái độ của nàng như thế, Thần Vương khác đồng thời nhấc binh khí lên, từng cái như lâm đại địch.
Thực lực của Triệu Nhã này, ở trong Thần Vương phong hào tuyệt đối là cao nhất, nhiều người như vậy liên thủ, là có thể thắng được, nhưng
chiến đấu nhất định tổn thất rất lớn, chỉ hy vọng loại khí thế này có thể
làm cho nàng biết khó mà lui.
- Muốn ngăn ta?
Triệu Nhã nhấc mí mắt, mái tóc đen nhánh tung bay, kèm theo một cỗ
ngạo khí.
- Không phải cản ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi công bằng cạnh tranh...
Lạc Anh Thần Vương khẽ nói.
- Hiện tại không rảnh!
Triệu Nhã khoát tay áo, tiếp tục đi tới.
- Làm càn!
- Lớn mật!
- Không coi ai ra gì...
Thấy đã nói như vậy, còn đi về phía trước, mấy vị Thần Vương phong hào giận dữ, từng tiếng hét to, đồng loạt ra tay.
Mấy vị Thần Vương đồng thời ra tay, không gian trước mắt lập tức tạo thành bình chướng chân khí to lớn, khí lưu nhấp nhô, cho người ta một loại cảm giác hư vô, dường như bất luận là ai, chỉ cần xông lại, đều chắc chắn phải chết.
Triệu Nhã nhíu mày, trường kiếm trong tay run lên, cả người hóa thành một đạo kiếm mang thẳng tắp chen vào.
Ầm!
Mấy vị Thần Vương hình thành bình chướng lập tức sụp đổ.
Tất cả mọi người đều đồng loạt lui về phía sau, từng cái khuôn mặt trắng bệch, tràn đầy khó tin.
Tuy sớm biết thực lực của vị này rất mạnh, lại không nghĩ rằng mạnh mẽ
như vậy!
Chỉ bằng vào sức một người, liền phá vỡ bình chướng do bọn họ liên hợp hình thành.
- Ngao Phong, thất thần làm gì, còn không mau động thủ...
Công kích bị chặn lại, Lưu Diễm Thần Vương tràn đầy sốt ruột, hét lớn một tiếng, còn chưa nói xong, chỉ thấy Triệu Nhã xông tới đã đi tới trước mặt đám người Ngao Phong, hốc mắt hơi ửng hồng, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
- Học sinh bất hiếu Triệu Nhã, bái kiến lão sư!
- Học sinh?
- Lão sư?
Tất cả đều ngẩn ngơ, lúc này đám người Lưu Diễm Thần Vương mới phát hiện, nữ hài quỳ gối ở trước mặt Trương Huyền Thần Vương mà vừa rồi bọn họ không nhìn trúng, bởi vì cảm xúc kích động, bả vai không ngừng lay động, con mắt ẩm ướt.
Tất cả mọi người bối rối.
Tình huống gì?
Triệu Nhã này cực kỳ hung mãnh, ở trong Thần Vương phong hào cũng mạnh mẽ không nhân tính, là học sinh của vị này?
Cái tên này không phải chỉ bán đan dược sao?
Lúc nào thành lão sư của Triệu Nhã?
Phần phật!
Đang khiếp sợ nói không ra lời, liền nghe bốn phía vang lên khí lưu nổ
vang, lại có mười người bay tới.
- Nguy rồi, là đám người Trịnh Dương...
- Bọn họ quả nhiên liên hợp cùng một chỗ...
Thấy rõ bộ dạng bóng người, rất nhiều Thần Vương uy tín lâu năm sắc mặt khẩn trương, mỗi người giơ vũ khí lên, muốn ngăn cản, chỉ thấy những người này đều từng cái hốc mắt ửng hồng, giống như Triệu Nhã, đồng thời quỳ rạp xuống đất.
- Học sinh bất hiếu Trịnh Dương, gặp qua lão sư...
- Học sinh bất hiếu Lưu Dương, gặp qua lão sư...
...
Âm thanh liên tiếp, hơn mười vị Thần Vương đỉnh phong để cho bọn họ
kinh hồn bạt vía, lúc này tất cả đều quỳ trên mặt đất, từng cái trong ánh mắt mang theo thành kính và hưng phấn.
- Vị Trương Huyền này... Còn là lão sư của bọn hắn?
- Thần giới sáu Đại Đế Quân, thu phong hào đỉnh phong nhất, đều là học sinh của hắn?
- Ai có thể nói cho ta biết, có phải nhìn lầm hay không...
Đám người Lưu Diễm Thần Vương triệt để điên rồi.
Gặp qua nghịch thiên, chưa thấy qua nghịch thiên như vậy.
Đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương, mỗi một cái đều mạnh mẽ không tưởng nổi, bọn họ không phải là đối thủ, còn tưởng hai bên gặp được, nhất định có một phen khổ chiến, nằm mộng cũng nghĩ không ra, vậy mà đều là học sinh của cùng một người...
Có cần khoa trương như vậy hay không...
- Vừa rồi hình như chúng ta còn xem thường hắn...
- Mất đi cơ hội lôi kéo tốt nhất, bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng...
Tất cả mọi người cảm thấy nước mắt đảo quanh.
Vừa rồi lúc Ngao Phong Thần Vương giới thiệu, mọi người còn cảm thấy xem thường, thậm chí cảm thấy đối phương có chút ngông cuồng tự
đại.
Bây giờ mới biết, ngông cuồng cái gì ah...
Ngông cuồng là nhóm người mình có được hay không?
Trước tiên không nói thực lực làm sao, chỉ nói có nhiều học sinh ngưu bức như vậy, coi như bọn họ nghênh đón quy mô lại lớn, thậm chí tôn sùng là thủ lĩnh cũng không quá đáng.
Đáng tiếc... Thời gian trôi qua, bây giờ làm gì cũng vô dụng.
- Đứng lên đi!
Không để ý tới mọi người khiếp sợ, Trương Huyền nhìn các học sinh, đều thành Thần Vương phong hào, tràn đầy vui mừng gật đầu.
Những học sinh này, quả nhiên không chịu thua kém, cũng không uổng công mình nhọc nhằn khổ sở truyền thụ nhiều năm như vậy.
- Nghe nói có một vị Cửu Thiên phong Vương hết sức lợi hại, lão sư có gặp được không?
Lễ tiết xong xuôi, Trịnh Dương đứng dậy, trường thương trong tay phát ra thanh âm nghẹn ngào.
- Thế nào?
Trương Huyền cau mày.
- Nghe Đế Quân một mực tôn sùng, trong lòng ta không phục, muốn gặp gỡ, ngược lại muốn xem xem là đệ tử lão sư bồi dưỡng mạnh, hay là gia hỏa kia lợi hại hơn một chút!
Trịnh Dương hào khí ngất trời.
Trương Huyền dở khóc dở cười, lắc đầu:
- Ngươi xác định?
- Xác định!
Trịnh Dương gật đầu, rất nhiều đệ tử khác cũng từng cái kích động, chỉ
có Triệu Nhã che trán, thật giống như không quen bọn hắn.
- Vậy thì tốt, các ngươi cùng lên đi!
Trương Huyền chắp một tay sau lưng, đưa ngón trỏ ra:
- Ta dùng một ngón tay là đủ rồi!
Hết chương 3708.

Bạn cần đăng nhập để bình luận