Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Một con mắt!

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

- Người nào?
Trương Huyền chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng.
Nói chuyện ở trong đầu hắn, lại không biết rõ tình hình... Rút cuộc là người
nào?
Vội vàng nhìn về phía địa phương thanh âm vang lên, như thấy được một thông
đạo ngăm đen, lan tràn không biết bao xa, liếc nhìn không tới cuối.
- Vào đi!
Thấy hắn phát hiện thông đạo, thanh âm âm lãnh vang lên lần nữa, ngay sau đó
Trương Huyền liền cảm thấy thân thể nhoáng một cái, ý thức xuất hiện ở trước
mặt thông đạo.
Lại có thể bị đối phương hút đến nơi này.
- Ngươi rút cuộc là người nào?
Khuôn mặt khó coi, Trương Huyền nhìn vào trong thông đạo, sau đó chứng kiến
một con mắt thật to xuất hiện ở trước mắt, lúc mở lúc đóng, tựa như chiếu xạ
tâm linh con người, khiến người ta sinh ra tạp niệm.
- Khó trách có thể làm cho thuộc hạ của ta thảm như vậy... Nguyên lai là
Thiên Nhận Danh Sư! Nhiều năm như vậy, Thiên Nhận Danh Sư lại xuất hiện...
Tiếng cười lạnh vang lên.
- Ngươi có thể nhìn ra ta là Thiên Nhận Danh Sư?
Ánh mắt nheo lại, trong lòng Trương Huyền căng thẳng.
Thân phận của hắn, coi như là Thánh Vực thất trọng như Lạc Thừa Tân cũng nhìn
không ra, đối phương lại liếc xem thấu, không khỏi quá lợi hại đi!
- Ngay cả cái này cũng nhìn không ra, thì có tư cách gì tranh đấu với Khổng
Sư nhiều năm như vậy?
Lóe lên một cái, ánh mắt khẽ nói.
- Cùng Khổng Sư tranh đấu nhiều năm? Ngươi là... Ngoan Nhân?
Nhíu mày, ánh mắt Trương Huyền nheo lại.
Lúc trước, Ngoan Nhân phong ấn trong Thiên Đạo chi thư đã nói với hắn, bí pháp
câu bắt Linh Hồn là đặc thù của mình, đoán không sai, một phần của Ngoan Nhân
ở đầm lầy Tế Bắc... Không nghĩ tới lại xuất hiện ở đây!
Hơn nữa còn là một con mắt thật to!
- Ngươi nghe nói qua ta?
Nhẹ nhàng cười cười, thanh âm tiếp tục vang lên:
- Cũng đúng, ta vây khốn Khổng Sư ở Trần Thái, thiếu chút nữa giết hắn... coi
như Danh Sư Đường vì giữ gìn tôn nghiêm của Vạn Thế Chi Sư, khẳng định cũng sẽ
ghi chép lại!
- Vây khốn Khổng Sư?
Trương Huyền sững sờ.
Ngoan Nhân trong Thiên Đạo chi thư, bởi vì chết một phần thân thể, ký ức bị
hao tổn, không ít chuyện về Khổng Sư cũng không nhớ kỹ, cái trước mắt này rõ
ràng biết càng nhiều.
Khổng Sư ở trong lòng hắn vẫn luôn là tồn tại vô địch, ở toàn bộ Danh Sư Đại
Lục, càng là người người kính ngưỡng... Lại bị Ngoan Nhân khốn ở Trần Thái
thiếu chút nữa chết...
Việc này, là chưa từng nghe nói qua.
- Xem ra ngươi không biết, bất quá, không biết cũng không sao... Có thể nuốt
một vị Thiên Nhận Danh Sư, lực lượng nhất định có thể khôi phục không ít, đến
lúc đó... Có thể tránh thoát chỗ đó, biển rộng bằng ngư dược, trời cao mặc
chim bay rồi...
Ánh mắt tỏa ánh sáng, thanh âm của Ngoan Nhân tràn đầy hưng phấn:
- Xem ra chỉ có thể ủy khuất ngươi, chết đi cho ta!
Vù vù!
Ngay sau đó Trương Huyền liền cảm thấy hắc động trước mắt sinh ra một cỗ hấp
lực cực lớn, tựa hồ muốn thôn phệ hồn phách của mình vào.
- Nguy rồi... Đây là Ngoan Nhân tự mình thi triển chi thuật câu bắt...
Sắc mặt khó coi.
Lúc trước, Thanh Điền hoàng mượn nhờ tế đàn, thiếu chút nữa không chống lại
được, Ngoan Nhân tự mình thi triển, làm sao ngăn cản!
Cảm nhận được mình tùy thời bị thông đạo màu đen hấp đi, da đầu Trương Huyền
nổ tung.
Không hổ là Ngoan Nhân đã từng chiến đấu với Khổng Sư, thực lực bây giờ, coi
như trăm không còn một, cũng không phải hắn có thể chống lại!
Chênh lệch thật sự quá lớn!
- Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng bị nuốt vào...
Tuy không biết thông đạo màu đen trước mắt là cái gì, nhưng chỉ cần ngã vào
trong đó, coi như không chết cũng không xê xích gì nhiều, Trương Huyền cắn
chặt răng, gắt gao kiên trì, cùng thời khắc đó, tinh thần lặng lẽ câu thông
Ngoan Nhân trong Thiên Đạo chi thư.
- Nếu như đoán không sai, ứng với đầu lâu cùng mắt phải của ta...
Sóng tinh thần của Ngoan Nhân truyền đến.
- Nên làm cái gì bây giờ?
Trương Huyền vội vàng nói.
- Loại phương pháp Linh Hồn câu bắt này, tuy lợi hại, nhưng khoảng cách quá
xa, còn rất khó làm được, thật giống như Thanh Điền hoàng mượn tế đàn... Ta
khôi phục thực lực đến đỉnh phong, cách xa nhau mấy vạn, hơn mười vạn dặm,
cũng có thể câu giết chủ nhân... nhưng bây giờ mà nói... Hẳn là mượn kết nối
nào đó, chỉ cần chặt đứt kết nối, liền an toàn!
Suy nghĩ một chút, Ngoan Nhân nói.
Thời điểm lực lượng mạnh nhất, cách xa nhau mấy vạn dặm, hơn mười vạn dặm,
giết một Thánh Vực nhị trọng, chỉ cần chuẩn bị thỏa đáng, có huyết dịch của
đối phương, một ý niệm có thể làm được, nhưng lúc trước bị đánh vỡ nát, khắp
nơi đều là tàn thi, coi như khôi phục nhiều hơn hắn, muốn làm được điểm ấy,
cũng là không thể nào.
Khả năng duy nhất là giống như Thanh Điền hoàng lúc trước, mượn các loại đồ
vật như tế đàn!
- Kết nối? Không sai!
Nghe được lời của hắn, Trương Huyền sửng sốt một chút, linh quang lóe lên:
- Là hồn phách của Thanh Điền hoàng...
Vu Hồn của Thanh Điền hoàng đi vào thân thể của mình, gia hỏa này có lẽ là
mượn lực lượng của hồn phách, mới muốn câu lấy mình.
- Xem ra gia hỏa này còn không có bị ăn mòn sạch sẽ, ta cũng muốn nhìn xem,
ngươi ở địa phương nào...
Đã biết nguyên nhân, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, ý thức chống cự hấp lực
của thông đạo màu đen, đồng thời thần thức lan tràn, cẩn thận tìm kiếm ở trong
người.
- Đã tìm được...
Không lâu sau, quả nhiên bị hắn phát hiện một Vu Hồn giấu ở trong góc thức
hải.
Dưới tình huống Thiên Đạo chân khí không người khống chế, có thể du tẩu toàn
thân, cũng rất khó đi vào thức hải, xem ra gia hỏa này ẩn núp đến nơi đây,
tránh thoát một kiếp.
- Hừ!
Tinh thần khẽ động, Thiên Đạo chân khí lập tức lao qua.
- A...
Thanh Điền hoàng kêu thảm, Trương Huyền cảm thấy thông đạo màu đen cực nhanh
lui về phía sau, con mắt thật to cũng lắc lư hai cái, tùy thời biến mất.
- Không nghĩ tới bị phát hiện rồi, bất quá không sao cả, ngươi nhất định sẽ
chết ở trên tay của ta...
Phát ra gào thét trầm lắng, ánh mắt đã mất đi tung tích.
Lúc này Trương Huyền mới phát hiện, bản thân như trước đứng ở trong địa cung,
vẫn không nhúc nhích, trên đầu tràn đầy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi trong nháy mắt đó, thật giống như lâm vào ảo cảnh đặc thù, thiếu chút
nữa bị đối phương thôn phệ.
- Lợi hại!
Tuy an toàn, vẫn nhịn không được lòng còn sợ hãi.
Thật đáng sợ!
Nếu vừa rồi không kịp phản ứng, chỉ sợ ý thức đã bị đối phương câu đi.
Bị gia hỏa này nắm đi, chỉ sợ không có dễ lừa dối như Thanh Điền hoàng rồi.
- Chủ nhân, vừa rồi loại tình huống đó, ta không dám ra tay, một khi động
thủ, chẳng khác nào bại lộ... Đối phương vô cùng có khả năng thi triển ra
phương pháp càng thêm điên cuồng, chỉ biết càng thêm bất lợi với chủ nhân!
Thanh âm của Ngoan Nhân ở trong Thiên Đạo chi thư truyền đến.
- Ân!
Trương Huyền gật đầu.
Đối phương nói không sai.
Chỉ cần Ngoan Nhân xuất thủ, đối phương tất nhiên có thể phát hiện.
Ngoan Nhân muốn thôn phệ đối phương, đối phương tất nhiên cũng muốn thôn phệ
bên này... Vì vậy, làm như thế mà nói, sẽ chỉ làm đối phương càng thêm điên
cuồng.
Thực muốn làm như thế, chỉ biết sớm để cho đối phương biết Ngoan Nhân tồn tại,
về sau còn muốn động thủ liền khó khăn.
Ít nhất hiện tại, địch nhân ở ngoài sáng, Ngoan Nhân ở trong tối... Có thể
chiếm cứ quyền chủ động rất lớn.
- Thực lực của hắn đạt đến mức nào? Ngươi có phải đối thủ hay không?
Không có xoắn xuýt những thứ này, Trương Huyền hỏi.
- Thực lực cụ thể của hắn, ta không nhìn ra, bất quá... Có lẽ thấp nhất cũng
đạt đến Xuất Khiếu cảnh! Thực lực của ta bây giờ, không phải là đối thủ, bất
quá... ăn Thanh Điền hoàng mà nói, có lẽ có thể đạt tới Xuất Khiếu!
Chần chừ một chút, Ngoan Nhân nói.
- Ăn?
Sửng sốt một chút, Trương Huyền gật đầu.
Dị Linh tộc có bí pháp thôn phệ nhân loại, thôn phệ Danh Sư tiến bộ, mặc dù
Thanh Điền hoàng là Dị Linh tộc, có thể tu luyện Vu Hồn chi thuật, càng đạt
đến Xuất Khiếu cảnh, thôn phệ, đối với thực lực tăng lên, tất nhiên có trợ
giúp thật lớn.
- Vâng!
Ngoan Nhân đáp.
- Đợi ta tra xét xong, sẽ giao ngươi xử trí...
Dừng lại một chút, Trương Huyền nói.
Bị Thiên Đạo chân khí vây khốn, hơn nữa vừa rồi ăn mòn, thực lực của Thanh
Điền hoàng bây giờ rồi hao tổn hơn phân nửa, không quan trọng gì.
Còn có chút nghi hoặc, hỏi xong lại cho cho đối phương cũng không muộn.
- Trương Sư...
Nói phức tạp, trên thực tế theo thông đạo màu đen xuất hiện, đến thời khắc
này, bất quá hơn mười cái hô hấp mà thôi, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đám
người Ngô sư vẻ mặt lo lắng nhìn qua.
- Ta không sao, Ngô sư... Ngươi đi theo ta! Đúng rồi, đưa tế đàn này đến Danh
Sư Đường, chờ người Tổng bộ tới, giao cho bọn họ, coi như là chứng cứ!
Trương Huyền nói.
- Vâng!
Ngô sư an bài một tiếng, đi theo sau lưng Trương Huyền ra địa cung.
Minh Lý Chi Nhãn chiếu rọi, Trương Huyền dò xét bốn phía, không lâu sau, tìm
đúng phương hướng, thẳng tắp bay về phía trước.
Phủ đệ của Trần Triết tọa lạc ở biên giới Thanh Nguyên Thành rồi, hai người
cấp tốc phi hành, không lâu sau liền đi tới chỗ sâu trong núi rừng, tìm một
lát, chứng kiến một căn nhà gỗ xuất hiện ở trước mắt.
- Chính là nơi này... Không nghĩ tới cả hai cách chừng vài chục dặm!
Xác nhận thoáng một phát, Trương Huyền có chút kinh hãi.
Còn tưởng rằng hai tế đàn cách nhau không xa, không nghĩ tới đã đạt đến hơn
mươi dặm... Khoảng cách xa như vậy, nhẹ nhõm câu lấy linh hồn của mình, chiêu
này của Ngoan Nhân thực quá đáng sợ.
Đi vào nhà gỗ, tìm được Giới Chỉ vừa rồi giấu kỹ.
- Cái này...
Nhìn trong phòng cũng có một tế đàn giống nhau, Ngô sư có chút không dám tin
tưởng.
- Ngươi xem một chút đây là ai...
Giữ Giới Chỉ ở trong lòng bàn tay, Thiên Đạo chân khí nhẹ nhàng chuyển một
cái, phá hủy Linh hồn ấn ký ở trong đó, tinh thần khẽ động, một thi thể xuất
hiện ở trước mặt.
- Đây là... Điền Thanh Phó đường chủ? Hắn không phải tự bạo sao?
Ngô sư sững sờ.
Điền Thanh ở trước mặt hắn tự bạo, thi thể cũng bị mang về Danh Sư Đường rồi,
sao nơi đây còn có một cái?
Hơn nữa nhìn lên hoàn hảo không tổn hao gì, khí tức càng mạnh hơn?
- Đây là hắn ngụy trang...
Bàn tay của Trương Huyền nhẹ nhàng vẽ một cái.
Rầm ào ào!
Ngụy trang bị xóa đi, thi thể trước mắt lập tức tăng lên một vòng, cao chừng
hơn hai mét, mặc dù dung mạo không có biến hóa, nhưng khí tức trên thân lại
mang theo sát lục chi khí làm cho người hoảng sợ.
- Dị Linh tộc?
Ánh mắt của Ngô sư lập tức híp lên.
- Ân, không sai, không chỉ Dị Linh tộc, còn là... Thanh Điền hoàng!
Trương Huyền gật đầu.
- Hoàng giả của Thanh Điền nhất mạch?
Ngô sư ngạc nhiên.
Điền Thanh Phó đường chủ, tại sao có thể là Hoàng giả của Thanh Điền nhất
mạch?
Nếu như vậy mà nói, làm sao có thể ở chung mấy trăm năm, lại chưa nhận ra
được?
- Là như thế này...
Biết đối phương không thể tin được, Trương Huyền nói sự tình lúc trước biết rõ
ra.
- Cái này...
Ngô sư liên tục run rẩy.
Đường đường Dị Linh tộc của Thanh Điền nhất mạch, cải biến thân phận, biến
thành Phó đường chủ, quản lý một phương, bọn hắn cũng không phát hiện, tội khó
có thể nói nên lời rồi.
Nếu như là thật... Toàn bộ Danh Sư Đường, còn có vô số Danh Sư cũng như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận