Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hung hăng Giám Bảo sư

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Giám Bảo sư?
Trương Huyền nhíu mày.
Chiêu y sư, độc sư, thậm chí một ít người nắm giữ năng lực đặc thù, cũng có thể lý giải, Giám Bảo sư... có thể làm gì?
Danh Sư đường quyết định chức nghiệp thượng, trung, hạ cửu lưu, ở Dị Linh tộc, mặc dù không thành hệ thống, cũng không có công hội đối ứng, nhưng có lưu lại truyền thừa, không ít người nắm giữ loại năng lực này.
Chỉ bất quá kém xa Danh Sư đại lục mà thôi.
Giám Bảo sư thuộc về bình thường trong hạ cửu lưu chức nghiệp, đối với trị liệu thương thế không có bất kỳ trợ giúp gì, tìm loại người này làm gì?
Có sai lầm hay không?
- Vâng, ta cũng không tin, chuyên môn phái người hỏi thăm nhiều lần, mới xác định được! Sau khi Linh Hoàng trở về, thâm cư không ra ngoài, nhưng một mực không có tìm y sư, mà đều là Giám Bảo sư!
Lưu Dương nói.
- Bị trọng thương, không tìm y sư trị liệu, lại tìm Giám Bảo sư... Chẳng lẽ ước định giá cả cho thương thế của mình?
Sự tình ra khác thường tất có yêu dị.
Việc này, chính tai nghe nói, cũng cho rằng khó tin.
Trong đầu nhất thời toát ra mấy cái Giám Bảo sư đứng ở một bên, nhìn Thần Linh Hoàng nằm ở trên giường.
- Cái thương thế này tốt ah, ít nhất giá trị tám trăm viên linh thạch tuyệt phẩm!
- Không đúng, ngươi nhìn thương thế kia, là Cổ Thánh lưu lại mấy vạn năm trước, tạo dáng kỳ lạ, vết thương mang theo hoa văn đặc thù, không có một vạn linh thạch tuyệt phẩm, tuyệt không thể bán ra...
- Một vạn liền muốn mua sắm? Nằm mơ a, Cổ Thánh bình thường cũng có cái giá tiền này, huống chi...
...
Làm sao càng nghĩ càng thấy hoang đường?
- Mặc kệ mục đích của hắn như thế nào, cũng phải đi qua nhìn một chút...
Lắc đầu, dứt bỏ ý nghĩ lung ta lung tung trong đầu, Trương Huyền nói.
- Lão sư có tính toán gì không?
Lưu Dương hỏi.
- Đã tìm Giám Bảo sư, những Giám Bảo sư này khẳng định sẽ có địa phương khảo hạch a? Mang ta đi nhìn một chút!
Dung Hoàng bị giết, Linh Hoàng đã là Dị Linh tộc đệ nhất Hoàng giả, cung điện của hắn muốn tuyển nhận Giám Bảo sư, chỉ cần thả ra tin tức, nhất định có thể dẫn tới vô số người đến đây.
Người tới cũng không có khả năng toàn bộ đều thông qua khảo hạch, đã như vậy, vừa vặn đi qua nhìn một chút, thuận tiện kiếm cái thân phận.
- Quả thực có địa phương khảo hạch, ta có thể mang lão sư đi qua...
Lưu Dương gật đầu.
- Không cần, thân phận của ngươi bây giờ mẫn cảm, tụ tập không ít ánh mắt, ta một người đi, ngược lại càng thêm an toàn!
Trương Huyền xua tay.
- Cũng tốt!
Lưu Dương không có kiên trì.
Thân là truyền nhân được Thần Dung Hoàng coi trọng nhất, sớm đã bị người của Linh Hoàng cùng Tinh Hoàng nhìn kỹ, hiện tại nếu mang một người ra ngoài, quả thực phiền phức không ít.
Rời tĩnh thất, Trương Huyền đi tới vị trí Lưu Dương nói.
Là thương hội bán bảo vật, muốn đi vào Linh Hoàng điện, đầu tiên phải có thực học, mà ở trong đó có vô số bảo vật, vừa vặn là vị trí khảo hạch tốt nhất.
Ngụy trang thành một Dị Linh tộc bình thường, Trương Huyền đi theo đám người tiến vào bên trong.
Thương hội cực kỳ náo nhiệt, tuy so sánh với nhân loại thì kém không ít, nhưng bảo vật không kém chút nào, đủ loại dược liệu trân quý, khung xương Thánh Thú, xem như hắn, không ít cũng không gọi ra tên.
- Khó trách hấp dẫn không ít người đến đây mạo hiểm, những dược liệu này, dược hiệu quả thực vượt qua Danh Sư đại lục...
Vừa đi Trương Huyền vừa gật đầu.
Đám người Ngô Khoáng mạo hiểm đi tới Dị Linh tộc, tự nhiên không phải vì chơi.
Dược liệu nơi này, tuy số lượng thưa thớt hơn Danh Sư đại lục, nhưng bị Huyết Nguyệt cùng sát lục chi khí xâm nhập, dược lực càng thêm hùng hậu.
Giống như cây cối sinh trưởng trong sa mạc, sinh mệnh lực mạnh hơn.
Bất quá, những vật này đối với những khác người mà nói, cực kỳ trân quý, đối với hắn mà nói, không tính là cái gì, nhìn một hồi, liền dọc theo phương hướng Lưu Dương nói, tiếp tục đi về phía trước.
- Ta nói đồ vật này là phế phẩm, vậy chính là phế phẩm, làm sao, dám nghi ngờ ánh mắt của ta?
Còn chưa đi xa, liền nghe một thanh âm không vui vang lên, quay đầu nhìn lại, ngay sau đó nhìn thấy một lão giả hai tay chắp sau lưng, đứng ở trước một gian hàng, ánh mắt lạnh lùng.
- Đại nhân, gốc Thanh Diệp Hoàng này, thật sự là ta cửu tử nhất sinh mới được, còn bởi vậy làm mất đi một bàn tay... Tuyệt đối không có nửa điểm nói ngoa!
Một trung niên tràn đầy gấp gáp.
Theo tiếng nhìn lại, quả nhiên thấy tay trái của người nọ sớm đã đứt rời, thương thế đến bây giờ không có lành hẳn.
- Chỉ cần là thương nhân, đều sẽ nói như thế! Bản thân thê thảm cỡ nào cỡ nào, sau đó khuyếch đại một cái lai lịch, những thứ này... không cần ở trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ.
Biểu lộ trên mặt lão giả không có biến hóa, lông mày nâng lên, vung ống tay áo:
- Thanh Diệp Hoàng cùng Đoạn Ngôn Thảo cực kỳ giống nhau, giá cả lại tăng không biết gấp bao nhiêu lần, của ngươi rõ ràng chính là Đoạn Ngôn Thảo, còn muốn giả mạo... Có tin hiện tại ta báo lên, lấy tội danh bán thuốc giả bắt ngươi hay không!
- Ta thật không có bán thuốc giả...
Người tàn tật nghe được muốn bắt người, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.
- Tốt, niệm tình ngươi cũng không dễ dàng, cái này thuốc giả, tuy là không đáng giá, ta vẫn là thiện tâm, mua, hai cái Đại Dung tệ!
Nói xong ngón tay búng một cái, hai đồng tiền xu lăn xuống.
Đại Dung tệ, là kim tệ Thần Dung Hoàng phát hành, sức mua có hạn, mười đồng mới có thể mua sắm một viên hạ phẩm linh thạch, hai đồng Đại Dung tệ, tương đương với tặng không.
- Hai đồng... Thanh Diệp Hoàng của ta, có thể bán ra chí ít hai mươi vạn...
Người tàn tật vẻ mặt lo lắng.
Thanh Diệp Hoàng thật, có thể bán ra hơn hai mươi vạn Đại Dung tệ, hiện tại chỉ cho hai đồng, chênh lệch thực sự quá lớn.
- Ở đâu ra nói nhảm, lão gia nhà chúng ta là Giám Bảo sư thông qua Linh Hoàng thân khảo hạch, nói của ngươi là Đoạn Ngôn Thảo, chính là Đoạn Ngôn Thảo, lại nói nhảm, tin ta xốc sạp hàng của ngươi, cũng không ai dám nói cái gì hay không?
Thấy hắn còn muốn nói nhảm, một người hầu ở sau lưng lão giả hừ lạnh.
Chức nghiệp Giám Bảo sư, tuy không tính quá cao cấp, nhưng ở thương hội là nhất ngôn cửu đỉnh.
Nói đồ vật của ngươi là thật, giả cũng là thật, nói là giả, thật cũng là giả.
Danh Sư đại lục, bởi vì có công hội hạn chế, cả đời chỉ có ba cơ hội phạm sai lầm, mà ở đây không có hạn chế, đã thành tồn tại người người kính sợ trong thương hội.
- Xem ra tên này là không muốn dùng tiền, lại muốn cướp Thanh Diệp Hoàng của đối phương...
Trương Huyền lắc đầu.
Tuy đối với dược vật của Dị Linh tộc biết không nhiều, nhưng thân là Giám Bảo sư, linh tính cùng dược lực của dược liệu, vẫn có thể tuỳ tiện nhìn ra được.
Đối phương cướp đoạt cây dược liệu này, dược hiệu mạnh mẽ, tuyệt đối không chỉ hai đồng Đại Dung tệ.
Hiển nhiên, vị Giám Bảo sư này biết rõ ràng, cố ý dùng Đoạn Ngôn Thảo tới lừa gạt, muốn cứng rắn cướp.
Thật ra thì loại sự tình cố ý giám định thành giả, lừa gạt người bán, cuối cùng giá rẻ mua sắm, giá cao bán ra, ở kiếp trước nhìn mãi quen mắt, huống chi nơi này.
Người xung quanh cũng rõ ràng, lại không người dám nói cái gì.
Sợ vị này chạy tới, cũng tuỳ tiện giám định một lần... đồ vật của bọn họ liền không bán ra được.
- Đã như vậy, vừa vặn ta thiếu cái thân phận...
Vốn còn muốn tiếp tục đi xem địa phương Linh Hoàng khảo hạch Giám Bảo sư có cơ hội hay không, giờ phút này nhìn thấy tên kia, Trương Huyền mỉm cười, lại không tiến lên.
Dù sao tìm ai cũng là tìm, tên này đã quang minh chính đại bắt nạt người như vậy, liền không có gánh nặng trong lòng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận