Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lại dùng sức lớn rồi

- Nguy rồi, làm sao Trương sư lại đồng ý tỷ thí quyền pháp cơ chứ?
Nhìn thấy rõ tình huống trên đài, Khang đường chủ tràn ngập lo lắng nói.
Nguyên nhân chủ yếu mà lúc trước hắn không cho rằng Trương sư có thể thu được vị trí quán quân, chính là sợ sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Tu vi quá yếu, khi chân chính đối chiến sẽ bị đối thủ thừa dịp mà vào.
Luận võ là dựa vào thực lực, dựa vào tu vi, coi như trước đó có biểu hiện nghịch thiên tới mấy, tâm cảnh khắc độ lại cao hơn, thì cũng vô dụng!
- Đúng vậy a, đúng là có chút lỗ mãng...
Khuôn mặt Tô sư, Lăng sư cũng xám xanh, có chút khó coi.
Mặc dù Vạn Quốc liên minh, dựa theo thành tích lần trước đã không có cách nào quyết định mình sẽ so tài cái gì. Thế nhưng. . . Vẫn còn có một lần cơ hội cự tuyệt, đối phương khiêu chiến luận võ, vậy mà ngươi cũng không cự tuyệt?
- Kỳ thật. . . Cự tuyệt cũng không có tác dụng gì! Triệu Phi Vũ ở bên cạnh đã nhìn ra suy nghĩ của mấy vị Danh sư, nàng cười khổ mở miệng.
- Ồ? Mọi người nhướng mày, nhìn lại.
Chỉ cần không luận võ, bằng vào trình độ ở trên các phương diện khác của Trương sư, nhất định sẽ không kém bất luận kẻ nào. Đối phương muốn chiến thắng, gần như không có khả năng!
Vì sao lại nói có cự tuyệt cũng vô dụng?
- Đối phương biết Trương sư tu vi yếu kém, làm sao có thể từ bỏ cơ hội được chứ? Nếu như Trương sư không đồng ý so quyền, nhất định người ta sẽ nói tiến hành so kiếm, hoặc là so đao. . . Thậm chí, so mức độ chân khí hùng hậu. Có thể cự tuyệt một hạng mục, thế nhưng nhất định sẽ không cự tuyệt được hạng mục thứ hai! Triệu Phi Vũ nói.
Mặc dù nàng chưa có xem thi đấu Danh sư chân chính, thế nhưng cũng đã đọc qua không ít sách vở, đối với quy tắc vẫn biết rất rõ ràng.
- Cái này...
Sắc mặt đám người Tô sư, Khang đường chủ cứng đờ.
Không phải bọn họ ngốc mà không nghĩ tới điểm ấy, mà là. . . Quan tâm quá sẽ bị loạn, trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng mà thôi.
Hơn nữa, thân là Danh sư, tỷ thí lại công bằng công chính, ai sẽ nghĩ đến chuyện đầu cơ trục lợi như vậy chứ?
Lúc này nghe nữ tử trước mắt nói ra, tất cả đều tức giận tới mức râu ria dựng lên lên, rất là tức giận.
- Hèn hạ!
Lăng sư hét lớn một tiếng:
- Quả thực quá hèn hạ!
- Kỳ thật cũng không tính là hèn hạ, đã tỷ thí thì đương nhiên sẽ phải xuất ra tuyệt chiêu lợi hại nhất. Khang đường chủ lắc đầu:
- Hiện tại xem ra, không biết có thể phát sinh kỳ tích hay không...
- Kỳ tích? Rất khó, Trương sư mới vừa vặn đột phá tu vi, không nói trước đó có củng cố hay không củng cố. Chỉ bằng vào thực lực Trọc Thanh cảnh trung kỳ của đối phương, hai người đã chênh lệch hai cấp bậc nhỏ, sẽ rất khó để chiến thắng... Tô sư lắc đầu.
Đạt tới Hóa Phàm, ở giữa mỗi một cấp bậc đều giống như là rạch trời. Không nói đâu xa, chỉ nói lực lượng, lực lượng của Âm Dương cảnh đỉnh phong là 80 vạn đỉnh, mà Trọc Thanh cảnh trung kỳ là 120 vạn đỉnh, chênh lệch tới 40 vạn, không phải đơn thuần chỉ cần vận khí tốt là có thể triệt tiêu sự chênh lệch giữa song phương.
- Đúng vậy a, chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, ta cũng không coi trọng Trương sư. . . A?
Gật gật đầu, trong lòng Khang đường chủ như tro tàn. Lúc đang cảm thấy Trương sư có thể sẽ thua thì đột nhiên thân thể cứng đờ, cả người mở to hai mắt ra nhìn, giống như hóa đá.
- Làm sao vậy...
Tô sư không nhịn được nhìn qua.
- Mau nhìn lên trên đài...
Khang đường chủ vội nói.
- Trên đài? Tô sư vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở lôi đài chữ Đinh, chỉ có một người Trương Huyền đang đứng ở phía trên, mà Ngô Thiên Hào ở đối diện lại không thấy tung tích đâu nữa.
- Gia hỏa so quyền với hắn đâu rồi?
Tô sư vội vàng hỏi.
Làm sao lại không có nhìn thấy, chẳng lẽ tên này đã biến mất không thấy tăm hơi rồi?
Sau khi tỷ thí bắt đầu, chỉ cần rời khỏi đài tỷ thí thì sẽ trực tiếp bị phán là thua!
- Hắn. . . Hắn...
Bờ môi Khang đường chủ run rẩy, chỉ một ngón tay về phía không trung:
- Hắn đang bay...
- Bay?
Ầm!
Đám người Tô sư xém chút nữa đã ngã sấp xuống.
Biết bay? Chẳng lẽ tên kia là Thánh giả?
Cả đám đồng loạt theo ngón tay nhìn lại, vừa nhìn qua, khuôn mặt lập tức trở nên cổ quái.
Chỉ thấy bầu trời quả nhiên có một bóng người màu đen đang tự do bay lượn, đã bay ra chí ít hơn một trăm mét, thế nhưng vẫn còn tiếp tục lên cao.
Nếu như là công kích, nhất định sẽ càng bay càng gần. Mà tên này, vẻ mặt kinh hoảng, giống như gặp quỷ, miệng không ngừng thét lên. Lại dùng tốc độ cực nhanh phi hành về phía sau, giống như quả bóng đá bị đá bay vậy.
- Đã có chuyện gì xảy ra? Tô sư thực sự không nhịn được phải hỏi một câu.
- Trương sư. . . Nhẹ nhàng đẩy, hắn. . . đã bay! Khóe miệng Khang đường chủ co giật một cái.
Coi như tình cảnh vừa nãy, dù tận mắt thấy thế nhưng hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vị cường giả Trọc Thanh cảnh trung kỳ từ tông môn tới này, dựa vào tu vi, đánh một quyền về phía Trương sư.
Nhìn uy lực của chiêu này, xem như hắn cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn, nào ngờ. . . Trương sư động cũng không có động, bàn tay nghênh đón công kích. Lại nhẹ nhàng đẩy, sau đó, đã không có sau đó. . .
Cái tên này lập tức bay. . .
- Nhẹ nhàng đẩy sao?
Đám người Tô sư, Lăng sư, Kim Tòng Hải nhìn nhau, cảm thấy giống như đang nghe đọc sách, tất cả như phát mộng.
Hóa Phàm tứ trọng trung kỳ, thực lực không kém bao nhiêu so với bọn hắn, lại thêm kiến thức, cấp bậc Danh sư cũng không hề yếu. Chỉ là bị bàn tay của Trương sư nhẹ nhàng đẩy đã bị đánh bay. . . Sao thế nào lại giống như nghe kể chuyện xưa, khiến cho người ta không thể tin tưởng như vậy chứ?
. . .
Không riêng gì bọn họ cảm thấy như nằm mơ, toàn bộ quảng trường cũng đều lặng ngắt như tờ.
Vốn, mọi người thấy vị Ngô Thiên Hào này trực tiếp khiêu chiến quyền pháp, trong lòng cũng cảm thấy có chút tức giận. Thế nhưng khi thấy cảnh này, tất cả đều trợ mắt, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
Đây là tình huống gì vậy?
Bọn họ nghĩ Trương sư có thể sẽ thắng, thế nhưng mà nhất định phải là sau khi so chiêu, mười phần gian nan mới thắng được. Mà trước mắt, vừa đẩy đã bay, giống như ném một tảng đá đi vậy, thật hay giả?
Từ lúc nào, cường giả Trọc Thanh cảnh trung kỳ cũng dễ dàng đánh bại như vậy a?
- Là nhãn lực của Trương sư quá lợi hại!
- Đánh bay Ngô sư, thứ dùng cũng không phải là lực lượng của mình, mà là tá lực đả lực!
- Đúng vậy a, trong nháy mắt đã nhìn ra quỹ tích vận hành lực lượng của đối phương. Đồng thời cìn sử dụng thủ pháp áp chế hắn, dựa thế đánh bay. . . Chiêu này quả thực chính là bản mẫu lấy yếu thắng mạnh trong lúc chiến đấu a!
- Tốc độ đối chiến nhanh như vậy, sao hắn có thể nhìn ra được?
Rất nhanh, không ít người đã kịp phản ứng, mỗi một người đều tràn ngập khiếp sợ.
Vừa rồi mặc dù động tác giao thủ rất nhanh. Thế nhưng ở đây có không ít Danh sư tứ tinh, nhãn lực kinh người, vẫn có thể nhìn ra được một vài vấn đề.
Ngô Thiên Hào đánh tới một quyền, dùng lực lượng toàn thân, kết quả. . . Vừa mới đánh ra không lâu, nhu không thể giữ, quá cứng dễ chết yểu, trong nháy mắt đối phương đã phát hiện lỗ thủng của chiêu số. Lại mượn cơ hội dùng bàn tay kéo một cái, ngay cả một chiêu còn chưa có kết thúc thì đã bị ném bay ra ngoài.
Ngay sau đó. . . Đã xuất hiện một màn người bay trên không trung này.
Đồng bạn Ngô Thiên Hào nhìn thấy cảnh này, mí mắt cũng xoay loạn, xém chút thổ huyết.
Sớm biết thực lực của người này lợi hại như vậy thì cần gì phải ra chủ ý ngu ngốc như vậy chứ? Lần này thì thảm rồi, coi như Ngô Thiên Hào không bị thương, thế nhưng lần phi hành này. . . Rơi xuống không chết thì ít nhiều cũng bị phế a!
Chẳng lẽ. . . Chính mình là đồng đội heo trong truyền thuyết hay sao?
Ngay lúc hắn đang tự trách, quả nhiên đã thấy Ngô Thiên Hào không biết đã bay được bao xa, không có lực lượng, rơi thẳng từ không trung xuống dưới. Đầu đâm vào nhà lầu cao lớn của Minh phủ chủ. Một trận bụi mù dâng lên cùng với tiếng kêu thảm như giết heo. . . Sau đó lập tức biến mất trước ánh mắt của mọi người.
- Thiên Hào sư đệ...
Chân nhảy một cái, vội vàng phóng đi về phương hướng mà hắn rơi xuống, còn chưa đi xa thì đã nghe thanh niên trên lôi đài chữ Đinh dùng thanh âm tràn ngập vẻ vô tội vang lên:
- Cái này, xấu hổ. . . Ta lại dùng sức hơi lớn rồi ...
Phốc!
Dùng sức hơi lớn rồi?
Thân thể nhoáng một cái, thiếu chút đã té ngã trên mặt đất.
Ngươi có thực lực yếu hơn, tu vi thấp hơn, đánh bay người có tu vi cao, lại còn nói dùng sức lớn. . .
Càng nghĩ càng thấy buồn bực, có chút phát điên. Thi đấu tuyển chọn phế đi từng cửa ải tham gia. Vừa bắt đầu thi đấu đã đánh cho cường giả hơn bản thân hai cấp bậc nhỏ bay lên trên bầu trời. . .
Rốt cuộc tên này là dạng quái thai gì chứ?
Còn có thiên lý nữa hay không?
Hắn buồn bực sắp phát điên, kỳ thật nói thật, Trương Huyền càng thêm buồn bực hơn hắn.
Tên này khí thế hùng hổ mà đến, vừa ra tay đã dùng lực lượng cường đại nhất. Đổi lại là người khác thì sẽ nghiền ép, nhưng đối với hắn, lại không đáng kể một chút nào.
Lực lượng chân khí của hắn đạt tới 100 vạn đỉnh, hồn lực 160 vạn đỉnh, chỉ cần Vu hồn không rời khỏi thân thể, không có người nào có thể nhìn ra hắn có lực lượng 260 vạn đỉnh. So với cường giả Hợp Linh cảnh trung kỳ chỉ mạnh chứ không yếu, tên này có thể đỡ nổi mới là lạ.
Chỉ là, hắn cũng biết, đối mặt với một quyền, đánh bay đối hắn, nhất định sẽ quá mức kinh thế hãi tục. Cho nên hắn cố ý dùng Minh Lý Chi Nhãn, tìm một sơ hở, muốn ném hắn ra khỏi lôi đài. . .
Ai ngờ, tên này lại dùng lực lượng quá lớn, lại thêm sau khi hắn tấn cấp. Không nắm rõ thực lực cụ thể của cường giả Hóa Phàm tứ trọng, lại hơi tăng thêm một chút khí lực. . .
Từ chỗ cao như vậy ngã xuống, coi như có thực lực Trọc Thanh cảnh trung kỳ, có lẽ cũng phải rơi tới thất điên bát đảo, cho dù không chết được. Trong một, hai tháng muốn đứng lên cũng khó.
Cẩn thận nói ra, thật sự hắn không cố ý.
Khi giao thủ qua với phân thân, lúc ấy hắn bị ngược giống như chó vậy. Cho nên hắn vốn cho rằng cường giả Hóa Phàm tứ trọng, đều cực kỳ cường đại, ai nghĩ đến vừa mới quăng ra đã bay xa như vậy. . .
- Quên đi, Hồng sư, ta như vậy có được coi là thắng không?
Người đãbay, xoắn xuýt nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Trương Huyền đành phải bất đắc dĩ nhìn về phía Hồng sư.
- Thắng, thắng!
Khóe miệng Hồng sư giật một cái.
Xem ra, thứ tên này có thể làm hỏng không riêng gì pháp bảo, mà còn có người. . .
Không chỉ hắn có ý nghĩ này, không ít Danh sư tham gia tỷ thí trên đài đều nhíu mày, mí mắt giật giật.
- Tuyệt đối đừng luận võ cùng tên này!
- Đúng vậy a, thế nhưng. . . Không luận võ thì so cái gì?
- Ta cũng không biết, dù sao không luận võ là được. Nếu không, chết cũng không biết chết thế nào...
. . .
Vốn bọn họ cho rằng, tên này chỉ có thực lực Âm Dương cảnh đỉnh phong, chỉ cần thi triển ra thực lực chân thật, muốn vượt qua hắn rất là nhẹ nhàng. Chỉ là có nằm mơ bọn họ cũng không có nghĩ đến. . . Căn bản không phải như vậy.
Ngô Thiên Hào chính là một ví dụ thê thảm đau đớn nhất.
Không có tự mình trải qua cũng đã cảm thấy đau tới nhếch miệng, huống chi là người trong cuộc.
Nên này rất nhanh Trương Huyền đã chiến thắng, ba lôi đài khác, qua một đoạn thời gian cũng đã có kết quả.
Lần tỷ thí này, chỉ có hắn luận võ, ba lôi đài còn lại đều dùng phương thức Danh sư để giải quyết thi đấu.
Thậm chí có một lôi đài còn dùng tới đấu khẩu.
Danh sư, không chỉ lý giải sâu về công pháp, mà lượng tri thức còn phải rất rộng.
Đấu khẩu giống như hùng biện vậy, chính là dùng ngôn ngữ để công kích đối phương, nói ra tri thức làm cho đối phương không có cách nào trả lời được. Ai trả lời không ra trước thì sẽ là kẻ thua.
Vì công bằng, loại tỷ thí này bình thường đều là ba ván thắng hai.
Hai bên tiến hành đấu khẩu, trải qua ba ván tỷ thí, một Danh sư của một tông môn khác và La Tuyền cùng thu được thắng lợi.
Lại nhìn một lát, phát hiện ra tất cả mọi người tỷ thí trên cơ bản đều cơ bản giống nhau, Trương Huyền đã mất đi hứng thú, không biết qua bao lâu, lúc này thanh âm của Hồng sư mới lần nữa vang lên.
- Được rồi, hiện tại mười sáu người đứng đầu đã xuất hiện, mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó tiến hành cạnh tranh trước tám!
- Top 16 đã ra rồi sao?
Trương Huyền giương mắt muốn nhìn một chút xem có những ai đi vào Top 16, chỉ thấy Nhược Hoan công tử đang mang theo vẻ mặt lo lắng đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận