Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền thổ lộ

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Bị đánh thảm như vậy, Giang Nguyên biết đầu sỏ gây nên, phiền muộn nghiến
răng, không có chút do dự vọt về phía Phùng Huân.
Mặc dù mọi người đều rất nguy hiểm, nhưng nếu nhịn cục tức này, đường đường
Chiến Sư, huyết tính sẽ không có, còn làm sao chiến đấu?
– Trương sư, Ngô sư… Cứu ta…
Thực lực của Giang Nguyên đột phá, đã đạt tới Nguyên Thần Cảnh, Phùng Huân tự
nhiên không phải đối thủ, bị một hồi cuồng ẩu, nhịn không được vội vàng cầu
cứu.
Đám người Ngô sư, Trương Huyền xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía đối
phương, giả bộ như không nghe thấy.
– Trận pháp này hoàn toàn chính xác rất khó giải quyết!
– Đúng vậy, nếu có biện pháp thì tốt rồi…
– Hôm nay thời tiết cũng rất tốt a!
– Trời sáng khí trong, gió mát ấm áp dễ chịu…
Cứu ngươi? Nói giỡn, vừa rồi thời điểm ngươi đánh người, cao hứng như vậy, để
người ta phát tiết một chút đi! Nếu không thì không phải quá xin lỗi Giang
Nguyên rồi sao?
Đánh một lát, lúc này Giang Nguyên mới tiêu tan tức giận.
Lúc này, đầu Phùng Huân đã đầy u cục, thê thảm không nói ra lời.
Chứng kiến bộ dáng của hắn như vậy, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, đột nhiên
nhớ ra cái gì đó:
– Đúng rồi, sao ta không nhớ ra được… Chúng ta không cách nào phá trận, có thể
để Hồng Diệp Vương giúp chúng ta phá nha…
– Giúp chúng ta phá?
Mọi người sững sờ.
– Không sai…
Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay nhiều ra một
đống trận kỳ.
Lần trước Hàn Hội trưởng cùng mọi người lấy ra trận kỳ cấp bảy, đến bây giờ
còn không có sử dụng hết.
– Đi!
Một cái trận đồ hiển hiện ở trong đầu, quát khẽ một tiếng, trận kỳ thẳng tắp
bay ra ngoài.
Bây giờ hắn có được năng lực Trận Pháp Sư thất tinh đỉnh phong, tuy thực lực
không đủ, không cách nào bố trí ra trận pháp cấp bảy đỉnh phong, nhưng bố trí
ra trận pháp cấp bảy bình thường là dễ dàng.
Trận kỳ rơi xuống đất, dạo qua một vòng, bàn chân mãnh liệt đạp mạnh.
Ô…Ô…n…g!
Trận pháp khởi động, lập tức một đoàn sương trắng bao phủ đám đông ở bên
trong.
– Trương sư có ý tứ là… Chúng ta giấu ở trong trận pháp, dụ dỗ Hồng Diệp Vương
đến?
Hàn Hội trưởng mắt sáng rực lên.
Lúc trước, bọn hắn bị nhốt trong trận, thuộc về địch tối ta sáng, rất dễ dàng
bị động bị đánh, mà bây giờ bao phủ ở trong mê trận cấp bảy, đối phương không
thấy mình, thành công che giấu, coi như là Hồng Diệp Vương muốn làm gì, chỉ sợ
cũng không dễ dàng như vậy.
Thành công chuyển điều kiện bất lợi thành có lợi.
Bất quá, làm như vậy, thoạt nhìn rất đơn giản, không có bất kỳ hàm lượng kỹ
thuật, nhưng là Trận Pháp Sư thất tinh đỉnh phong, mới biết rõ độ khó trong
đó.
Ở trong trận pháp bày trận, phải rõ trận pháp chung quanh như lòng bàn tay,
thậm chí rất nhiều biến hóa cũng phải hoàn toàn biết được, nếu không, đại trận
của đối phương biến đổi, khí tràng chung quanh biến hóa, trận pháp của ngươi
sẽ tự sụp đổ, lộ ra chân tướng.
Đổi lại những người khác, coi như nghĩ đến cũng làm không được, đoán chừng
cũng chỉ có Trương sư mới có thể hoàn thành.
– Đúng…
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Nghe hắn xác nhận, tất cả mọi người đều hiểu được, mắt sáng rực lên, chỉ có
Phùng Huân đứng ở một bên, đầu đầy sương mù: Xem ta bị đánh thảm như vậy, lại
nghĩ đến cái này…
Trận pháp này cùng ta bị đánh có quan hệ cọng lông a? Ngươi là nghĩ ra như thế
nào? Đến cùng não tưng tưng ra sao a?
– Đã có trận pháp ngăn cách, mọi người lại không cần lo lắng bị công kích,
trước điều chỉnh thoáng một chút, khôi phục thực lực đi…
Trương Huyền bàn giao.
Từ sau khi đi vào Thiên Cung, mọi người một mực bị công kích, thể xác và tinh
thần sớm đã mệt mỏi.
– Vâng…
Mọi người nhẹ gật đầu, riêng phần mình lấy ra đan dược, Linh Thạch khôi phục
thể lực, khoanh chân ngồi dưới đất tu luyện.
Thấy tạm thời không có nguy hiểm, Trương Huyền cũng nhẹ nhàng thở ra, đang
muốn nghiệm chứng ý tưởng nào đó, liền ngửi được làn gió thơm bay tới, Lạc
Nhược Hi đi vào trước mặt, nhìn về phía hắn, ánh mắt phức tạp:
– Đa tạ!
– Không cần khách khí!
Biết rõ nàng là vì chuyện vừa rồi cảm tạ mình, Trương Huyền cười cười.
Đối phương vốn không phải Thiên Diệp Vương, chỉ nói sự thật mà thôi.
– Cảm ơn ngươi tin tưởng ta…
Lắc đầu, tựa hồ nữ hài nhớ ra cái gì đó, trên mặt có vẻ cô đơn, bất quá, rất
nhanh hễ quét là sạch, xòe bàn tay ra:
– Nếu ngươi thật muốn phá trận mà nói, ta có thể giúp ngươi!
– A? Ngươi biết trận pháp này là cái gì?
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
– Ta không biết, bất quá, trận pháp này tầng tầng lớp lớp, một cái tiểu trận
nối tiếp một cái tiểu trận, vô cùng vô tận, thật muốn đi qua mà nói, sẽ rơi
vào trong tuần hoàn vô tận, vĩnh viễn không thể chạy ra… Trừ khi, nhảy ra trận
pháp!
Lạc Nhược Hi nói.
– Nhảy ra trận pháp? Làm sao nhảy ra ngoài?
Trương Huyền cười khổ.
Hắn cũng biết đạo lý này, nếu có thể nhảy ra ngoài, khẳng định sớm đã có biện
pháp, đáng tiếc, Thư Viện chỉ có thể nhìn một tiểu trận thiếu sót, không cách
nào quản lý toàn cục, cũng không biết hướng đi cùng xu thế của toàn bộ đại
trận.
– Vừa rồi chúng ta đã liên tục xông qua mấy cái, mỗi một cái đều có đường kính
vài trăm thước… Dựa theo phương vị tính toán, coi như trốn không thoát Thiên
Cung, giờ phút này tất nhiên cũng đến biên giới… Nhưng trên thực tế, coi như
chúng ta lại xông mười mấy cái tiểu viện, cũng sẽ ra không được, ngươi không
cảm thấy kỳ quái sao?
Lạc Nhược Hi nói.
– Cái này… Ý của ngươi chẳng lẽ nói trận pháp này, vô cùng có khả năng ẩn chứa
bí mật không gian?
Đồng tử của Trương Huyền co rụt lại.
Dựa theo khoảng cách suy tính, rõ ràng có thể đi ra ngoài, nhưng không cách
nào rời đi, chỉ có một khả năng… Không gian trận pháp!
– Đúng rồi, vì sao ta không nghĩ ra, bản thân Khâu Ngô Cổ Thánh liền am hiểu
không gian, nguyên nhân chính là như thế, mới có thể bố trí ra phong ấn lợi
hại như vậy… lại nói, chúng ta vừa đến liền gặp không gian trận pháp… Ta nên
nghĩ đến mới phải…
Không đợi đối phương trả lời, Trương Huyền vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn hắn vừa đến liền lâm vào không gian trận pháp, dựa theo tình huống bình
thường, đi vào trận pháp này, có lẽ rất nhanh nghĩ tới phương diện không gian…
Làm sao lại không để ý đến chứ!
– Một câu điểm tỉnh người trong mộng, đa tạ Nhược Hi, thật sự là yêu ngươi
chết mất…
Trương Huyền tràn đầy hưng phấn, thoáng cái nhảy lên, hôn khuôn mặt nữ hài một
cái, cười ha ha.
– Ngươi…
Không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, sự tình ra đột nhiên, Lạc Nhược Hi không
kịp tránh né, tú mục trợn tròn, khuôn mặt phấn hồng.
Gia hỏa này thoạt nhìn rất trung thực, như thế nào… Như thế nào…
– Không để ý tới ngươi nữa…
Quay người lại, đi vào trận pháp, tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, lúc này
mới cảm thấy sắc mặt như phát sốt, tràn đầy nóng hổi.
– Ta…
Vừa rồi nhất thời hưng phấn, kìm lòng không được, mới làm ra cử động quá đáng,
chứng kiến nữ hài xoay người rời đi, Trương Huyền mới phản ứng tới, có chút
xấu hổ, bất quá, sờ lên bờ môi… Thơm quá.
– Nàng sẽ không giận ta chứ?
Vô luận kiếp này hay kiếp trước, đều là độc thân không có nói qua yêu đương,
đột nhiên trải qua loại sự tình này, lập tức có chút bối rối, cùng khí thế chỉ
điểm sơn hà lúc trước hoàn toàn bất đồng.
Bất quá hắn cũng biết, bây giờ không phải thời điểm cân nhắc những chuyện
này, vận chuyển tâm cảnh một lát, để bản thân khôi phục tỉnh táo, cổ tay khẽ
đảo, Thiên Nghĩ Phong Mẫu xuất hiện ở trước mắt.
Đối với không gian trận pháp, hắn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng mà Thiên
Nghĩ Phong Mẫu, trời sinh thì có loại năng lực này, có lẽ tìm được đường ra,
dẫn nhóm người mình chạy đi.
Nói tình huống trước mắt cho Phong Mẫu một lần.
Phong Mẫu nhẹ gật đầu, nằm rạp trên mặt đất, ngửi ngửi.
Thiên Nghĩ Phong Mẫu, chỉ là trời sinh có được năng lực bố trí không gian, là
một loại bản năng, nhưng mà đối với Không Gian Pháp Tắc, lại không lý giải.
Cái này rất giống ong mật xây tổ, có thể hoàn mỹ làm ra tổ hình sáu mạnh, ngay
cả kiến trúc sư cũng làm không được… nhưng cũng không thể nói, ong mật tinh
thông công trình bằng gỗ, kiến trúc cơ học, là một học bá a!
Ở trên mặt đất ngửi chốc lát, Thiên Nghĩ Phong Hậu đứng lên.
– Chủ nhân, đó là một không gian gấp, ta có thể mang ngài đi ra…
– Thật tốt quá…
Thấy nó quả nhiên có thể tìm được, ánh mắt Trương Huyền tỏa ánh sáng, vội vàng
xoay người lại, truyền tin đám người Ngô sư.
Lần này, dùng chính là truyền âm.
Rất nhanh, mọi người liền tập hợp.
Tuy thời gian nghỉ ngơi không dài, nhưng mà tất cả mọi người thân kinh bách
chiến, đã khôi phục hơn phân nửa thực lực.
– Tất cả mọi người đi theo đằng sau Phong Mẫu, không nên tụt lại phía sau…
Dặn dò một tiếng, lúc này Trương Huyền mới đi vào trước mặt Lạc Nhược Hi, thấy
nữ hài cũng không có vẻ tức giận, mới nhẹ nhàng thở ra:
– Chúng ta cũng đi a!
Nói xong nắm bàn tay nữ hài.
– Ngươi…
Vùng vẫy một cái, phát hiện hắn càng nắm càng chặt, nữ hài nhịn không được
nhíu mày.
Cho chút màu sắc liền mở phòng nhuộm, càng ngày càng quá đáng có phải không?
Đang muốn rút về, thuận tiện giáo huấn một chút, chợt nghe thanh âm của thanh
niên đối diện chậm rãi vang lên.
– Huyễn Vũ sơn mạch, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, yên tĩnh hờ hững, đứng ở
trước thác nước, cùng hoàn cảnh chung quanh hòa vào một thể, giống như phó du
mặc họa, ta biết ngay nhân sinh của ta đã có mục tiêu!
– Chứng kiến ngươi bị rất nhiều Linh Thú vây công, nhịn không được xuất thủ,
về sau trong sơn động, Linh Hồn bị cắn trả, là ngươi xuất thủ cứu ta. Đợi ta
tỉnh lại, ngươi đã rời đi… Ta không biết tên của ngươi, cũng không biết ngươi
là ai, cho rằng kiếp này không cách nào nhìn thấy, buồn vô cớ như mất, giống
như đã mất đi bảo bối quan trọng nhất của sinh mệnh.
– Về sau ở Danh Sư Học Viện, lần nữa thấy được ngươi, kích động đến muốn nổ
tung, cảm thấy nhất định phải hỏi tên của ngươi, biết rõ ngươi là ai…
Nhớ lại kinh nghiệm cùng nữ hài này, trên mặt Trương Huyền lộ ra nụ cười ngọt
ngào.
Trùng sinh gặp qua nhiều nữ tử như vậy, có uyển chuyển hàm xúc, có ôn nhu, có
khí phách, có y như chim non nép vào người, có yêu thương nhung nhớ hắn… Nhưng
mà chẳng biết tại sao, đối với nữ tử trước mắt này, có động tâm cùng tưởng
niệm.
Vì vậy, không muốn bỏ qua!
– Chúng ta cùng đi Phong Thánh đài, mặc dù ở chỗ đó nhìn thấy Khổng Sư ý niệm,
nhận được hắn lưu lại thư tịch… Thế nhưng để cho ta vui vẻ nhất là trên đường
đi có thể cùng ngươi ở chung một chỗ, mỗi ngày tu luyện xong, có thể chứng
kiến ngươi ngồi ở cách đó không xa, an tĩnh như vậy, lặng im như vẽ, giúp ta
nói chuyện phiếm, giúp ta cùng nhau nghiên cứu thiếu thốn cùng ưu điểm của
công pháp… Nói thật, ta rất muốn để cho thời gian khi đó vĩnh cửu dừng lại, cứ
như vậy một mực ở trước mắt…
– Ngươi nói muốn cùng đi di tích, ngươi biết ta cao hứng bao nhiêu không? Tất
cả mọi người nói nơi đây cực kỳ nguy hiểm, có đi không về, nhưng mà ta lại cảm
thấy, có thể cùng ngươi ở chung một chỗ, lại nguy hiểm cũng đáng giá…
– Lúc này mới biết nội tâm của mình, là thật muốn cùng ngươi ở chung một chỗ,
vĩnh viễn chung một chỗ, dù bỏ mình, cũng sẽ không hối hận!
Nhìn về phía nữ hài, trong ánh mắt của Trương Huyền toát ra vẻ kiên định.
– Nhược Hi, cho phép ta một mực nắm tay ngươi, chậm rãi đi hết cuộc đời, được
không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận