Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền ta, xông đường!

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

- Cẩu đường chủ, chuyện này ta cùng Chiến Sư Đường Hình Đường chủ tận mắt
nhìn thấy, sự thật vô cùng xác thực, không dung phản bác...
Ngô sư lo lắng lên tiếng.
- Sự thật vô cùng xác thực?
Lão giả tiếp tục nói:
- Thân là Danh Sư, ngươi nên biết, có một số việc, tận mắt thấy chưa chắc là
thật! Cần cẩn thận xác định, cẩn thận phân biệt rõ, mới có thể kết luận...
Huống chi, liên lụy một vị Phó đường chủ! Nếu như dựa theo loại người như
ngươi phán quyết, Danh Sư Đường Phó đường chủ của Thanh Nguyên đế quốc chúng
ta, mưu hại một Danh Sư lục tinh từ đế quốc nhất đẳng tới... phân bộ của chúng
ta, về sau còn có uy nghiêm để nói sao?
- Cái này...
Ngô sư trù trừ.
Danh Sư Đường, trấn thủ một phương, mặt mũi cực kỳ trọng yếu, Phó đường chủ
gia hại người cấp bậc thấp, chỉ bằng vào điểm ấy, lan truyền ra ngoài, phân bộ
Danh Sư Đường của Thanh Nguyên đế quốc bọn hắn, liền không có mặt gặp người,
về sau lưng đeo xú danh không biết bao lâu.
- Cẩu đường chủ, ta nói là sự thật, Danh Sư Đường hẳn là làm gương tốt, thực
sự cầu thị, nếu vì thanh danh, cố ý bao che, về sau còn có công chính đáng nói
sao?
Dừng lại một chút, Ngô sư tiếp tục nói.
Xử lý Điền Thanh Phó đường chủ, hoàn toàn chính xác sẽ có tổn hại uy danh của
phân bộ, nhưng không xử lý mà nói, truyền đi, sẽ càng khó nghe, đệ nhất chức
nghiệp của Đại Lục, cũng không còn công chính đáng nói.
- Công chính? Chẳng lẽ ngươi nói chính là công chính? Như thế nào ta nghe
ngược lại là Điền phó đường chủ nhận lấy ủy khuất!
Lão giả lên tiếng:
- Điền Thanh, ngươi nói rõ chi tiết chuyện ngày hôm qua một lần đi!
- Vâng!
Trong phòng vang lên thanh âm của Điền phó đường chủ.
- Chuyện là như vầy, Trung Thanh Vương chịu trách nhiệm phòng vệ nội thành,
bắt được Hồng Viễn Đế Quốc Độc Điện Phó điện chủ Minh Chân, mượn nhờ tin tức
của đối phương, tiêu diệt phân bộ Độc Điện Tĩnh Viễn Thành... Càng từ trong
miệng vị Phó điện chủ này, biết rõ còn có một vị Độc Sư vô cùng lợi hại, gọi
là Tôn Cường, ẩn thân nội thành, vô cùng có khả năng để cho Nhân tộc toàn
thành đối mặt nguy hiểm... Vì vậy mới bắt lấy thẩm vấn, mà vị Tôn Cường này,
đúng là quản gia của Trương Huyền Trương sư!
- Liên lụy một vị Danh Sư, tự nhiên không thể lỗ mãng, Trung Thanh Vương tìm
ta, ta liền để đối phương phái người mời... sau khi đến Vương Phủ, vị Trương
Huyền này chẳng những không phối hợp, còn xuất thủ cướp Tôn Cường đi, càng
đánh đập ta cùng Trung Thanh Vương tàn nhẫn...
- Đánh đập tàn nhẫn? Điền phó đường chủ, thực lực của Trương sư, chỉ có Thánh
Vực nhị trọng đỉnh phong, ngươi là nửa bước Xuất Khiếu Cảnh, nói xuất thủ với
ngươi... Có chút quá đáng a?
Ngô sư nhướng mày, cực kỳ không vui.
Sự tình Trương sư là Thiên Nhận Danh Sư, hắn không thể nói ra được, nhưng đối
phương muốn vu oan, tuyệt đối sẽ không chút lưu tình phản kích.
- Ta đả thương cũng không phải Trương Huyền, mà là lô đỉnh trong tay hắn! Cái
lô đỉnh này, là Thánh Khí trung phẩm, thực lực tương tự ta...
Điền Thanh nói.
- Ta thì càng không tin, thân là Danh Sư, lại bị một lô đỉnh Thánh Khí trung
phẩm đánh?
Ngô sư lắc đầu.
Thánh Khí trung phẩm lợi hại, nhưng không ai khu động, triển khai không ra sức
chiến đấu mạnh nhất, một cái đường đường Danh Sư, đánh một trận... Nói cho ai
nghe, ai tin tưởng?
- Tin cũng tốt không tin cũng tốt, nếu như ngươi nhất định muốn nói ta mưu
hại Trương Huyền, ta hỏi ngươi... Ta có lý do gì mưu hại?
Điền phó đường chủ khẽ nói.
- Cái này...
Ngô sư khàn giọng.
- Ta là Danh Sư Đường của Thanh Nguyên đế quốc Phó đường chủ, nói lên địa vị,
tôn sùng hơn hắn không biết bao nhiêu lần! Thân là Danh Sư thất tinh, đẳng cấp
cũng vượt xa hắn... Vì sao phải bốc lên nguy hiểm hủy diệt chức nghiệp, cố ý
đi đối phó một Học Viện Viện trưởng không quan hệ gì tới ta? Coi như là giết,
hoặc khai trừ tư cách Danh Sư, cũng không có bất cứ quan hệ nào với ta a!
Điền phó đường chủ nói.
Ngô sư nói không ra lời.
Hoàn toàn chính xác, gây án phải có động cơ.
Điền phó đường chủ vô luận từ phương diện nào, cũng không tồn tại những thứ
này.
Thân phận cao hơn ngươi, địa vị cao hơn ngươi, mấu chốt là có tiền hơn
ngươi... Tại sao phải đối phó ngươi?
Không có đạo lý!
- Ngô Như Phong, ngươi còn có lời gì để nói?
Cẩu đường chủ tiếp tục lên tiếng.
- Ta... Tuy không biết vì sao Điền phó đường chủ động thủ với Trương sư,
nhưng ta nhận được tin tức Trương sư cầu cứu, thời điểm tiến đến, Trung Thanh
Vương cùng Điền phó đường chủ đang động thủ với hắn, chỉ cần muộn một lát, chỉ
sợ đã bị giết, đây là ta cùng rất nhiều Danh Sư, Chiến Sư tận mắt nhìn thấy,
Đường chủ không tin, có thể hỏi thăm...
Ngô sư nói:
- Hơn nữa, Điền phó đường chủ vừa nói vị Độc Điện Phó điện chủ kia có thể làm
chứng, là Trung Thanh Vương cùng Điền phó đường chủ lấy người Độc Điện áp chế,
cố ý mưu hại...
- Ngươi nói là Minh Chân Độc Sư?
Cẩu đường chủ nói.
- Vâng!
- Buổi tối hôm qua hắn đã chết!
Cẩu đường chủ hừ lạnh.
- Chết? Hắn ở Danh Sư Đường... Làm sao có thể chết?
Ngô sư tựa hồ không thể tin được.
- Ta làm sao biết tại sao lại chết? Người là ngươi bắt tới, sau đó chết ở
Danh Sư Đường, ngươi nói không biết... Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng?
Cẩu đường chủ nói.
- Đường chủ cái này là... hoài nghi ta?
Trong giọng nói của Ngô sư mang theo không tin.
- Không phải hoài nghi ngươi, mà là, khiến người ta không thể không nghi!
Ngươi nói, Trần Triết làm ra sự tình trái ngược Danh Sư, phải bắt thẩm vấn, ta
không có cự tuyệt, kết quả... Hắn cũng vô duyên vô cớ chết! Danh Sư Đường đề
phòng sâm nghiêm, trừ ngươi ra, ai cũng không cách nào tới gần, nếu như không
phải dùng cực hình, muốn vu oan giá hoạ, vì sao có thể tử vong?
- Vị Trương Huyền kia, ta đã chuyên môn điều tra, các ngươi từng có kinh
nghiệm chung một chỗ xuất sinh nhập tử, cảm tình cá nhân rất sâu, thiên hướng
đối phương, hoặc làm ngụy chứng, cũng không phải là không được!
Cẩu đường chủ khẽ nói:
- Ngươi vừa mới trở thành Phó đường chủ, muốn lập công, muốn thay thế Điền
Thanh, ta có thể lý giải, nhưng vô luận làm chuyện gì, đều cần chứng cứ, biến
thành dạng này, để cho ta làm sao không nghi ngờ?
- Ta đối với vị trí Phó đường chủ, không có lòng mơ ước, càng không có gia
hại Điền phó đường chủ...
Ngô sư sốt ruột nói.
Không nghĩ tới Cẩu đường chủ lại có thể hoài nghi hắn cố ý hãm hại Điền Thanh.
- Được rồi, chuyện này ta không muốn thảo luận quá nhiều, ta mặc kệ các ngươi
tranh giành như thế nào, đấu như thế nào... Cũng không được làm ra sự tình ảnh
hưởng thanh danh của phân bộ!
Cẩu đường chủ cắt đứt hắn nói:
- Ta trở thành Đường chủ vượt qua năm trăm năm, Danh Sư Đường ở trong tay ta,
dù không có phát dương quang đại, nhưng cũng không có bất kỳ chỗ bẩn, bây giờ
sẽ về hưu, không muốn bị người lên án, để cho Tổng bộ tới đây thẩm tra, biến
thành trò cười của Danh Sư Đường đế quốc khác!
- Đường chủ, ta thật không phải vì tranh quyền... Vị Trương sư này, tuy cùng
ta từng có đồng sanh cộng tử, lại không nghe ta sai khiến...
Không nghĩ tới Cẩu đường chủ mặc kệ thế sự, vừa xuất hiện liền chụp mũ hắn,
Ngô sư vội nói.
- Đã đủ rồi! Ta đã nói qua, chuyện hư hỏng của các ngươi, ta không muốn quản,
nhưng mà ta không muốn trong Danh Sư Đường chúng ta gây ra mâu thuẫn, để cho
người ngoài chê cười!
Thanh âm của Cẩu đường chủ trở nên băng lãnh:
- Ngươi nghe không hiểu ý của ta?
- Ta... vâng!
Ngô sư cắn chặt hàm răng.
- Ân, rõ là tốt rồi, như vậy đi, ngươi phái người mang Trương Huyền tới, nói
rõ ràng sự tình, nghe lời thì thôi, không nghe lời, chỉ bằng vào phía dưới
phạm thượng, động thủ với Danh Sư thất tinh, liền đủ cả đời không thể xoay
mình rồi...
Cẩu đường chủ bàn giao, lời còn chưa dứt, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, sau
đó cửa phòng đẩy ra, thanh niên chậm rãi đi đến.
- Không cần phái người, ta đã tới...
Đúng là Trương Huyền.
Vốn hắn chỉ muốn tới đây khảo hạch Danh Sư thất tinh, không nghĩ tới nghe được
mấy cái này, tức giận sắp nổ tung.
Còn tưởng rằng Cẩu đường chủ này chỉ hồ đồ, mới trọng dụng tiểu nhân như Điền
Thanh, không nghĩ tới là một ngu ngốc chỉ biết an ổn quá độ.
- Trương sư...
Ngô sư lại càng hoảng sợ, vẻ mặt sốt ruột.
Từ vừa rồi, hắn có thể nghe ra, Đường chủ đối với vị này rõ ràng không vui,
lúc này đi ra, một khi chọc đối phương tức giận, liền không còn đường sống vãn
hồi.
- Đường chủ, vị này chính là Trương Huyền hãm hại ta, Viện trưởng Danh Sư học
viện của Hồng Viễn Đế Quốc!
Ánh mắt lóe lên, Điền Thanh vội nói.
- Ngươi chính là Trương Huyền?
Ánh mắt của Cẩu đường chủ nheo lại:
- Danh Sư thất tinh thương nghị sự tình, ngươi một lục tinh nho nhỏ, lại có
thể ở bên ngoài nghe lén... Thật to gan!
- Ngại ngùng... Lá gan của ta còn chưa đủ lớn, không bằng ngươi!
Trương Huyền lắc đầu.
- Ngươi nói cái gì?
Vỗ bàn một cái, khí tức của Cẩu đường chủ như rồng, mang theo lửa giận.
Hắn là Danh Sư Đường Đường chủ, trấn thủ một phương, đối phương một Viện
trưởng học viện nho nhỏ, dám nói như vậy, quả thực mắt không tôn trưởng, vô
pháp vô thiên.
- Ta nói cái gì, trong lòng ngươi không rõ ràng sao?
Đối mặt lửa giận của đối phương, Trương Huyền không có chút lo lắng nào, thần
sắc hờ hững nhìn qua:
- Ngô sư là cái tính khí gì, ở chung nhiều năm như vậy, ta không tin ngươi
không biết... Vị Điền phó đường chủ này, mượn nhờ Độc Sư mưu hại ta, càng ra
tay với ta, quản gia của ta... phẩm hạnh kém như thế, không đi điều tra, lại ở
nơi đây trách cứ Ngô sư, ngươi là mắt mù, hay suy nghĩ có vấn đề? Danh Sư
Đường của Thanh Nguyên đế quốc, tại sao có thể có Đường chủ ngu xuẩn như
ngươi?
- Trương sư...
Không nghĩ tới Trương sư luôn luôn hòa khí, lại có thể ngạnh kháng Cẩu đường
chủ, nói ra lời này, Ngô sư bị dọa sợ sắp điên rồi.
Vốn Đường chủ có ý kiến với hắn, bây giờ có thể nói, không còn chỗ trống vãn
hồi.
- Gan chó thật lớn! Danh Sư lục tinh nho nhỏ, bỏ qua quy củ, vũ nhục Danh Sư
thất tinh đỉnh phong, dĩ nhiên xúc phạm lễ phép, Đường chủ, hiện tại ta liền
để hắn ra công lý, huỷ bỏ tu vi...
Hét lớn một tiếng, Điền Thanh cũng không đợi Đường chủ nói chuyện, bàn tay
trảo một cái, lăng không vỗ tới Trương Huyền.
- Ngươi dám...
Ngô sư biến sắc, vội vàng tiến lên đón, muốn xuất thủ ngăn trở công kích của
đối phương.
- Không cần...
Lắc đầu, bàn tay của Trương Huyền dựng thẳng lên, nhẹ nhàng vỗ.
Bành!
Điền phó đường chủ còn không kịp phản ứng, liền bị một chưởng đánh bay ra
ngoài, dán ở trên tường.
Như đập bay một con sâu cái kiến, Trương Huyền từng bước một tiến về phía
trước, ánh mắt như điện, thanh âm càng ngày càng vang dội, sau đó truyền vang
toàn bộ Thanh Nguyên Đế Đô.
- Từ Thiên Huyền Vương quốc từng bước đi tới, một đường tung hoành, chưa từng
có người dám hãm hại ta, dám nói như vậy với ta!
- Trương Huyền ta, lấy thân phận Danh Sư lục tinh, xin Tổng bộ...
- Xông Danh Sư Đường của Thanh Nguyên đế quốc!
- Không chết... Không ngừng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận