Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trao đổi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Lúc trước hắn nói qua, trở thành Thiên Nhận Thánh Giả mấu chốt là trước trở
thành Thiên Nhận Danh Sư!
Mà Thiên Nhận Danh Sư, ở toàn bộ Đại Lục, ngoại trừ Khổng Sư, chưa nghe nói
qua ai thành công… Vốn tưởng rằng, chạy khỏi nơi này đã là nhiệm vụ không thể
hoàn thành, chứng kiến đối phương toả ra lực lượng, liền triệt để bối rối.
Vị Trương sư này… Không ngờ là Thiên Nhận Danh Sư?
Không chỉ hắn, ngoại trừ Lạc Nhược Hi, còn dư lại mấy người cũng đều trợn mắt
há hốc mồm, gống như gặp quỷ.
Mặc dù bọn hắn biết vị Trương sư này thiên phú vô song, năng lực lĩnh ngộ rất
mạnh, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến, không ngờ là một vị Thiên Nhận Danh
Sư!
Khó trách có thể nói đến Khâu Ngô Cổ Thánh xấu hổ biến mất!
Cái thân phận này, so với Khổng Sư cũng không kém chút nào.
– Ta có tư cách Phong Thánh chưa?
Thu lại khí tức trên thân, Trương Huyền nhìn về phía Kê Nham.
– Đương nhiên!
Bờ môi của Kê Nham run rẩy, đâu còn dám phản bác nửa câu.
Thiên Nhận Danh Sư, nếu như không thể Phong Thánh, những người khác chỉ sợ
đừng suy nghĩ.
– Vậy động tác nhanh chút đi, nếu không một khi lão Viện trưởng gặp chuyện
không may, hối hận cũng không kịp…
Thấy mọi người tin tưởng năng lực của hắn, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng
thở ra.
Mọi người không tin hắn có thể Phong Thánh, một mực ở nơi đây dong dài, lão
Viện trưởng đoán chừng cũng không cần cứu, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể
triển lộ thân phận, để cho đối phương ngoan ngoãn nghe lời.
Khoan hãy nói, một khi Phong Thánh, thân phận Thiên Nhận Danh Sư tất nhiên sẽ
bại lộ, chờ một lát nữa biết được, còn không bằng hiện tại, càng đủ lực rung
động.
Nhìn bộ dạng của mọi người, hiệu quả cũng không tệ lắm.
– Vậy nhanh lên đi! Nếu không lão Viện trưởng hồn phi phách tán, chúng ta ai
cũng khó tránh tội trạng!
Trương Huyền gật đầu.
– Tốt!
Mọi người đồng loạt bay đi.
Lúc này trên Phong Thánh đài, không có phóng thích Thánh Quang, Thiên Diệp
Vương không sợ hãi chút nào, hoàn toàn có thể tới tìm lão viện trưởng phiền
toái, nhất định phải tăng thêm tốc độ mới được.
Ầm ầm!
Vừa tới mái nhà, liền chứng kiến Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương đang nắm tàn
hồn của lão viện trưởng, tượng đá chứa đựng người sau đã bể thành bột phấn.
– Không được qua đây, ta đã là người chết, không cần phải vì ta hy sinh vô vị…
Chứng kiến mọi người xuất hiện, lão Viện trưởng sốt ruột lên tiếng hô to.
Tuy hắn không có tu luyện qua Vu Hồn chi thuật, nhưng Linh Hồn bị Thánh Quang
bồi dưỡng thời gian dài như vậy, sớm đã giống như thực chất, coi như tượng đá
vỡ nát, trong thời gian ngắn cũng sẽ không tán loạn.
– Câm miệng!
Ngón tay điểm một chút, lão viện trưởng lập tức ngừng lại, ánh mắt của Thiên
Diệp Vương băng lãnh, nhìn về phía mọi người:
– Ta còn cho rằng Danh Sư đều là thế hệ nhát gan sợ chết, không dám tới nữa
chứ?
– Thả Viện trưởng ra, đường đường Thiên Diệp Vương, cường giả Xuất Khiếu Cảnh,
đối phó một tàn hồn, có phải quá mất thân phận hay không?
Chứng kiến Chương Dẫn Khâu ở trong tay đối phương, sinh tử không do mình, Đàm
Thanh nghiến răng.
– Thân phận? Nếu như không phải cố kỵ thân phận, ngươi cảm thấy ta có khả năng
lưu gia hỏa này lại đến bây giờ?
Bộ mặt của Thiên Diệp Vương dữ tợn.
Chương Dẫn Khâu ở trong tượng đá, không cách nào đào tẩu, cũng không có biện
pháp di động.
Nơi này thời điểm không có Thánh Quang, hắn hoàn toàn có thể đánh chết, một
mực không có làm như vậy, một là cố kỵ thân phận, thứ hai, giống như đám người
Kê Nham đoán, tất cả Danh Sư đều chết mà nói, nơi đây chỉ còn lại có hắn, sẽ
càng thêm cô độc.
Dù sao gia hỏa này không có uy hiếp, còn sống sẽ chỉ thống khổ hơn.
– Ngươi muốn thế nào, mới có thể thả lão Viện trưởng?
Thấy gia hỏa này một mực không có động thủ, rõ ràng cho thấy muốn bàn điều
kiện, Trương Huyền nhíu mày nhìn lại.
– Rất đơn giản, giao tên đánh ta kia, còn có địa đồ ra đây, ta thả hắn, nếu
không thì trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt các ngươi hồn phi phách tán đi!
Vừa nhắc tới tiểu tử đánh hắn, Thiên Diệp Vương liền nghiến răng nghiến lợi.
Tung hoành nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên bị người đánh trộm, mấu chốt
nhất là, còn bị đánh nổ đầu, nhục thân triệt để phế đi, ngẫm lại cũng cảm
thấy sắp bạo tạc nổ tung.
– Người đánh ngươi?
Trương Huyền chớp mắt.
Còn tưởng rằng đối phương sẽ hận mình thấu xương, không nghĩ tới vẫn muốn giết
phân thân…
Cũng khó trách, phân thân một quyền đánh vỡ, cừu hận này có chút lớn… Loại đại
BOSS này, tự nhiên chỉ muốn công kích cừu hận lớn.
– Đúng vậy, giao hắn cùng địa đồ ra đây, ta thả Chương Dẫn Khâu này!
Thiên Diệp Vương gật đầu.
– Tốt, có thể đưa bọn chúng cho ngươi, bất quá, ngươi phải thể với Linh Thần,
không chỉ không giết lão Viện trưởng, còn không thể trong thời gian ngắn động
thủ với chúng ta!
Trương Huyền nói:
– Nếu không, chúng ta vừa cứu lão Viện trưởng, ngươi liền ra tay giết người,
chúng ta trao đổi liền hoàn toàn không có ý nghĩa!
Đã có Thất Thải Địa Quỳnh Dịch, đột phá dùng không được bao lâu, cho đối
phương đồ vật cũng không sao cả, chỉ cần trong thời gian ngắn gia hỏa này
không động thủ, là hắn có thể thành công Phong Thánh, chém giết đối phương.
– Ngươi biết Linh Thần?
Thiên Diệp Vương sửng sốt một chút.
Đối với Linh Thần thề, là sự tình Linh tộc bọn hắn kiêng kỵ nhất, một khi tiến
hành, tuyệt không dám vi phạm, nếu không, hồn phách tất nhiên sẽ bị Linh Thần
câu đi, không có khả năng phục sinh.
– Như thế nào? Không dám? Ngươi không đáp ứng, cùng lắm thì đồng quy vu tận,
địa đồ ngươi cũng đừng muốn, chúng ta gạch ngói cùng tan, dù sao tất cả mọi
người ra không được, chết ở chỗ này cũng không coi vào đâu!
Thấy hắn chần chờ, Trương Huyền nói.
– Tốt, ta đáp ứng!
Không có cân nhắc bao lâu, ánh mắt của Thiên Diệp Vương lóe lên, nhẹ gật đầu.
– Vậy thì bắt đầu đi!
Cổ tay khẽ đảo, trước mắt Trương Huyền nhiều ra một cái tế đàn của Dị Linh
tộc, đúng là từ trong tay Ngọc Diệp Vương lấy được.
– Xem ra ngươi chuẩn bị rất đầy đủ… Rất tốt, hiện tại ta liền tế tự Linh Thần!
Thấy gia hỏa này không chỉ biết Linh Thần, ngay cả tế đàn cũng có, Thiên Diệp
Vương biết lừa không được đối phương, cười lạnh nói.
Ầm ầm!
Trên tế đàn nhiều ra vô số bảo vật, kèm theo mà nói tối nghĩa của hắn vang
lên, vật phẩm lập tức bốc cháy.
Xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~!
Bầu trời trên đầu, lập tức trở nên đen kịt, như nhiều hơn một môn hộ thật lớn.
Thân thể mọi người cứng ngắc.
Trong môn hộ toả ra khí tức thật sự quá cường đại, tu vi như bọn hắn, tựa hồ
đơn giản sẽ bị nghiền thành bột phấn.
Trong lòng Trương Huyền cũng rung động lắc lư.
Mặc dù đã gặp Dị Linh tộc tế tự, nhưng chỉ là điều tra thân phận Thiên Nhận
Danh Sư, không có xuất hiện qua môn hộ này, không nghĩ tới đáng sợ như thế.
Vù vù!
Môn hộ từ từ mở ra, một bóng lưng xuất hiện ở trước mắt.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng làm cho người ta có cảm giác Linh Hồn nghiền
nát, giống như chân thân xuống mà nói, không chỉ bọn hắn không chịu nổi, toàn
bộ Danh Sư Đại Lục cũng trong nháy mắt sụp đổ.
– Cái bóng lưng này… Ở đâu gặp qua nhỉ?
Nhìn bóng lưng trên không trung, dù một mảnh đen kịt, thấy không rõ lắm, nhưng
Trương Huyền có Minh Lý Chi Nhãn, thật giống như đã gặp ở nơi nào.
Bất quá, chưa kịp để cho hắn suy nghĩ, cách đó không xa Thiên Diệp Vương chứng
kiến bóng lưng xuất hiện, lộ ra vẻ thận trọng, thanh âm vang lên.
– Ta Thiên Diệp Vương hướng Linh Thần thề, chỉ cần đạt được hung thủ làm tổn
thương ta cùng địa đồ, liền lập tức thả Chương Dẫn Khâu, trong thời gian ngắn
không tổn thương bọn hắn mảy may, nếu làm trái lời thề này, hồn phi phách tán,
nguyện ý để cho Linh Thần lấy đi tính mạng…
Rầm ào ào!
Thanh âm kết thúc, trong môn hộ có một đạo hào quang thẳng tắp bắn tới, rơi
xuống trên đầu hắn, đi vào trong đầu.
Tựa hồ là Linh Thần đồng ý yêu cầu của hắn.
Vù vù!
Làm xong những thứ này, môn hộ chậm rãi tiêu tán, sắc mặt của Thiên Diệp Vương
thoạt nhìn có chút trắng bệch, lần nữa nhìn lại Trương Huyền:
– Thế nào, ta đã lập lời thề, ngươi hẳn tin tưởng a?
– Ân!
Nhẹ gật đầu, Trương Huyền đang muốn lấy ra phân thân cùng địa đồ, chợt nghe
Ngô sư truyền âm ở bên tai.
– Thiên Diệp Vương đáp ứng quá nhanh, thậm chí đối với Linh Thần thề cũng
nguyện ý… Có thể có lừa dối hay không?
– Khẳng định có lừa dối…
Trương Huyền gật đầu.
Lấy thực lực của đối phương, kỳ thật là chiếm ưu thế, nhưng lại không chút do
dự đáp ứng, muốn nói không có lừa dối, hắn cũng không tin.
– Vậy…
Ngô sư nhíu mày.
– Lão Viện trưởng ở trong tay hắn, chúng ta cũng không có biện pháp nào khác!
Hắn có lừa dối chúng ta cũng có át chủ bài, chỉ cần có thể kéo một đoạn thời
gian, ta Phong Thánh thành công, có thể giết chết hắn, hóa giải nguy cơ…
Trương Huyền truyền âm.
Hiện tại bọn hắn ở vào hoàn cảnh xấu, có thể để đối phương đáp ứng điều
kiện cũng không tệ rồi, cho dù có lừa dối, cũng không có biện pháp tốt hơn.
– Cái này…
Ngô sư nói không ra lời.
Đối phương nói không sai, hiện tại bọn hắn chỉ có con đường này, không có
những biện pháp khác.
Cường giả Xuất Khiếu Cảnh, thật muốn động thủ, coi như bọn hắn chung vào một
chỗ, cũng ngăn cản không nổi.
– Tên kia đâu? Địa đồ đâu?
Thiên Diệp Vương nói.
– Ở đây…
Không có quá nhiều chần chờ, bàn tay của Trương Huyền khẽ đảo, phân thân xuất
hiện ở trước mắt.
Họa là gia hỏa này gây ra, đương nhiên để cho hắn chịu trách nhiệm.
Dù sao phân thân là Cửu Thiên Liên Thai luyện chế thành, đánh thành bánh thịt
cũng sẽ không tử vong, coi như bắt lấy đối phương, muốn đánh chết, khẳng định
cũng làm không được.
Lúc này mặt của phân thân đã triệt để khôi phục, vì phòng ngừa mọi người quá
mức khiếp sợ, ở trong tổ ong đã cải biến dung mạo, ngụy trang thành bộ dáng
Tôn Cường.
Hắn chưa thấy qua mấy người, ngụy trang thành Tôn Cường quen thuộc nhất, cũng
dễ dàng nhất.
– Hắn là người vừa rồi động thủ với ta kia?
Chứng kiến Bàn Tử kia xuất hiện, Thiên Diệp Vương nhíu mày.
– Đúng vậy, hắn biết ngụy trang, Hồng Diệp Vương kia cũng là hắn…
Trương Huyền gật đầu.
– Rất tốt…
Trong mắt mang theo phẫn nộ cùng sát ý, Thiên Diệp Vương nhẹ gật đầu, bàn tay
lăng không trảo một cái, phân thân đã bị một cỗ lực lượng khổng lồ bao trùm,
thẳng tắp bay đi.
– Địa đồ đâu?
Bắt được phân thân tới bên người, Thiên Diệp Vương cũng không sốt ruột động
thủ, mà lần nữa nhìn lại.
– Ở đây!
Trương Huyền xòe bàn tay ra, một quyển da cừu cổ xưa xuất hiện ở lòng bàn tay,
chậm rãi lơ lửng, tản mát ra khí tức Tuyên Cổ.
Thứ này, với hắn mà nói không có tác dụng quá lớn, hóa thành một cầu vồng, để
cho mình thông qua Thiên Cung, mặt khác không có hiệu quả, đối phương muốn,
cho cũng không coi vào đâu.
– Lấy tới…
Trong mắt Thiên Diệp Vương có lửa nóng lóe lên, vội vàng vươn bàn tay ra.
– Được!
Ngón tay búng một chút, địa đồ chậm rãi bay về phía đối phương.
– Ô ô ô…
Chứng kiến địa đồ, hơn nữa còn cho đối phương, Linh Hồn của Chương Dẫn Khâu bị
phong cấm vẻ mặt tràn đầy sốt ruột, muốn nói cái gì đó, lại không phát ra
được.
– Cái này cho ngươi!
Bàn tay của Thiên Diệp Vương đẩy ra, Chương Dẫn Khâu bay về phía mọi người.
Đám người Trương Huyền vội vàng tiếp được hồn phách của lão viện trưởng, Ngô
sư tiến lên cởi bỏ phong trên người hắn ấn.
– Địa đồ quan hệ lấy toàn bộ di tích, không thể cho hắn…
Vừa cởi bỏ phong ấn, chợt nghe Chương Dẫn Khâu lão Viện trưởng sốt ruột la
lên.
– Hặc hặc, đã muộn!
Thiên Diệp Vương lăng không bóp địa đồ ở trong lòng bàn tay, hai mắt tỏa ánh
sáng, hưng phấn lên tiếng, làm cho cả Phong Thánh Các run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận