Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thi đấu lôi đài (1)

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

- Là đoạt mệnh tam thức của Tiễn Húc!
- Hàng năm chết ở dưới chiêu này của hắn, không có một trăm cũng có tám mươi a!
- Quá kinh khủng, tốc độ vừa nhanh vừa độc, căn bản không ngăn cản nổi, đồng cấp có thể nói vô địch!
- Người mới này, chết chắc!
...
Nhìn thấy hai thanh dao găm đâm nhanh tới, vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc.
Thực lực của Tiễn Húc, mặc dù kém Bách Chiến Vương Hồng Dương xa tít tắp, nhưng ở toàn bộ chợ đen, là tên tuổi lẫy lừng.
Nhất là dao găm trên người lấy mãi không hết, cùng đoạt mệnh tam thức lợi hại nhất, bởi vậy đối thủ bị giết nhiều vô số kể.
Người mới tới này, không biết trời cao đất rộng, ở trước mặt khiêu khích, dẫn tới hắn dùng sát chiêu, cơ bản liền phán quyết tử hình.
Đồng loạt nhìn về phía thanh niên, chỉ thấy đầu hắn cũng không xoay, không biết sau lưng có dao găm, thanh niên nói chuyện có chút nóng nảy, đang muốn nhắc nhở một câu, trước mắt trở nên hoảng hốt, hình như giày trên chân đối phương hơi nhúc nhích, đánh vào trên dao găm.
Không biết là nhìn lầm hay thật có động tác này, còn chưa có xác định, chỉ thấy dao găm gào thét bay ngược về, tốc độ nhanh hơn gấp bội.
- Cái gì?
Sắc mặt Tiễn Húc tái xanh, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe hai tiếng phốc phốc, dao găm liền đâm thủng hai cổ tay của hắn.
Hô!
Lực trùng kích to lớn mang theo hắn bay ra ngoài, thẳng tắp đóng ở trên vách tường sau lưng, như một cái thánh giá, vô luận giãy dụa như thế nào cũng không tránh thoát.
- Cái này...
- Giày tùy tiện va chạm, không chỉ phá giải đoạt mệnh tam thức của Tiễn Húc, còn đóng hắn ở trên tường... thực lực mạnh như thế nào?
- Người mới này không đơn giản, chẳng lẽ lại muốn xuất hiện một vị Thập Chiến Vương mới?
- Không biết, bất quá loại thực lực này, liên tục thắng bảy tám trận cũng không có vấn đề!
...
Nhìn thấy Tiễn Húc bị treo ở trên tường, không ngừng kêu thảm, mọi người đều âm thầm cảnh giác.
Dù không nhìn ra thực lực của Trương Huyền này cao bao nhiêu, nhưng có thể hời hợt đóng Tiễn Húc ở trên tường như vậy, lực lượng mạnh mẽ không thể khinh thường.
Làm không cẩn thận, sẽ trở thành Thập Chiến Vương mới.
- Có ý tứ!
Hồng Dương nhìn một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Vừa rồi thủ đoạn kia, thoạt nhìn kinh diễm, nhưng đối với hắn mà nói, không tính là gì.
Một quyền đánh không chết, cùng lắm là đánh thêm một quyền...
Lôi đài không lớn, bốn phía sắp đặt trận pháp đặc biệt, như là chiếc lồng sắt, một khi tiến vào bên trong, muốn chạy trốn cũng làm không được.
- Ký giấy sinh tử đi!
Còn chưa tới trước mặt, chỉ thấy trước lôi đài có một trung niên nhân phụ trách tỷ thí, đưa qua một tờ khế ước.
Cúi đầu nhìn qua, một giọt máu tươi bay tới, lập tức nghe được bốn phía vang lên vô số tiếng gào thét như sấm sét.
Ngẩng đầu nhìn lại, trên lôi đài, nam có nữ có, già có trẻ có, chừng năm sáu trăm người, mỗi một cái con mắt đỏ thẫm, hưng phấn khó mà kiềm chế.
- Quan sát chiến đấu sinh tử, có khả năng hưởng thụ loại kích thích này, càng quan trọng hơn là, có thể ở trong chiến đấu thời khắc sống còn, thu hoạch được không ít kinh nghiệm...
Rất nhanh thì rõ ràng ý nghĩ của bọn hắn.
Sinh tử chiến, không phải tùy tiện liền có thể nhìn thấy, đối với tu luyện giả có kích thích rất lớn, có khả năng học được không ít thứ.
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất để chợ đen hưng thịnh.
Nhấc chân đi vào lôi đài, phía trên đã đứng một thanh niên, hai tay ôm ở trước ngực, vẻ mặt cao ngạo cùng lạnh lùng, dường như trận đấu này chỉ là sân khấu đi ngang qua.
Hẳn là Mạnh Phục Hưng mà vừa rồi nói.
- Được rồi, sớm chút kết thúc, nhanh kiếm được Linh Thạch, thời gian không đợi người a!
Tính toán thời gian một chút, cách đấu giá hội bắt đầu không bao lâu, cũng lười dong dài, Trương Huyền duỗi lưng một cái, không có nói nhảm, chắp tay nói:
- Đắc tội!
Hô!
Một cái chớp mắt, người liền xuất hiện ở trước mặt thanh niên, bàn tay bỗng nhiên bắt tới.
Chiêu này uy lực không tính quá mạnh, lại trong nháy mắt bao phủ bốn phía, như một lưới đánh cá to lớn, vô luận chạy trốn như thế nào cũng không được.
- Ngươi... Ta không...
Không nghĩ tới đối phương chào xong, liền trực tiếp ra tay, Mạnh Phục Hưng kinh ngạc, thân thể nhoáng một cái muốn tránh né, lại phát hiện giống như lâm vào đầm lầy.
Đùng!
Bàn tay của Trương Huyền đi tới trước mặt, vang giòn một tiếng, thanh niên còn chưa kịp nói chuyện, liền bị đập ngã trên mặt đất, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Trước khi lên đài liền được thông báo, không thể nương tay, vậy liền đánh đối thủ ngất xỉu.
Choáng, không có năng lực phản kháng, đương nhiên sẽ bị phán thua.
- Trận đầu xem như chiến thắng a!
Chờ nửa ngày, thấy không có người đọc thành tích, Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, nâng đầu lên.
Vẫn không một người nói chuyện.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy đám người xem náo nhiệt chẳng những không có hoan hô, ngược lại từng cái giống như gặp quỷ.
Trương Cửu Tiêu cũng ở trong mọi người, che trán, không ngừng hô hào cái gì đó, chỉ bất quá bởi vì có trận pháp ngăn trở, một câu cũng không nghe thấy.
- Làm sao vậy?
Thấy phản ứng của mọi người không giống dự liệu, Trương Huyền có chút kỳ quái, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy trận pháp của lôi đài mở ra, lại một thanh niên đi đến, nhìn Mạnh Phục Hưng nằm dưới đất, con mắt trợn tròn.
- Ngươi là đối thủ thứ hai của ta?
Thập Chiến Vương cần liên tục đối chiến mười vị, mới vừa đập bay một cái, lại tới một cái, nói rõ đây đã là đối thủ thứ hai.
- Ta là... Mạnh Phục Hưng!
- Ngươi là Mạnh Phục Hưng? Vậy cái này...
Trương Huyền ngẩn ngơ.
Cái tên này là người thứ nhất tỷ thí với mình, vậy... mới vừa bị đánh ngất xỉu là ai?
- ... Trọng tài!
Khóe miệng của Mạnh Phục Hưng co giật.
Trương Huyền nheo mắt:
- Trận đấu này... Còn có trọng tài?
- Người mới, cuộc tranh tài nào mà không có trọng tài chứ?
Mạnh Phục Hưng nói.
- ...
Thân thể Trương Huyền lay động.
Cái này gọi là chuyện gì, trọng tài người ta bình thường đều đứng ở dưới đài, gia hỏa này tuổi không lớn lắm, lại đứng ở trên đài, mình làm sao đoán được? Đối thủ còn không có gặp, một tay quất choáng trọng tài...
- Ta sẽ không bị... Hủy bỏ tư cách chứ!
Rốt cuộc biết Trương Cửu Tiêu hô cái gì, Trương Huyền im lặng.
Thật vất vả muốn tiên hạ thủ vi cường, lần này được rồi, đánh trọng tài thành như thế, sẽ không bởi vậy bị hủy bỏ tư cách, không có cách nào tiếp tục tỷ thí chứ!
- Hẳn là sẽ không, nơi này không có quy tắc như vậy...
Mạnh Phục Hưng nhẹ gật đầu, từ trong khiếp sợ khôi phục lại:
- Chúng ta bắt đầu đi!
Chợ đen vốn không có quy tắc, đánh trọng tài ngất xỉu, ở địa phương khác là không hợp quy củ, nhưng ở nơi này, hẳn là ảnh hưởng không lớn.
Phần phật!
Thanh âm kết thúc, Mạnh Phục Hưng hét dài một tiếng, thẳng tắp lao đến.
Người ở trên không trung, thủ ảnh liên tục, thời gian nháy mắt hoa sen nở rộ.
Võ kỹ Thánh Vực trung phẩm, Diệp Liên Thiên Phật Thủ!
Không thể không nói, thực lực của Mạnh Phục Hưng này không yếu, coi như không bằng Tiễn Húc, nhưng cũng không kém nhiều, vừa ra tay liền bao vây không khí bốn phía, khí lưu lăn mình, tùy thời có thể nổ tung.
- Tới tốt lắm!
Thấy đối thủ thứ nhất đã lợi hại như vậy, có vẻ còn mạnh hơn trọng tài, năm ngón tay của Trương Huyền mở ra, lần nữa bắt đến.
Rầm!
Chiêu số giống vừa rồi như đúc, đổ ập xuống, như bầu trời sụp đổ, không thể tránh né.
Chiêu này của hắn không phải võ kỹ, cũng không phải công pháp tuyệt thế gì, mà là nắm bắt đơn giản nhất.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, bàn tay hạ xuống, liền cho người ta một loại ảo giác khó mà tránh né.
Đùng!
Bàn tay cùng bàn tay đối đầu, sắc mặt của Mạnh Phục Hưng trắng nhợt, lùi về phía sau mấy bước, thân thể nhoáng một cái, nằm liệt trên mặt đất, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
- Thật mạnh!
- Đây là chiêu số gì?
- Đoán chừng là chưởng công, bất quá có thể một chưởng vỗ choáng Mạnh Phục Hưng, nói rõ ít nhất có thể thắng được năm người!
- Cái này không nhất định, tuyệt chiêu uy lực càng lớn, hao tổn chân khí sẽ càng lớn, chiêu này rất lợi hại, ngộ nhỡ tiêu hao quá nhiều chân khí, có thể chống đến trận thứ năm hay không còn khó nói!
...
Dưới đài xôn xao.
Trương Huyền này, dù có chút lỗ mãng, vừa lên liền quất choáng trọng tài, nhưng thực lực rất mạnh!
Bất quá có thực lực vô dụng, còn phải chịu đựng giỏi mới được.
Hàng năm, tới tranh đoạt Thập Chiến Vương nhiều vô số kể, nhưng có khả năng thông qua và thành công, số lượng không tính quá nhiều.
- Tại hạ Đàm Thế Hữu, xin chỉ giáo!
Đập choáng Mạnh Phục Hưng, thời gian không dài lại tới một thanh niên.
Thực lực của người này hơi mạnh hơn một chút, vẫn như cũ không phải là đối thủ, một chiêu qua đi, đồng dạng nằm ở trên mặt đất.
Liên tục năm người, đều là một tay kết thúc, Trương Huyền lộ ra vẻ mệt mỏi, trên đầu xuất hiện mồ hôi, cánh tay không ngừng run rẩy.
- Đã tiến hành năm trận, có muốn tiếp tục khiêu chiến hay không?
Người thứ năm bị đánh bại, một thanh âm vang lên.
Dưới tình huống bình thường, năm trận là cực hạn, đằng sau dính dáng tiền đặt cược, tham dự tỷ thí, vô luận tu vi hay thực lực đều sẽ gia tăng thật lớn.
- Tiếp tục!
Trương Huyền gật đầu.
Mục đích tới là kiếm tiền, hiện tại ngay cả tiền đặt cược cũng không có đặt, đương nhiên không có khả năng rời khỏi.
- Tốt, cao thủ cùng ngươi tiến hành trận thứ sáu, là Khuê Thanh, đã từng khiêu chiến qua năm trận, hơn nữa chiến thắng!
Thấy hắn đáp ứng, thanh âm kia nói.
Năm trận đầu, không dính dáng tiền đặt cược, cơ bản đều là nhân vật mới đối chiến, từ trận thứ sáu bắt đầu, đều là người trải qua chiến đấu ra sân.
Tình huống bình thường, người từng có chiến tích thắng sáu trận chiến sáu trận, chiến tích bảy trận đối bảy trận...
Cứ thế mà suy ra.
Bởi vậy, hắn đối chiến Khuê Thanh, trên thực tế trước đó liền tham gia qua thi đấu, hơn nữa thu được liên tục năm trận thắng lợi.
Hô!
Quy tắc chảy ở trong óc, Trương Huyền giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên đi tới.
Rõ ràng khác biệt mấy vị trước, trên người mang theo sát lục chi khí nồng đậm, hiển nhiên trên tay có nhân mạng, sức chiến đấu không thể khinh thường.
- Ta xem qua ngươi thi đấu, cùng người chiến đấu, đều chỉ dùng một chiêu, thực lực không tệ!
Khuê Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, tròng mắt hơi híp:
- Bất quá, vừa rồi dùng chiêu kia, chân khí tiêu hao rất lớn a! Ta muốn nhìn, ngươi còn có thể kiên trì sử dụng mấy lần!
Phần phật!
Cổ tay rung lên, một chuôi trường thương xuất hiện ở trong lòng bàn tay, thẳng tắp đâm tới.
Không hổ là kẻ già đời, thế mà đang lúc nói chuyện trực tiếp đánh lén...
Còn không kịp phản ứng, mũi thương liền đi tới trước mắt.
- Chơi thương với ta?
Thấy động tác của hắn, Trương Huyền lắc đầu, cực kỳ bất đắc dĩ:
- Ta mới là lão tổ tông...
Bạn cần đăng nhập để bình luận