Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đánh bạc (2)

- Cái này...
Hai người đang mỉm cười, đồng thời cứng ngắc, liếc mắt nhìn nhau, nói không ra lời.
Làm sao chiến thắng?
Rõ ràng lập tức thua, làm sao sẽ thắng?
- Thanh y biết rõ ở lý giải kiếm thuật không bằng đối phương, cố ý chiêu chiêu bại lui, để hắn lơ là bất cẩn, sau đó mới một lần đắc thủ!
- Đúng vậy, mỗi một lần so kiếm chính là sinh tử đấu, hơi không cẩn thận, liền có thể cả bàn đều thua!
Bốn phía vang lên tiếng nghị luận.
Tất cả mọi người là đệ tử Kiếm Các, quan sát người khác so kiếm, cũng là quá trình học tập.
Thanh y lý giải kiếm thuật, rõ ràng không bằng bạch y, nhưng cười đến cuối cùng, tâm tính có đôi khi cũng rất quan trọng.
Nếu không, kiếm thuật ai cao liền nhất định chiến thắng, tiền đặt cược liền không còn ý nghĩa.
- Cái tên này, thật sự là vận khí cứt chó...
Rất nhanh rõ ràng chuyện gì xảy ra, khóe miệng thanh niên khôi bào co giật vài cái.
Gia hỏa lạ mặt kia, vận khí thật đúng là quá tốt.
Lần đầu tiên cược, liền thắng!
Buồn cười bản thân còn tưởng rằng người ta là kẻ ngu... Náo loạn nửa ngày, ngốc chính là mình!
- Đến, đổi tiền cho ta!
đang buồn bực, chỉ thấy đối phương đi tới trước mặt, đưa thẻ đánh bạc tới.
1:1.5, cho đối phương ba mươi Kiếm Các tệ, vừa xử lý xong, chỉ thấy lại có người lên đài.
- Có muốn tiếp tục đặt cược hay không?
Mắt sáng lên, thanh niên khôi bào khẽ nói.
Đánh bạc, thắng một lần, hai lần không tính là gì, chỉ cần tiếp tục cược, khẳng định tất cả tiền đều về trong tay nhà cái.
- Tốt!
Trương Huyền gật đầu.
Chỉ ở nơi này không đến một phút đồng hồ, ngay cả lôi đài cũng không cần lên, liền kiếm lời mười Kiếm Các tệ, phương pháp kiếm tiền nhanh như vậy, tự nhiên phải tiếp tục.
- Rất tốt, lần này chỉ hai người chúng ta đặt, ta không cầm cái, cũng công bằng một ít! Ta cược... người áo xanh chiến thắng!
Liếc mắt nhìn, thanh niên khôi bào mỉm cười nói.
- Vậy thì tốt, ta mua áo trắng chiến thắng, ba mươi Kiếm Các tệ!
Trương Huyền vừa kiếm được tiền, toàn bộ áp vào.
- Tốt, ta cùng ngươi cược ba mươi viên!
Thanh niên khôi bào hừ lạnh.
Bởi vì thường xuyên mở sòng bạc, thực lực của hai bên trên đài, cùng thân phận chân thật, biết rất rõ ràng.
Lần này hai vị đi lên, hắc y chính là nội môn Chu sư huynh, bạch y chính là Vương sư huynh.
Hai người này xưa nay gặp mặt qua, cũng giao thủ qua, Chu sư huynh chiến thắng tỷ lệ càng lớn, Vương sư huynh thì bại nhiều thắng ít.
Xác định tiền đặt cược, trên đài tỷ thí đã bắt đầu.
Chu sư huynh quả nhiên giống như thanh niên khôi bào đoán, vừa ra tay liền vô cùng sắc bén, mỗi một chiêu công kích đều cho người ta một loại áp bức cực mạnh, Vương sư huynh thì liên tục bại lui, hình như không có bất kỳ sức hoàn thủ.
- Khà khà, chờ thua đi!
Thanh niên khôi bào thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thua mười Kiếm Các tệ, xem ra lần này liền có thể kiếm về...
Liên tục lui bảy tám bước, bạch y Vương sư huynh thấy tiếp tục lui có thể sẽ rơi xuống, thân thể đột nhiên run rẩy, linh động như báo, nghiêng mình nhảy đến một bên.
Hắc y Chu sư huynh một kiếm đánh hụt, vừa định xoay người, chỉ thấy trường kiếm đối phương đâm nghiêng tới, đáp lên trên cổ của hắn.
Hắc y thua!
- Xấu hổ!
Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
Thua liền hai trận, da mặt thanh niên khôi bào co giật, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn cắn răng lấy ra ba mươi Kiếm Các tệ đưa tới.
- Còn dám tiếp tục hay không?
Trong Kiếm Các, muốn tỷ thí, liên tiếp xuất hiện, hầu như mỗi thời mỗi khắc đều có, bên này vừa mới kết thúc, lại có người xông tới.
Dừng lại một chút, thanh niên khôi bào tiếp tục nhìn qua.
Ở đây đặt cược buôn bán, từ trước tới nay đều kiếm lời không ít, còn là lần đầu tiên thua thảm như vậy.
- Đương nhiên, lần này ta tuyển trước a!
Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
- Mời!
Thanh niên khôi bào gật đầu.
- Lần này ta vẫn chọn bạch y chiến thắng! Đặt sáu mươi viên Kiếm Các tệ!
Trương Huyền chỉ.
Thanh niên khôi bào nhìn sang, một lát sau gật đầu:
- Tốt! Ta mua hắc y!
Lần này hai người lên đài, hắn chỉ nhận ra một cái, cũng chính là hắc y Đỗ sư huynh, còn bạch y là ai, hắn không rõ ràng.
Bất quá thực lực của Đỗ sư huynh cực mạnh, toàn bộ nội môn có thể bằng vào kiếm thuật thắng được, không cao hơn mười cái, đối diện đã nhận không ra, cũng không thuộc về một trong mười vị, cái trước chiến thắng không khó!
Hai bên bắt đầu giao chiến, thời gian không dài, chiến đấu kết thúc.
Giống như đối phương đoán, bạch y chiến thắng, Đỗ sư huynh thua!
- Cái này... Không có khả năng...
Thua liền ba trận, thanh niên khôi bào có chút khẩn trương.
Mấy năm qua, lặng lẽ đánh bạc, tuy kiếm lời không ít, thế nhưng chịu không được thua như vậy!
- Có muốn tiếp tục hay không?
Thấy bộ dáng của hắn, Trương Huyền tiếp tục xem tới.
- Cái này...
Liếc mắt nhìn, trên đài lại đi tới hai người, thanh niên khôi bào ứa ra mồ hôi.
Thua liền ba trận, 100 Kiếm Các tệ, xem như hắn cũng có chút sợ hãi.
Bất quá không cá cược mà nói, một trăm Kiếm Các tệ kia, chẳng khác nào toàn bộ bị mất, hắn cắn răng, hạ ngoan tâm:
- Cược thì cược... Lúc này ta tuyển trước!
Thật ra thì đây là tâm lý dân cờ bạc.
Thua càng nhiều, càng muốn trở mình, như rơi vào đầm lầy, càng giãy dụa hãm càng sâu!
- Mời!
Trương Huyền gật đầu.
- Lần này ta chọn bạch y...
Dừng lại một chút, thanh niên khôi bào nói.
Hai người trên đài, giống như vừa rồi, hắn chỉ nhận thức một cái, cũng chính là bạch y La sư đệ.
Vị sư đệ này, kỳ tài ngút trời, tới tông môn không đến hai năm, đã ở nội môn xông ra danh khí không nhỏ, xem như hắn tới đối chiến, cũng chỉ có thể đẩy kiếm nhận thua.
Nếu như muốn nói tới hai người ai chiến thắng khả năng lớn nhất, không thể nghi ngờ là hắn.
- Nếu ngươi lựa chọn bạch y, vậy ta...
Trương Huyền dừng lại một chút:
- Ta lựa chọn hoà nhau có được hay không?
- Hoà nhau?
Thanh niên khôi bào sững sờ.
Loại tỷ thí Thông Thần ngọc bài này, không giống như tranh tài thực tế, vì để tránh cho thương vong, dưới tình huống thực lực không kém bao nhiêu, sẽ chọn hoà nhau.
Ở đây, không nhận thua, cơ bản đều là lấy một cái chết kết thúc!
Hoà nhau... Hầu như rất ít xuất hiện.
Cái tên này, lại muốn lựa chọn hoà nhau... Là đầu óc có vấn đề a?
Ánh mắt sáng lên, cố nén mừng rỡ:
- Ngươi xác định?
- Xác định, bất quá... Hoà nhau tương đối ít thấy, có phải bội suất lớn hơn một ít hay không?
Trương Huyền gật đầu.
- Không sai, dưới tình huống bình thường, hoà nhau đều là gấp năm lần!
Thanh niên khôi bào gật đầu.
- Vậy thì tốt, ta đặt 120 Thông Thần tệ!
Trương Huyền lần nữa đè lên tất cả Thông Thần tệ trên người.
- Tốt!
Trong lòng cười hắc hắc, thanh niên khôi bào sợ hắn hối hận, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Cái tên này đặt hoà nhau, cơ bản tương đương với trả tiền cho mình!
Bên này cá cược xong, trên đài đã bắt đầu tỷ thí.
Hai bên đều là cao thủ, kiếm khí ngang dọc, không ai nhường ai, từng chiêu kiếm thuật tinh diệu, thi triển ra dẫn đến phía dưới từng cơn khen ngợi.
Tuy thực lực của bạch y La sư đệ mạnh mẽ, chiêu số hung mãnh, nhưng vị đối diện kia, rõ ràng cũng không yếu, từng chiêu tuy chật vật, vậy mà toàn bộ cản lại.
Liên tục hơn ba trăm chiêu không có phân ra thắng bại.
- La sư đệ, cố gắng lên...
Trên đầu mồ hôi càng ngày càng nhiều, thanh niên khôi bào có chút khẩn trương.
Đánh ra thời gian dài như vậy, một tháng cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần, không nghĩ tới cho hắn đụng phải.
Hai bên lại chiến đấu hơn một trăm chiêu, khí lực đều tiêu hao không sai biệt lắm.
Bạch y La sư đệ lui về phía sau:
- Vị bằng hữu này, kiếm thuật của ngươi không phải bình thường, tại hạ khâm phục, có điều tiếp tục đánh xuống, ngươi ta hai bên, một phương may mắn chiến thắng cũng vô cùng thê thảm, không bằng như vậy, dùng bình thủ kết thúc, chúng ta ngày khác lại hẹn nhau luận bàn!
- Tốt!
Người áo xanh gật đầu đồng ý.
- ...
Thanh niên khôi bào chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Mấy tháng không gặp được một lần hoà nhau, thế mà xuất hiện... Hơn nữa hắn còn cùng người cược...
- Xấu hổ, ta thắng...
Trương Huyền nhìn lại.
Sở dĩ hắn có thể thắng, không chỉ bởi vì nhãn lực cao cường, có thể nhìn ra song phương giao chiến kiếm thuật mạnh yếu, càng quan trọng hơn là, thư viện có thể tuỳ tiện nhìn ra thân phận song phương giao chiến, lĩnh ngộ kiếm pháp, võ kỹ, cùng với tâm cảnh.
Cấp bậc tương đồng, chân khí cùng lực lượng tương đồng, lĩnh ngộ kiếm pháp cùng võ kỹ càng lợi hại, tâm cảnh càng cao, tự nhiên tỷ lệ chiến thắng càng lớn!
Bởi vậy liên tục cược mấy lần, đều dễ như trở bàn tay thu hoạch được thành công.
- Ta đặt hoà nhau, gấp năm lần, cũng chính là... Ngươi cần cho ta sáu trăm Kiếm Các tệ!
Nhàn nhạt nhìn qua, Trương Huyền nói.
- Sáu trăm?
Thân thể cứng ngắc, thanh niên khôi bào sắp điên rồi.
Cái tên này bật hack a!
Hoà nhau cũng có thể đoán đúng...
Cái này còn cược thế nào?
Từ trước tới nay dựa vào đánh bạc kiếm tiền, nằm mơ cũng không nghĩ đến, mới mấy lần đã thua sạch sẽ trơn tru, sắp điên rồi.
Trở thành đệ tử nội môn tiếp cận mười năm, đủ loại thí luyện, lặng lẽ chạy tới tìm người đặt cược... Hết thảy tích góp không đến một ngàn, không nghĩ tới lần này, còn kém không nhiều toàn bộ thua trận!
- Nhiều Kiếm Các tệ như vậy, ta không có...
Sầm mặt lại, cắn chặt răng.
- Không có? Có chơi có chịu, ngươi định quỵt nợ?
Trương Huyền mỉm cười.
- Không sai, quỵt nợ lại như thế nào?
Thanh niên khôi bào hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi biết thân phận của ta sao? Biết ta là ai không?
Bởi vì Lăng Vân Kiếm Các không cho phép đánh bạc, cho nên mỗi lần hắn đánh cược, đều sẽ đổi một Thông Thần ngọc phù, lấy thân phận mới lần nữa tiến vào.
Trừ mấy người thường xuyên cùng hắn đánh cược, biết thân phận, những người khác căn bản không thể nào biết.
- Ha ha...
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, đột nhiên đạp tới.
- Thế nào, muốn động thủ với ta?
Thấy hắn đột nhiên ra chân, thân thể thanh niên khôi bào run rẩy, tránh thoát công kích, trong ánh mắt lóe lên tàn nhẫn:
- Ghi nhớ, nơi này là Thông Thần Điện, coi như giết ta, cũng chỉ là tổn thất một ngọc phù mà thôi... Ngươi có thể làm khó dễ được ta?
- Đương nhiên không có cách nào làm gì ngươi...
Trương Huyền ngừng tay, lộ ra nụ cười hiền hòa:
- Bất quá, nếu như ta đi Bạch Vân phong, tìm Hàn trưởng lão, nói cho hắn biết, đệ tử nội môn trong phạm vi hắn quản hạt, vậy mà lấy đệ tử nội môn so kiếm làm tiền đặt cược, bốn phía mở đánh cược... Mưu cầu kiếm lợi! Ngươi nói hắn có thể tỉ mỉ tra một chút đến cùng ai làm hay không? Lại có thể trực tiếp đuổi gia hỏa này ra khỏi sơn môn hay không? Ngươi nói có đúng không Chu Ngôn Chi sư huynh?
- Ngươi...
Đồng tử co rụt lại, thanh niên khôi bào Chu Ngôn Chi liên tục lui về phía sau mấy bước, mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng, suýt chút nữa ngất đi:
- Ngươi, làm sao ngươi biết ta là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận