Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Sáng tạo cơ hội

- Quả thế!
Nhìn thấy Phàn Tiểu Tinh quả nhiên bị đánh đầu óc choáng váng, không phân rõ đông nam tây bắc, thậm chí hai mắt đẫm lệ, ánh mắt Phàn Tiểu Phong sáng lên, liên tục gật đầu.
Tiểu Húc quả nhiên lợi hại, liếc mắt liền nhìn ra nơi mấu chốt.
Nếu như dựa theo phương pháp của hắn, đối thủ làm không cẩn thận sẽ thừa dịp, mà bây giờ, liên tục mấy quyền, tuyệt đối sẽ choáng váng, cuối cùng mất đi cơ hội.
Tuy dùng chiêu số hơi nhiều, lại an toàn hơn không ít, thậm chí sớm kết thúc chiến đấu.
- Liên tục bị đánh mặt, có phải liền đại biểu không có cơ hội hay không?
Trong lòng cảm xúc, Tiểu Húc lại hỏi.
- Cái này... Ta quả thực không biết nên phản kích như thế nào!
Dừng lại một chút, Phàn Tiểu Phong tràn đầy khó xử.
Nếu như đổi lại hắn, bị đánh mấy quyền liên tục, đoán chừng tâm tính sẽ mất cân bằng.
Đánh người không đánh mặt, tuyệt đối là vô cùng nhục nhã.
- Thật ra thì không biết phản kích thế nào, mới là phản kích tốt nhất! Một mực tấn công mặt ngươi, địa phương khác nhất định yếu kém, tỷ như... Trước ngực hoặc dưới hông...
Trương Huyền nói.
- Cái này...
Phàn Tiểu Phong giật mình:
- Đúng vậy a, thời điểm chiến đấu, đầu lâu bảo vệ là nghiêm mật nhất, hắn một mực đánh, chứng minh thân thể đã tới gần, lúc này không đi quản tất cả, tấn công địa phương khác, nhất định có thể tạo được hiệu quả rất tốt!
Bành bành!
Thời điểm đối thoại, Phàn Tiểu Tinh lại bị đánh trúng đầu, trước mắt nổ đom đóm.
- Hai người này chỉ biết trang bức, không trông cậy vào được...
Nghe hai người càng nói càng nhiều, không có ý tứ ra tay giúp đỡ, Phàn Tiểu Tinh ngừng khóc.
Còn nghĩ đồng bạn tới, sẽ chịu khổ ít chút, không nghĩ tới càng nhận càng nhiều...
Chẳng qua đối phương nói cũng không tệ, mấy tên này một mực đánh mặt hắn, địa phương khác phòng ngự quả thực yếu đi một ít.
- Liều mạng!
Cắn răng một cái, cứng rắn chịu một quyền, lại không quản những người khác công kích, túc hạ sinh phong, một cước đạp ra ngoài.
Bành!
Vừa vặn đá trúng dưới hông một người, gia hỏa này một mực chăm chỉ không ngừng đánh hắn, trong nháy mắt như tôm luộc.
- Thành công?
Thấy nhẹ nhõm liền đạp lăn một cái, trong lòng Phàn Tiểu Tinh tự tin, tràn đầy hưng phấn...
Tuy hai người này không đáng tin cậy, nhưng nói phương pháp chiến đấu là thật hữu dụng.
Một bên dùng chân khí chặn lại mọi người công kích, một bên vểnh tai.
Đối thoại tiếp tục vang lên.
- Mấy người bọn họ liên hợp, vừa được hắn đạp lăn cái này làm chủ, cái khác làm phụ, mất đi lực công kích, trận pháp tự nhiên loạn, nếu như là ta, lúc này sẽ dùng Thanh Bình quyền pháp phối hợp Lưu Thủy chân ý, hẳn có thể kiềm chế lại đối phương!
- Thanh Bình quyền pháp, phối hợp Lưu Thủy chân ý, quả thực là biện pháp tốt nhất, nhưng hiện tại hẳn nên đánh người áo xám giải quyết lực lượng duy trì trận pháp vận chuyển kia a, chỉ cần hắn còn, trận pháp sẽ cực kỳ linh động, tiêu hao tiếp, ngươi làm sao thắng được bốn người?
- Đúng a! Vậy làm sao giải quyết người áo xám?
- Rất đơn giản, sử dụng Quỳ Viễn Bộ lui về phía sau, chập ngón tay làm kiếm, đánh lén tay trái ba phần, người áo xám tự nhiên sẽ chủ động xông lên, bị đánh trúng!
...
- Thử một chút!
Nghe đối phương nói, người áo xám sẽ chủ động xông lên bị công kích, Phàn Tiểu Tinh không tin, chẳng qua hiện tại đã không có đường lui, hàm răng cắn chặt, vận chuyển Quỳ Viễn Bộ, thời gian nháy mắt lui về sau hai mét, chập ngón tay làm kiếm, bỗng nhiên đâm ra.
Hắn vừa lui về phía sau, ba người duy trì trận pháp lập tức bị dẫn dắt, người áo xám chủ trì trận pháp thân thể thoáng một cái, nhanh chóng tiến lên, vừa vặn đi tới phía trước, ngọc bài trước ngực đâm vào kiếm khí.
Răng rắc!
Ngọc bài vỡ vụn, trong ánh mắt khó tin, bị lực lượng truyền tống bao phủ, biến mất tại nguyên chỗ.
- Như vậy cũng được?
Phàn Tiểu Tinh ngẩn ngơ.
Còn tưởng rằng hai người đối thoại chỉ là nói mò, không nghĩ tới hai lần đều thành công, đơn giản giải quyết hai người, trong lòng nhất thời hừng hực.
Thẳng đến lúc này hắn mới phản ứng lại, đối phương vừa mới bắt đầu thảo luận là nói thẳng ra, tất cả mọi người có thể nghe được, mà bây giờ là truyền âm, chỉ có hắn nghe được.
Xem ra cũng không phải là không muốn cứu bản thân, mà là muốn mình giải quyết chiến đấu.
Chỉ là... hai người này, vốn cùng bản thân không kém nhiều, làm sao đột nhiên lợi hại như vậy?
Tùy tiện chỉ điểm, cũng có thể nhẹ nhõm chiến thắng?
Chẳng lẽ thật sự là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê?
Biết lúc này không phải thời điểm xoắn xuýt, lần nữa vểnh tai.
Đối thoại tiếp tục truyền đến.
- Tổ bốn người thành trận pháp đã phá giải, hiện tại có phải công kích một người trong đó không?
- Dĩ nhiên không phải, trận pháp phá hoại, hai người khẳng định sẽ chú trọng thiếu hụt của ngươi hơn, tấn công một người mà nói, rất dễ dàng bị một người khác đánh lén, hiện tại muốn làm, là ổn định bản thân, tận lực phòng ngự...
- Phòng ngự?
Vốn nghe đối phương nói, cảm thấy rất có đạo lý, thi hành hai lần, cũng rất có hiệu quả, giờ phút này Phàn Tiểu Tinh nhịn không được lắc đầu.
Hai người vây công, coi như không có trận pháp, hắn cũng không đỡ được, phòng ngự... Không phải muốn chết sao?
- Mặc kệ bọn hắn, hai người này, cũng không có khả năng một mực chính xác...
Nghĩ đến hai người không hỗ trợ, ngược lại ở một bên xem náo nhiệt, hàm răng liền ngứa, trong lòng hừ lạnh, bàn tay bỗng nhiên khẽ đảo, cuồng bạo tấn công một người trong đó.
Ba ba ba!
Bàn tay cùng nắm đấm của đối phương đối đầu, khí tức cuồn cuộn, Phàn Tiểu Tinh đang cảm thấy khí huyết toàn thân thúc dục tới đỉnh phong, sắp một lần thành công, trong lòng đột nhiên run lên, đồng tử co rút lại.
Một người khác chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía trước.
Bành!
Vừa vặn đá vào chỗ bạc nhược, trong đầu chóng mặt, đầu tựa vào mặt đất, suýt chút nữa ngất đi.
- Chủ động tấn công một người, thật đúng là bị một cái khác bắt lấy thiếu hụt...
Thanh âm Phàn Tiểu Phong tràn đầy hưng phấn vang lên.
- Đúng vậy, vừa rồi nếu như chỉ phòng ngự, hai người bởi vì không có trận pháp, lại bị giải quyết hai đồng bạn, khẳng định nóng lòng, lại thêm chúng ta ở một bên xem cuộc chiến, sau ba chiêu sẽ tăng nhanh tốc độ công kích, một khi như vậy, liền có thể thừa dịp... Lúc này, đừng đi tấn công người chủ động tấn công, mà tấn công người không chủ động công kích, ngươi chẳng khác nào chiến thắng!
Thanh âm Phàn Tiểu Húc vang lên:
- Chiến đấu, là tìm kiếm thời cơ, không có thời cơ, vậy thì sáng tạo thời cơ!
- Hiểu...
Phàn Tiểu Phong liên tục gật đầu.
- Thời cơ...
Cố nén đau đớn trên mặt, Phàn Tiểu Tinh không dám tiếp tục tìm đường chết, giẫy giụa đứng dậy, phòng ngự giọt nước không lọt.
Quả nhiên, hai người thấy hắn phòng ngự, đều lộ ra vẻ cảnh giác, từng cái mang theo lo lắng.
Một người trong đó nhịn không được nữa, xông về phía trước.
Hắn xông lại, thoạt nhìn lỗ mãng, trên thực tế là vì sáng tạo cơ hội cho người thứ hai...
Phàn Tiểu Tinh cắn răng, lần này không dám lỗ mãng, bỗng nhiên co rụt thân thể, vừa vặn đâm đến người thứ hai.
Người thứ hai thấy cái thứ nhất lộ ra sơ hở, đang muốn phối hợp, ai nghĩ tới đối phương căn bản không có mắc câu, còn không có phản ứng lại, liền bị đụng trúng mũi, nhất thời máu mũi chảy dài.
- Thật thành công...
Nhìn thấy dựa theo đối phương nói, quả nhiên không có thất bại, Phàn Tiểu Tinh kích động lệ rơi đầy mặt.
Hai gia hỏa này... Thật đúng là không có từ bỏ bản thân ah!
Bạn cần đăng nhập để bình luận