Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Huyền Huyền Hội các ngươi còn thiếu người không? (2)

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

- Cột hai tay? Công bằng...
Lảo đảo một cái, Tiêu Tần thiếu chút nữa hôn mê.
Cột hai tay chiến đấu, thì gọi là công bằng gì?
Cũng quá xem thường người đi!
Ta là Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, đè thấp tu vi cùng ngươi chiến đấu,
ngươi lại muốn trói hai tay...
Ngực đau đớn kịch liệt, Tiêu Tần cảm thấy tùy thời sẽ phun ra máu tươi lần
nữa.
- Nếu như ngươi cảm thấy có thể nhận được công kích của ta, thì cứ tùy
tiện...
Hàm răng cắn sắp vỡ vụn, Tiêu Tần biết rõ tức giận cũng không có tác dụng, hít
sâu một hơi bình phục tâm cảnh, bàn tay lăng không trảo một cái, nhào tới.
Vừa rồi nữ hài kia là Thánh Vực nhất trọng, hơn nữa thiên phú cực cao, đánh
không lại thì thôi, không tin tùy tiện cầm ra một cái, cũng không chiến thắng
được.
Rầm ào ào!
Năm ngón tay như câu, lòng bàn tay mang theo tiếng gió gào thét.
Võ Kỹ Bôn Lôi Xuyên Tâm Trảo!
Võ Kỹ này, tuy không có đạt tới Thánh cấp, nhưng ở Linh cấp cực kỳ nổi danh,
tu luyện tới cảnh giới đại thành, tựa như bôn lôi, ở trên khí thế trước chấn
nhiếp người, không dám tới chống chọi.
Đương nhiên, chỉ có khí thế cũng không có danh khí quá lớn, chủ yếu nhất là
tàn nhẫn!
Một khi bị công kích, bị ngón tay va chạm vào, sẽ lập tức thừa nhận lưỡi đao
xé rách, thậm chí ngay cả trái tim đều có thể cầm ra!
Bởi vì quá mức hung ác, bình thường Danh Sư sẽ không đi học, nhưng Chiến Sư
học chính là kỹ thuật giết người, chiêu số càng hung ác, trong chiến đấu càng
có thể tạo được tác dụng không tưởng được. Bởi vậy, chiêu này đã sớm tu luyện
đến lô hỏa thuần thanh, giờ phút này thi triển ra, tiếng như bôn lôi, nhanh
chóng như mũi tên.
Phần phật!
Mắt thấy Bôn Lôi Xuyên Tâm Trảo sắp rơi vào trên người thanh niên, chỉ thấy
hắn dời bước, đã trốn đến một bên, động tác của đối phương không nhanh, thậm
chí so với hắn còn chậm vài phân, nhưng chẳng biết tại sao, giống như sớm biết
vị trí hắn muốn công kích, hời hợt tránh đi, đồng thời bàn chân nâng lên, đạp
tới bắp chân của mình.
Đồng tử của Tiêu Tần co rụt lại.
Lúc trước vẫn cho là, tùy tiện tuyển ra người cũng không có gì, chứng kiến thế
mới biết, so với trong tưởng tượng còn đáng sợ hơn nhiều.
Bôn Lôi Xuyên Tâm Trảo, công kích trên tay cường đại, nhưng hạ bàn có chút bất
ổn, địa phương đối phương đạp tới, đúng là chỗ mình không thể không phòng, mà
lại khó có thể trốn tránh.
- Thiên Ti Xuyên Diệp Thủ!
Biết rõ bị đá trúng tất nhiên bị thương, Tiêu Tần biến vuốt thành chộp phủ
tới.
Lần này tựa như đánh đàn, thoạt nhìn không có chút uy lực nào, trên thực tế
lại khắp nơi hung hiểm.
Thiên Ti Xuyên Diệp Thủ, là Võ Kỹ do một vị Ma Âm Sư sáng chế, thoạt nhìn như
đánh đàn, không có lực sát thương, trên thực tế năm ngón tay, mỗi một ngón đều
mang theo Kiếm Khí, một khi đụng vào, sẽ bắn vào trong cơ thể đối thủ, khiến
người ta khó lòng phòng bị, cực kỳ âm độc.
Bôn Lôi Xuyên Tâm Trảo, thời gian nháy con mắt biến thành Thiên Ti Xuyên Diệp
Thủ, không chần chờ chút nào cùng dừng lại, thậm chí ngay cả chính giữa dính
liền cũng không có, thoạt nhìn giống như chiêu số liên tiếp sử dụng ra, chỉ
bằng vào điểm ấy, cũng có thể thấy được Tiêu Tần không hổ là thiên tài của Võ
Kỹ điện.
Đối với vận dụng Võ Kỹ, hoàn toàn chính xác đạt đến tình trạng lô hỏa thuần
thanh.
Bất quá, chiêu số của hắn tinh diệu, đối phương càng cao hơn minh, giống như
sớm biết rõ sẽ biến chiêu, thân thể đột nhiên nhoáng một cái, lăng không vén
lên, mũi chân vừa vặn đón nhận ngón tay của hắn.
Rặc rặc! Rặc rặc!
Mũi chân có lực lượng cuồng bạo hung mãnh cùng ngón tay của Tiêu Tần va chạm
nhau, chỉ thoáng cái, người sau liền cảm thấy xương ngón tay đứt gãy, ngay sau
đó trước mắt đen lại, lại một chân rơi xuống.
Bành!
Còn chưa kịp trốn tránh, một cỗ lực lượng vọt tới, Tiêu Tần bay ngược ra, ngã
trên mặt đất, máu tươi điên cuồng phun.
Giùng giằng đứng lên, tràn đầy không thể tin được.
Đối phương từ đầu đến cuối, cũng không có vận dụng hai tay, chỉ dùng hai chân,
liền nhẹ nhõm đánh bại hắn!
Chiến thắng không được nữ hài, có thể nói đối phương là thiên tài nổi danh
nhất Huyền Huyền Hội, nhưng trước mắt là hắn tùy tiện chọn... sắc mặt tái
nhợt, thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại... Kết quả giống nhau, không qua hai
chiêu!
Chẳng lẽ mình tu luyện Võ Kỹ, thật có vấn đề như vậy?
- Cũng không cần uể oải, tu vi của ngươi đã coi như không tệ, chỉ bất quá gặp
ta! Đương nhiên, cũng may mắn gặp ta, ta ở Huyền Huyền Hội, coi như là bài
danh phía sau!
Thấy hắn có chút hoài nghi nhân sinh, thanh niên mở miệng an ủi:
- Chiêu số của ngươi hoa lệ, biến chiêu nhanh chóng, đối với Võ Kỹ nắm giữ
cùng với nắm chắc thời cơ cũng không tệ, sở dĩ không cách nào chiến thắng, là
vì quá tin tưởng Võ Kỹ, mà không để ý đến mình.
- Quá tin tưởng Võ Kỹ?
Không biết ý của hắn là cái gì, khuôn mặt Tiêu Tần không hiểu.
- Rất đơn giản, mục đích Võ Kỹ được chế tạo ra, là cùng người chiến đấu, có
thể phát huy ra sức chiến đấu càng mạnh hơn nữa... Nói trắng ra, Võ Kỹ chỉ là
một loại thủ đoạn phụ trợ chiến đấu, mà không phải là thủ đoạn tất thắng!
Thanh niên cười cười:
- Vừa rồi ngươi vô luận là xuất thủ với Thất Thất học tỷ, hay công kích ta,
chiêu số liền vô cùng hung mãnh, lực lượng mười phần, đổi lại người bình
thường, hoàn toàn chính xác sẽ bị đánh trúng, bởi vậy bị thương! Nhưng ở trong
mắt chúng ta, bởi vì quá mong chiến thắng, ngược lại khắp nơi đều là kẽ hở!
- Thật giống như trảo pháp mà ngươi công kích ta, tuy vô cùng hung mãnh, uy
lực cường đại, nhưng vô số bắt không được?
Nói đến đây, thanh niên dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Bắt không được, công kích càng lợi hại, cũng không có tác dụng! Vừa rồi ta
cố ý chờ ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc tránh thoát công kích, là bởi vì
lúc này chiêu số của ngươi đã dùng hết, kẽ hở lớn nhất! Lúc này toàn bộ lực
lượng tập trung ở trên thân, hạ bàn chính là lỗ thủng lớn nhất!
- Ta ngẫu nhiên công kích bắp chân của ngươi, từ bàn tay đến bắp chân, là hai
cực đoan của thân thể người, coi như chân khí du tẩu mau nữa, cũng rất khó đầu
đuôi chiếu cố, cái kẽ hở này, mặc dù là ngươi vốn có, nhưng ở dưới ta dụ dỗ,
sẽ rất khó che lấp. Bất quá, phản ứng của ngươi cũng không tệ, thời điểm này
thay đổi chiêu số, đổi dùng một loại công kích tựa như đánh đàn.
- Chiêu này, nhìn như lướt nhẹ, trên thực tế là Kiếm Khí chất chứa ở trong
đó, động tới tức phát, khiến người ta khó lòng phòng bị. Đoán không sai, cũng
là một loại Võ Kỹ! Chiêu số là tốt, nhưng chỉ có thể lấy chỉ công kích, ta
nhảy đến không trung, tránh né phong mang bén nhọn. Lại để cho chiêu số của
ngươi thất bại, sau đó bàn chân đạp mạnh... Kiếm là sắc bén, nhưng công là
sống kiếm, mà không phải lưỡi kiếm hay mũi kiếm, liền không còn hiệu quả, trái
lại, rất nhẹ nhàng liền bẻ gãy xương ngón tay của ngươi!
Lần nữa lắc đầu, thanh niên tràn đầy tiếc hận.
Gia hỏa trước mắt này tổng thể mà nói, coi như không tệ, chỉ tiếc dùng chiêu
số quá nhiều.
- Ngươi, ngươi...
Thân thể Tiêu Tần run lên, như ngũ lôi oanh đỉnh.
Đối phương giải thích có lý có cứ, mỗi một chiêu đều là thiếu sót trong Võ Kỹ
của hắn... Khó trách ngăn cản không nổi!
- Các ngươi... Đều nhìn ra?
Yết hầu phát khô, nhìn về phía chung quanh.
- Thực lực ngươi kém như vậy, đương nhiên nhìn ra!
- Rất dễ dàng có thể nhìn ra, không coi vào đâu...
- Kỳ thật, hắn chỉ nói phân nửa, công kích hung mãnh, đánh trúng người hoàn
toàn chính xác tổn thương lớn, nhưng đánh không trúng... Cho dù Võ Kỹ tốt thì
có ích lợi gì?
...
Thấy hắn hỏi thăm, chung quanh bảy mồm tám lưỡi thảo luận.
- Đánh không trúng người?
Đứng ở tại chỗ, Tiêu Tần như si ngốc.
Hoàn toàn chính xác.
Võ Kỹ là vì đả thương người mới nghiên cứu ra, nhưng đả thương không đến
người... Còn có ý nghĩa gì?
Thi triển nhiều hơn nữa, cũng không quá đáng là động tác võ thuật đẹp mà thôi!
- Thụ giáo...
Rõ điểm ấy, Tiêu Tần bừng tỉnh đại ngộ, có loại cảm giác đẩy ra mây mù thấy
mặt trời mọc, nhịn không được khom người.
Những năm này, hắn lấy luyện thành càng nhiều Võ Kỹ, Võ Kỹ càng mạnh hơn nữa
vẻ vang, cho rằng chỉ cần biết Võ Kỹ cường đại hơn, chẳng khác nào có được
sức chiến đấu cường đại hơn...
Làm như vậy, đối phó người bình thường hoàn toàn chính xác có thể, nhưng đối
với cao thủ chân chính, chẳng khác nào tất cả đều là kẽ hở!
Tham thì thâm!
Biến chiêu lại trôi chảy, cũng là chiêu số khác, cũng có đủ loại thiếu sót
cùng lỗ thủng, rất dễ dàng bị người bắt lấy.
- Không cần khách khí, kỳ thật chúng ta cũng là cùng Viện trưởng học, hắn dạy
chúng ta, chúng ta mới có thể có được kiến thức cũng nhãn lực bây giờ, nếu
không chỉ là Danh Sư bình thường, khẳng định không phải là đối thủ của ngươi!
Thanh niên vội vàng khoát tay.
- Viện trưởng?
- Đúng vậy, Viện trưởng kỳ tài ngút trời, niên kỷ còn nhỏ hơn chúng ta, nhưng
lý giải chiến đấu lại vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người, tựa như chiến
đấu mới vừa rồi, nếu như chiêu thứ nhất của ngươi công kích, có thể chếch qua
bên trái ba phần, chân trái lại bước về phía trước một bước... Ta đừng nói
công kích, chỉ sợ tránh cũng không tránh thoát!
Thanh niên nói.
- Cái này...
Tiêu Tần nhíu mày, chiêu số của mình dựa theo phương thức hắn nói, nhớ lại
thoáng cái, mí mắt nhảy dựng.
Quả nhiên!
Lúc trước nếu hắn làm như vậy, chỉ sợ đối phương ngay cả thời gian tránh né
cũng không có, chớ nói chi là nhìn ra mình hạ bàn bất ổn, tiến hành công kích.
- Chiêu thứ hai, năm ngón tay của ngươi khẽ vuốt, dùng vô cùng tốt, nhưng mà
chiêu số quá nhiều, ngón tay cũng quá kiên cường, nếu như phối hợp thêm Miên
Chưởng, có thể bao phủ cao thấp trái phải, coi như ta nhảy đến không trung,
cũng chỉ có thể cùng ngươi cứng rắn va chạm! Đến lúc đó, ai thắng ai thua liền
khó mà nói rồi...
Thanh niên tiếp tục phân tích.
Tiêu Tần lần nữa cứng đờ.
Vừa rồi sở dĩ đốt ngón tay của hắn bị đối phương đạp đứt, thứ nhất là bị phát
hiện kẽ hở, càng trọng yếu là, trong đó ẩn chứa Kiếm Khí, kích không trúng đối
phương, xuất hiện cắn trả.
Nếu có thể phối hợp thêm Miên Chưởng, có thể giải quyết tai hoạ ngầm này, bao
phủ bốn phía, chiêu đó của đối phương tự nhiên cũng bị phá giải...
- Viện trưởng của chúng ta từng nói, tin hết chiêu, không bằng vô chiêu!
Chiến đấu chính là như thế, ngươi quá ỷ lại Võ Kỹ, ngược lại rơi xuống hạ
phong...
Thanh niên thở dài.
Nắm đấm xiết chặt, Tiêu Tần tiêu hóa nửa ngày cuối cùng tĩnh lại, phun ra một
ngụm trọc khí, trong mắt tràn đầy bội phục:
- Viện trưởng các ngươi có thể dạy dỗ những công pháp này, thật đúng là kỳ
tài có một không hai...
Những phương pháp chiến đấu này, so với Chiến Sư Đường cũng cao hơn minh, tất
nhiên nghiên cứu vô số năm, không nói vị viện trưởng này thực lực đến cùng như
thế nào, chỉ là truyền thừa, đã khiến cho người cảm thấy đáng sợ.
- Viện trưởng xác thực có thể nói kỳ tài có một không hai, hơn nữa chủ yếu
nhất là lòng dạ rộng lớn, tựa như hải dương, chỉ cần nguyện ý học tập, luôn
luôn hữu giáo vô loại, dốc túi truyền thụ!
Thanh niên cười cười.
- Hữu giáo vô loại? Ai cũng có thể học?
- Đúng vậy, phàm là thành viên của Huyền Huyền Hội ta, đều có tư cách, nguyên
nhân chính là như thế, vô số người đều muốn gia nhập!
Nhược Hoan công tử xen vào nói.
- Cái này... Cái này...
Nắm đấm xiết chặt, sắc mặt Tiêu Tần lúc trắng lúc xanh, sau một lúc lâu, nhịn
không được mở miệng:
- Xin hỏi... Huyền Huyền Hội các ngươi còn thiếu người không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận