Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền buồn bực

Yêu thần thú, trong toàn bộ liên minh vạn quốc nó cũng có tiếng tăm lừng lẫy, thể trọng vượt qua một vạn ki lô gam, trực tiếp ngồi đổ ập xuống... Lực trùng kích to lớn, không cần suy nghĩ hai người cũng cảm thấy khiếp sợ tới cực độ.
Hai người lắc đầu, thoáng liếc mắt nhìn, vô cùng đồng cảm với nữ tử xinh đẹp sắp ngất đi.
Ngươi nói ngươi chọc ai không được, lại muốn chọc người này.
Vị Trương sư này thoạt nhìn tương đối khá dễ nói chuyện, trên thực tế lại là một người không sợ trời không sợ đất, không kiêng nể không hề e ngại điều gì. Nếu không, cũng không có khả năng đơn thương độc mã lại tiêu diệt Hiên Viên vương quốc.
Cố gắng nói chuyện với hắn, hắn sẽ hòa nhã khách khí... Nàng hung thần ác sát mở miệng, không bị giáo huấn mới là lạ!
Không lập tức bắt nàng bái sư cũng là rất nể tình!
Trước đây vu hồn sư Hóa Phàm cửu trọng, hắn cũng trực tiếp mở miệng bảo người ta bái sư. Giáo huấn nàng... còn không phải càng thoải mái vui vẻ sao?
Hai người chỉ là chấn động kinh ngạc. Nhưng nữ tử xinh đẹp bị yêu thần thú đặt ở dưới thân, cũng sắp phát điên rồi.
Thực lực nàng mạnh, diện mạo xinh đẹp, lại thêm địa vị cũng không thấp, vô số người tranh đoạt lấy lòng. Vốn tưởng rằng, người này mở miệng mượn đồ, là muốn cố ý gây chú ý, thậm chí đùa giỡn. Kết quả... không chỉ tới là sự thật, còn sai linh thú, sử dụng mông ngồi lên mình...
Nôn ra ngụm lớn máu, nữ tử xinh đẹp La Thanh Yên, vẻ mặt như phát điên.
- Ngươi... ta muốn giết ngươi!
Nàng gào thét một tiếng, đang muốn tập trung lại lực lượng trong cơ thể, đẩy kẻ cực lớn đang đè ở trên người ra, liền nghe được người thanh niên cách đó không xa, giọng nó có chút không cao hứng vang lên.
- Yêu thần, ngươi làm chuyện gì vậy? Ta bảo ngươi với người ta thương nghị một chút, mượn thư mời. Là mượn! Không phải bảo ngươi đánh nàng bị thương. Thật sự không có quy củ!
- Gào?
Yêu thần thú ngẩn người, đôi mắt to như đèn lồng chớp chớp, vẻ mặt không hiểu nguyên nhân.
Nó tuy rằng đã có trí tuệ không kém gì của nhân loại, nhưng đối với ngôn ngữ nhân loại, vẫn gặp phải phán đoán sai lầm. Trương Huyền nói "thương lượng", ở trong tai nó chắc hẳn liền chỉ nghe được một chữ "thương".
Lại nói, nó luôn luôn quen thói kiêu ngạo. Đồ mình coi trọng, không phải cướp chính là cướp. Nếu không cũng sẽ không khiến cho liên minh vạn quốc đặc biệt phái người tới tiêu diệt.
Chủ nhân bảo nó thương lượng, nó đâu thèm nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp vọt tới.
- Được rồi, bớt giả vờ giả vịt cho ta. Làm sai lại phải tiếp nhận trừng phạt. Như vậy đi, phạt ngươi ngồi ở nơi này nửa canh giờ. Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép di chuyển!
Giọng nói tức giận của người thanh niên vang lên.
- Phụt...
La Thanh Yên lại phun ra máu tươi, lệ rơi đầy mặt.
Ngươi đây là phạt nó, hay phạt ta?
Bị nó ngồi một chút còn không chịu được, còn muốn để cho nó ngồi nửa canh giờ... Nếu thật sự ngồi như vậy, ta sợ không cần tới nửa canh giờ, lại chết...
Đang nôn ra máu, liền nghe được cô nương mặc nam trang ở bên cạnh mở miệng:
- Chúng ta là tới mua dược liệu, vẫn đừng gây thêm rắc rồi thì hơn...
- Cũng đúng!
Người thanh niên gật đầu, xoay người nhìn về phía thị nữ ở cửa vườn thuốc, tay đưa tới thư mời vừa nhận:
- Được rồi, ta có thư mời, có phải có thể tiến vào hay không?
-...
Thị nữ.
Nói thật, lúc này nàng cũng sắp phát điên rồi.
Đã thấy người kiêu ngạo, lại chưa thấy qua kẻ nào lớn lối như vậy.
Ta nói thư mời, đại biểu thân phận, đại biểu địa vị, đại biểu vườn chủ mời. Ngươi... cướp một cái tính là chuyện gì?
Có người làm như vậy sao?
Mấu chốt nhất chính là... Cho dù muốn làm, cũng phải ở sau lưng tìm một chỗ không người, lặng lẽ hạ thủ, không biết thì thôi, có lẽ sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, thả cho ngươi tiến vào trong.
Nhưng... trực tiếp cướp ở trước mặt mình, xem ta mù hay nhìn không thấy?
Đáng giận hơn là... Làm như vậy xong, còn lộ ra vẻ mặt vô tội đưa thư mời tới hỏi thăm, ta có phải có thể tiến vào hay không...
Tiến vào em gái ngươi à!
Nàng tức giận, hít thở dồn dập, ngực lên xuống, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
- Không được! Ngang nhiên cướp giật thư mời, muốn đi vào, trừ khi giết chết ta...
Răng trắng cắn chặt, thị nữ vận chuyển chân khí trong cơ thể, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ liều chết chống đỡ.
- Không được sao?
Đang định ra tay, bảo vệ tôn nghiêm của vườn thuốc không thể xâm phạm, liền nghe được giọng nói thoáng hiện ra vẻ do dự của người thanh niên trước mắt vang lên:
- Cô nương, nàng có phải bị bệnh hay không?
Thị nữ thoáng lảo đảo.
Có cần quá đáng như thế hay không? Không cho ngươi tiến vào, ngươi liền mắng ta có bệnh... Ngươi mới có bệnh! Cả nhà đều có bệnh!
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ từng tức giận như vậy, hận không thể lập tức xông lên, lập tức đánh chết người này. Cổ tay nàng lật một cái, binh khí xuất hiện ở trong lòng bàn tay, đang định ra tay, lại nghe giọng nói của người thanh niên vang lên.
- Ta thấy tâm dương bạch huyệt của nàng ửng đỏ, chân khí thân thể bên trái lưu chuyển không nhanh. Nếu như không nhìn nhầm, có phải mỗi ngày vào đêm đều sẽ đau đầu kịch liệt, sau gáy có loại cảm giác co giật hay không?
- Ngươi...
Thị nữ đang nổi giận thoáng sửng sốt. Bóng dáng nàng vốn muốn xông tới, chợt ngừng lại.
Đối phương nói không sai chút nào. Quả thật vào buổi tối mỗi ngày, đầu nàng đều sẽ đau muốn nứt ra, cảm giác sau gáy co giật. Nàng đi tới nghiệp đoàn y sư đã đặc biệt tìm người xem qua, đáng tiếc, chưa từng điều tra ra được căn bệnh, lâu ngày, cũng thành thói quen.
Người này thế nào... mở miệng liền nói ra?
- Không chỉ có như vậy. Kinh mạch chân phải của nàng không thuận, dẫn đến lực lượng không đều. Tu vi trước sau không có cách nào đột phá. Nếu như không nhìn nhầm, nàng chắc hẳn là lặng lẽ tu luyện một bộ công pháp mang thuộc tính băng lạnh!
Giọng nói của đối phương tiếp tục vang lên.
- Ngươi, ngươi... làm sao biết được?
Thị nữ bị dọa cho giật mình.
Gần đây thực lực của nàng không có cách nào tăng trưởng. Vì muốn mau chóng đột phá, nàng quả thật tu luyện một bộ công pháp thuộc tính âm hàn. Nhưng chuyện này, nàng chưa bao giờ nói qua với ai. Thậm chí ngay cả tỷ muội tốt ở cùng, cũng không hiểu rõ tình hình. Người này làm thế nào nhìn ra được?
- Không cần phải quan tâm ta làm sao biết được. Nàng từng bị người có công pháp thuộc tính dương công kích, một luồng dương khí lắng đọng ở bên trong thân thể, do đó dẫn đến kinh mạch bế tắc. Ban đầu nàng nghĩ, chỉ cần tu luyện công pháp thuộc tính băng lạnh, là có thể âm dương trung hòa lẫn nhau, hóa giải ràng buộc, một lần nữa khôi phục thiên phú tu luyện...
Người thanh niên đối diện lắc đầu:
- Ý nghĩ tuy tốt, đáng tiếc... phương pháp sai hoàn toàn.
Thị nữ run rẩy, mắt trợn trừng sắp rơi trên mặt đất, miệng mở ra, lại nói không ra lời.
Một năm trước nàng quả thật cùng một người tu luyện thuộc tính dương chiến đấu qua. Cũng chính bởi vì bị thương, tu vi không tăng trưởng, mất đi tư cách bồi dưỡng dược liệu, lưu lạc tới ở chỗ này trông cửa.
- Âm dương tương khắc không phải là giả. Đáng tiếc, luồng chân khí thuộc tính dương này, đã cùng kinh mạch huyết dịch của nàng dung hợp. Mạo muội tu luyện công pháp thuộc tính băng lạnh, hai loại sẽ xem thân thể của nàng trở thành chiến trường. Chân khí thuộc tính dương xác thực mỗi lần chiến đấu đều sẽ giảm bớt. Nhưng... chân khí thuộc tính băng lạnh, thời gian giao chiến, cũng sẽ tản mạn ra khắp nơi xung quanh, dựa theo máu tiến vào thức hải, tự nhiên cứ vậy lại khiến cho nàng đau đầu giống như động kinh vậy!
Chắp hai tay ở sau lưng, thần sắc người thanh niên thản nhiên nhìn qua.
- Vậy...
Môi của thị nữ run rẩy:
- Có thể có phương pháp trị liệu hay không?
Đối phương nói nhịp nhàng ăn khớp, không có chút sai lầm nào. Vốn tưởng rằng đau đầu là mệt nhọc gây ra, nằm mơ cũng không nghĩ tới, là nàng tu luyện công pháp thuộc tính băng lạnh đưa đến.
Suy nghĩ kỹ một chút, đau đầu thật đúng là bắt đầu từ khi tu luyện bộ công pháp này, không có sai lầm chút nào!
Nói cách khác, đối phương không chỉ có nhìn ra được nàng bị bệnh, còn tìm ra nguyên nhân căn bệnh ngay cả nghiệp đoàn y sư vẫn không có cách nào điều tra ra!
Liếc mắt nhìn ra, biết mình bị bệnh, cũng điều tra ra nguyên nhân...
Người trước mắt này rốt cuộc là ai?
- Phương pháp trị liệu thật ra rất đơn giản. Mỗi ngày không vận chuyển chân khí, luyện Lạc Diệp kiếm pháp trên năm lần. Mười ngày sau, sẽ khỏi hẳn!
Trương Huyền nói.
- Ngươi... biết ta biết Lạc Hoa kiếm pháp?
Thị nữ lại thoáng lảo đảo một cái.
Lạc Hoa kiếm pháp là do Tiết vườn chủ truyền thụ. Trong tất cả tỷ muội, chỉ có một mình nàng luyện thành. Bản thân nàng cũng không ra chiêu, chỉ lấy ra trường kiếm, lại đã nhìn ra...
Thế nào cảm giác giống như nằm mơ?
Cướp giật thư mời, đánh cho Thanh Yên vườn chủ nằm trên mặt đất nôn ra máu... Liếc mắt nhìn ra căn bệnh bản thân mình mắc phải, cũng cho ra phương pháp giải quyết. Người này nói bậy hay là thật?
Không để ý tới câu hỏi của nàng, người thanh niên nhìn qua, thần sắc thản nhiên:
- Lạc Hoa kiếm, kiếm khí hoa rơi, không vận chuyển chân khí tu luyện, sẽ làm chân khí thuộc tính dương bên trong cơ thể nàng tự động dựa theo kiếm khí bắn ra. Mỗi ngày năm lần, mười ngày sau, chân khí trong cơ thể sẽ hoàn toàn tiêu tan. Cho dù tiếp tục tu luyện công pháp thuộc tính băng lạnh, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì!
Nghe được trị liệu đơn giản như vậy, thị nữ do dự một lát, cắn răng một cái, trường kiếm trong tay múa lên, dựa theo cách nói của đối phương tu luyện.
Lạc Hoa kiếm, kiếm khí hoa rơi. Trong nháy mắt trước mắt mọi người dường như xuất hiện một đào nguyên hoa rơi rực rỡ, kiếm khí ngang dọc, khí tức như sương.
Thấy nàng thi triển kiếm pháp, Trương Huyền không nhịn được xúc động. Không hổ danh là Vạn Quốc Thành, một thị nữ thủ vệ cũng đạt tới nửa bước Hóa Phàm.
Rất nhanh, một bộ kiếm pháp hoàn thành. Cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, thị nữ trợn tròn mắt.
Tuy rằng chỉ thi triển một lần Lạc Hoa kiếm, thân thể lại thư thái hơn rất nhiều. Chân khí thuộc tính dương trước giống như bóng ma vậy, quả nhiên khuếch tán đi một ít. Mặc dù còn cách tiêu trừ tất cả, có khoảng cách nhất định. Nhưng... chỉ dựa vào điểm ấy, đã biết, lời đối phương nói không có sai lầm chút nào!
Thật sự có thể chữa trị tốt chứng bệnh!
- Cảm ơn chỉ điểm!
Thu hồi trường kiếm, thị nữ ôm quyền, thái độ cung kính.
Lúc này, nàng đã không phẫn nộ nữa.
Có thể liếc mắt nhìn ra chứng bệnh của nàng trên phương diện tu luyện, cũng cho ra phương pháp trị liệu, ngay cả những y sư của nghiệp đoàn y sư cũng làm không được... Người trước mắt này, khẳng định không đơn giản.
Người lợi hại như vậy, làm sao có thể qua quấy rối?
- Ừ!
Trương Huyền khoát tay, cũng không quá để ý. Vấn đề trên thân thể đối phương vô cùng đơn giản, một cái nhấc tay mà thôi. Hắn khẽ cười, trong giọng nói mang theo sự thanh nhã, giống như công tử văn nhã:
- Không biết, bây giờ ta có thể tiến vào trong hay không?
- Điều này... Không biết vị công tử này là...
Thị nữ không nhịn được hỏi.
Tuy rằng đoán ra đối phương khẳng định không đơn giản, thân phận cụ thể vẫn phải biết. Nếu không không có cách nào ăn nói lại với vườn chủ.
- Vị này chính là Trương sư Trương Huyền!
Kim Tòng Hải bước lên trước.
- Trương sư? Ngươi là... danh sư?
Thị nữ bị dọa cho giật mình.
- Ừ!
Trương Huyền nghi ngờ.
Cho dù danh sư cũng không đến mức khẩn trương như vậy. Vạn Quốc Thành cái khác không nhiều lắm, danh sư một đống lớn, cần phải khiếp sợ đến như vậy sao?
- Sớm biết rằng các hạ là danh sư, ta đã không ngăn cản. Ngày hôm nay vườn chủ mở bữa tiệc, ngoại trừ mời các vườn chủ khác ra, từng đã thông báo... Chỉ cần là danh sư, có thể tự do tiến vào, không cần ngăn cản...
Thị nữ nói.
- Danh sư có thể trực tiếp tiến vào?
Thân thể thoáng lảo đảo một cái, trước mắt Trương Huyền biến thành màu đen.
Chuyện gì thế này.
Sớm biết rằng đơn giản như vậy, lại không cần bảo yêu thần thú động thủ. Lúc này thì hay rồi, lại là đánh người, lại là chỉ điểm... Lăn qua lăn lại một hồi mới phát hiện làm chuyện vô nghĩa...
- Trương sư mời vào bên trong!
Xác nhận đối phương là danh sư, thị nữ không ngăn cản, vội vàng đưa tay ra hiệu.
- Ừ...
Cố nén phiền muộn, Trương Huyền dẫn theo Triệu Phi Vũ, Kim Tòng Hải liền đi vào bên trong. Hắn mới đi được hai bước, lại thấy thị nữ đưa tay chỉ vào La Thanh Yên còn bị mông yêu thần thú ngồi lên trên:
- Trương sư, Thanh Yên vườn chủ nàng...
- A, ngươi đi qua một bên nghỉ ngơi trước. Đến lúc đó gọi ngươi tới nữa là được!
Biết ý của đối phương, Trương Huyền khoát tay áo nói với yêu thần thú.
Tuy rằng yêu thần thú hiểu nhầm ý tứ, nhưng nữ nhân này nói năng không lễ phép, vô lễ đối với danh sư, dạy dỗ một trận, cũng không tính là gì cả.
Gào!
Nghe được mệnh lệnh, yêu thần thú gật đầu, mông dài rộng xoay xoay, hai cánh vỗ mạnh, trực tiếp bay lên bầu trời.
- Đáng giận, đáng giận...
Cảm nhận được thân thể sắp bị đè ép, La Thanh Yên nhìn đám người Trương Huyền đi vào vườn thuốc, tức giận cắn chặt hàm răng, toàn thân run rẩy loạn.
Nàng đường đường là vườn chủ của Thanh Yên Dược Viên, địa vị có thể so ánh với một ít vương công quý tộc của liên minh vạn quốc, đã bao giờ bị tức giận như vậy!
Bị một con linh thú đặt mông ngồi ở dưới thân... Quả thực chính là sỉ nhục!
Cho dù đối phương là danh sư, nàng cũng nuốt không trôi cơn giận này.
- Thanh Yên vườn chủ, nàng làm sao vậy?
Trong lòng đang tràn đầy phẫn nộ, đột nhiên nghe được một giọng điệu kinh ngạc vang lên. Nàng lập tức nhìn thấy được một người thanh niên đã đi tới, trước ngực mang theo huy hiệu danh sư, phía trên có bốn ngôi sao lập lòe loá mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận