Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cha Tiết Cầm

- Ngươi...
Tiết Cầm suýt chút nữa tức điên.
Đường đường Nhị tiểu thư phủ thành chủ, nhân vật như minh châu, làm nha hoàn... Quả thực chính là làm nhục!
- Nàng không phải hạ nhân của ta, ta không có quyền làm chủ!
Hoắc Giang Hà nhíu mày nói.
- Vậy thì không có biện pháp, trước đó tới ba cái dùng kiếm, đều bị ta một chiêu đâm chết, cảm giác không khác giết gà, ngươi hẳn cũng không sai biệt lắm, không so cũng được!
Trương Huyền duỗi lưng một cái, ngừng lại:
- Nếu ngươi không làm chủ được, quên đi...
Hàn mang chợt lóe, Hoắc Giang Hà híp mắt lại:
- Thân là cao thủ sử dụng kiếm, làm sao có thể lật lọng?
- Nữ nhân này, vừa rồi xem thường ta, để cho trong lòng ta ấm ức, uất khí khó tiêu, không để nàng làm nha hoàn, nhẫn không được cơn giận này! Trong lòng tức giận, kiếm thuật liền không cách nào triệt để phát huy, giao đấu không còn ý nghĩa... sự tình trọng yếu như vậy, sao có thể nói trở mặt?
Hai tay chắp sau lưng, Trương Huyền mang theo đức tính cao thượng:
- Ta làm như vậy, cũng là vì có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất, thi triển ra kiếm thuật cường đại nhất, cho đối thủ như ngươi tôn trọng lớn nhất! Ngươi một cao thủ sử dụng kiếm... Muốn cùng ta tỷ thí, nhất định là muốn thắng ta mạnh nhất, mà không phải muốn thừa lúc vắng mà vào... Như vậy cho dù thắng cũng không vẻ vang a!
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Hoắc Giang Hà cắn chặt hàm răng.
Nhìn tên này một bộ thổi da trâu mà không đỏ mặt, làm sao cảm giác muốn đánh người như vậy?
Thế nào, không đồng ý vụ cá cược này, ta bắt nạt người, coi như chiến thắng cũng thắng không vẻ vang gì?
- Sư huynh, ngàn vạn không thể đáp ứng...
Nghe tên này càng ngày nói càng kéo, Tiết Cầm sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch.
- Không đáp ứng, quên đi, ta đồng dạng sẽ đáp ứng tỷ thí, suy yếu liền suy yếu! Dù sao ngươi chỉ là muốn thắng ta, có công bằng hay không, cũng không trọng yếu...
Trương Huyền lắc đầu, khí phách tiêu điều:
- Cường giả Lăng Vân Kiếm Các, cùng người so kiếm, vậy mà không quan tâm công bằng, ta cũng coi như thêm kiến thức...
- Đủ rồi, ta đáp ứng!
Hoắc Giang Hà vẫy tay một cái.
Tuy tên này nói đều là sự tình khó nghe, nhưng đã đại biểu Lăng Vân Kiếm Các, đối phương cũng rõ ràng đoán được, vậy thì công bằng công chính, tuyệt không thể có nửa điểm chỉ trích!
- Sư huynh...
Tiết Cầm run rẩy.
Nàng là Nhị tiểu thư của thành chủ, thiên chi kiêu tử... Có khả năng đi vào Kiếm Các nhất phi trùng thiên... Bị làm nha hoàn đánh cược, quả thực làm nhục tới cực điểm.
Chẳng qua, thanh âm vừa mới vang lên, liền nghe Hoắc Giang Hà quát:
- Ngậm miệng! Ngươi là cảm thấy ta không thắng được?
- Ta...
Khuôn mặt Tiết Cầm trắng bệch:
- Không dám... Sư huynh mạnh như thế, chỉ cần ra tay, nhất định thắng ngay từ trận đầu...
- Hừ!
Chẳng muốn tiếp tục nói nhiều, bàn tay trảo một cái, trường kiếm trong ngực Tiết Cầm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, Hoắc Giang Hà sợ nói nhiều vài câu, sẽ bị tức chết, bàn chân điểm chút một, đã rơi vào trên võ đài, vẫy tay một cái:
- Xin mời!
- Sảng khoái!
Trương Huyền cười ha ha, theo sát tới.
- Mấy lần trước ngươi cùng sư đệ ta chiến đấu, dùng ra một chiêu kiếm pháp, ta muốn mở mang kiến thức chiêu này một chút!
Trường kiếm xuất khiếu, trên không trung phát ra tiếng long ngâm, Hoắc Giang Hà nói.
Đã muốn bù lại mặt mũi của tông môn, đương nhiên là ở dưới kiếm thuật mạnh nhất của đối phương, đánh bại hắn.
- Tốt!
Trương Huyền gật đầu, đi tới trước mặt giá binh khí, lần nữa lấy ra một thanh trường kiếm.
...
- Trưởng lão, trưởng lão, Thiên Nhai xuất hiện...
Tinh diệu thành, phủ thành chủ, Vân Phi Dương vội vã đi tới gian phòng.
- Xuất hiện? Tốt, cùng đi xem!
Ánh mắt Lục Vân trưởng lão sáng lên, lấy ra Thông Thần ngọc phù, tinh thần khẽ động, tiến vào bên trong.
Rất nhanh, đám người Vân Phi Dương cũng đều đi theo tới.
Đi vào Thông Thần điện, còn chưa tới trước mặt lôi đài, bốn phía thanh âm huyên náo vang lên.
- Mau qua, Thiên Nhai cùng Nhất Nhãn Giang Hà tỷ thí lập tức bắt đầu!
- Nhất Nhãn Giang Hà là ai?
- Ta cũng không biết, nghe nói kiếm thuật cực kỳ cao minh, long tranh hổ đấu, rất nhanh liền có kết quả!
- Biết rõ chiến tích của Thiên Nhai còn dám tới giao đấu, chứng minh thực lực khẳng định không kém, ai thắng ai thua, còn chưa biết được...
...
- Nhất Nhãn Thiên Nhai? Là đại sư huynh!
Ánh mắt Vân Phi Dương sáng lên.
- Tiểu tử Giang Hà này không tệ, hẳn là biết mấy người các ngươi thua, muốn thay tông môn bù lại danh tiếng!
Lục Vân trưởng lão nhất thời rõ ràng chuyện gì xảy ra, thoả mãn gật đầu.
- Chúng ta xấu hổ!
Vẻ mặt mấy người đồng thời đỏ lên.
Bọn họ thua, lại làm cho đại sư huynh ra tay, thực sự mất mặt.
- Giang Hà, từ trước tới nay thận trọng, kinh nghiệm chiến đấu cũng tương đối phong phú, hắn ra tay, hẳn có thể giải quyết ảnh hướng trái chiều do lần này mang tới...
Lục Vân trưởng lão vuốt sợi râu, cho dù ở Thông Thần điện, hắn cũng là hình ảnh lão giả.
- Thực lực của Đại sư huynh chúng ta bội phục, đã ra tay, khẳng định là có cách phá giải!
- Qua xem một chút đi, chỉ cần hắn ra tay, chắc hẳn kết quả đã chú định...
Lục Vân trưởng lão gật đầu, mang theo bốn người nhanh chóng đi đến lôi đài.
Còn chưa tới trước mặt, liền nghe vô số thanh âm xôn xao xông thẳng lên trời.
- Hẳn là có kết quả...
Năm người vội vã đi tới trước mặt, đang muốn nhìn một chút Hoắc Giang Hà chiến thắng thế nào, ngay sau đó nhìn thấy Nhất Nhãn Giang Hà chẳng biết lúc nào đã nằm trên mặt đất, trên đầu cắm một thanh trường kiếm.
Rất nhanh, thi thể hóa thành điểm sáng chậm rãi biến mất.
- Sư huynh...
Đám người Vân Phi Dương bối rối.
Lục Vân trưởng lão cũng ngốc tại chỗ.
Đây không phải mới bắt đầu chiến đấu ư?
Làm sao một cái chớp mắt liền kết thúc?
Sư huynh cũng không phải đối thủ, tuỳ tiện bị thuấn sát?
Mọi người khiếp sợ, Tiết Cầm thì toàn thân run rẩy, sắp điên rồi.
Vốn cho rằng lần này đánh cược, sư huynh có thể tuỳ tiện chiến thắng, làm sao cũng không ngờ tới, đối phương ném kiếm... Sư huynh ngã xuống đất... Hai cái hô hấp cũng chưa tới, đã kết thúc!
Nói như vậy, bản thân chẳng phải thành nha hoàn của đối phương?
- Tiện tỳ, còn không qua đây, đấm bóp cho thiếu gia?
Tràn đầy rầu rĩ, chỉ thấy thanh niên trên lôi đài đi xuống, đi tới trước mặt, vui vẻ nói.
- Ngươi...
Tiết Cầm tức đến cắn răng, lật bàn tay tát tới.
Để nàng làm nha hoàn, nằm mơ...
Bàn tay còn không có rơi vào trên mặt đối phương, liền cảm thấy cổ tay xiết chặt, đã bị đối phương bắt lấy, sau đó trên mặt tê rần.
Ba ba ba ba!
Liên tục bốn cái tát quất vào trên mặt, nguyên bản khuôn mặt vô cùng xinh đẹp lập tức sưng đỏ, tựa như cái mông.
Biết rõ nơi này là giả, không phải thế giới chân thật, nhưng Tiết Cầm vẫn cảm thấy trên mặt giống như đốt lửa, có khe đất mà nói, sẽ lập tức chui vào.
Vốn cho rằng, leo lên đùi Hoắc Giang Hà, ngoại môn đại sư huynh của Lăng Vân Kiếm Các, có thể nhất phi trùng thiên, chân chính thực hiện ước muốn nhân sinh, nằm mơ cũng không nghĩ đến...
So với trước kia càng thê thảm hơn.
- Hạ nhân dám đánh chủ nhân, lá gan thật lớn!
Tát xong đối phương, Trương Huyền hừ lạnh.
Đối với nữ nhân ác độc từ hôn còn muốn giết người này, hắn không có một chút hảo cảm, nếu không phải tính toán để lại cho học sinh dạy dỗ, đã sớm một bàn tay quất chết.
- Ta muốn giết ngươi...
Tròng mắt Tiết Cầm đỏ hoe, vừa định cùng người trước mắt này liều mạng, liền nghe một tiếng quát tháo vang lên:
- Được rồi, còn ngại mất mặt không đủ?
Thân thể nữ hài cứng đờ, vội vàng xoay người, ngay sau đó nhìn thấy một trung niên, chẳng biết lúc nào đi tới cách đó không xa.
- Cha...
Đầu gối nữ hài mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
- Gọi hắn cha? Chẳng lẽ vị này chính là... Huyền Giang thành Tiết Càn thành chủ?
- Tiết Càn thành chủ, là Cổ Thánh phá toái hư không, không nghĩ tới đích thân tới!
- Con gái thành nha hoàn của người khác, có thể ngồi yên mới gặp quỷ!
- Hắn xuất thủ, Thiên Nhai khẳng định xong rồi...
- Đúng vậy, làm nhục con gái thành chủ, hơn nữa đánh bạt tai, chỉ điều này, liền không có người cứu được...
...
Không để ý tới mọi người thảo luận, cũng không đi quản con gái quỳ trên mặt đất, trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Trương Huyền:
- Vị bằng hữu này, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Người trẻ tuổi có phong mang là chuyện tốt, nhưng phong mang quá mức, liền hăng quá hoá dở!
- Đúng vậy, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ta từ trước tới nay không thích ép người quá đáng...
Trương Huyền gật đầu, đối với đối phương nói, biểu thị tán đồng:
- Đương nhiên, nếu như không phải người, không tính!
Con mắt Tiết Càn lập tức híp lại, trên người sát khí sôi trào.
Bốn phía đã nói ra thân phận của hắn, thân là thành chủ, chủ động chạy tới, rất cho mặt mũi, vậy mà nói như vậy!
Một chút mặt mũi cũng không cho!
Thật ra thì cũng không chỉ có thể trách Trương Huyền, nếu như không phải hắn ra tay, Thiện Hiểu Thiên khẳng định sớm đã bị giết.
Cũng bởi vì có hôn ước, không thoái hôn giết người...
Mấu chốt là phủ thành chủ thanh danh còn rất tốt... gia hỏa giả dối, ngụy quân tử như vậy, nếu như đơn giản bỏ qua, thật đúng là không làm được.
- Xem ra ngươi cực kỳ tự tin, như vậy ta và ngươi tỷ thí!
Thấy chung quanh xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, biết chuyện ngày hôm nay không có cách nào thiện, trung niên nhìn qua.
- Tốt! Rất đơn giản, tiền đặt cược, bốn mươi vạn Thông Thần Tệ! Đáp ứng liền so, không đáp ứng, ta trở về đi ngủ, hơn nửa đêm, vừa thu nô tỳ không thân mật, trở về liền tuyên dương chuyện này ra ngoài... Đường đường phủ thành chủ, ngay cả con gái cũng quản không tốt, sao có thể quản lý thành trì mấy triệu người?
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt một bộ lợn chết không sợ nước sôi.
Dù sao phủ thành chủ các ngươi có tiền, có thể nuôi nhiều lính như vậy, đã như vậy... để các ngươi ra một chút máu.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Ánh mắt như điện, Tiết Càn từ trước đến giờ không có khát vọng giết người như vậy.
Thân là thành chủ, được vạn người ngưỡng mộ, còn lần đầu tiên, gặp phải loại tình huống này.
Cái này đã là chỉ vào cái mũi mắng người, hơn nữa cố ý đánh nữ nhi hắn.
- Người trẻ tuổi, đối nhân xử thế lưu một đường, sự tình gì cũng không nên làm quá tuyệt, dù Thông Thần điện có thể giấu họ tên, nhưng cũng không phải tuyệt đối không tiết lộ tin tức!
Trong giọng nói Tiết Càn mang theo uy hiếp.
- Làm sao, không dám đánh cược? Vậy thì cuốn xéo... Ít chậm trễ thời gian của ta!
Trương Huyền duỗi lưng một cái.
- Ngươi...
Hít sâu một hơi, ép lại lửa giận trong lòng, Tiết Càn cắn chặt hàm răng:
- Tốt, ta cược với ngươi!
Bốn mươi vạn Thông Thần Tệ, đối với phủ thành chủ cũng là một khoản tiền lớn, nhưng nếu như không đánh cược, thật để cho hắn rời đi, tuyên dương khắp chốn, phủ thành chủ mấy chục năm xác lập uy tín, khẳng định triệt để phế.
Hơn nữa nhìn bộ đáng của đối phương... Thật đúng là sẽ làm như vậy...
Lúc nào phủ thành chủ đắc tội cao thủ không có chút điểm mấu chốt nào như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận