Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hắn đang tắm!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
- Thuận tiện đột phá?
- Đột phá... Có thuận tiện sao?
- Mười cái hô hấp, thời gian ngắn như vậy, có thể làm gì? Đi nhà vệ sinh cũng không đủ a!
Nghe Trương Huyền nói, dưới đài xôn xao.
Mấy vị trưởng lão ở trên không cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm. Người khác đột phá, cũng phải cần tìm mật thất yên tĩnh, các loại điều kiện chuẩn bị ổn thoả, tên này đang chiến đấu, yêu cầu tạm dừng, cho mười tức...
Ngươi cho rằng đột phá là đùa giỡn sao?
- Tốt, ta cho ngươi mười cái hô hấp, chỉ là nhìn ngươi có bản lãnh này hay không...
Trương Vân Phong cũng sững sờ, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Gặp qua hiếm thấy, nhưng chưa thấy qua hiếm thấy như thế. Đang chiến đấu, yêu cầu mười cái hô hấp đột phá...
Có thể lại điên khùng thêm chút nữa hay không? Bất quá, coi như cho ngươi thời gian, thì có ích lợi gì? Nguyên Thần cảnh mà thôi, đột phá, cũng khẳng định không phải là đối thủ.
Lại nói... mười cái hô hấp, thời gian nói mấy câu mà thôi, có thể đột phá hay không còn chưa biết chừng, còn không bằng bán một cái nhân tình, cho đối phương biết, sâu kiến là sâu kiến, vô luận nhảy nhót như thế nào, cũng không địch lại một quyền!
- Làm phiền...
Trương Huyền cảm kích nhẹ gật đầu, cổ tay khẽ đảo, lấy ra Hàn Băng linh dịch, mở nắp bình ra, há miệng nuốt xuống.
- Đây không phải uống...
Dưới đài, sắc mặt Trần Nhạc Dao trắng nhợt, xém ngất đi.
Hàn Băng linh dịch, linh dịch thuộc tính băng hàn, đông tận xương tuỷ, bình thường hấp thu, đều là vận chuyển Âm quyết, dùng ngón tay dính lên một chút, dùng công phu mài nước, từ từ tiêu hao, một bình linh dịch, ít nhất phải sử dụng mấy năm...
Đối phương nuốt luôn!
Dù thứ này linh khí đầy đủ, nhưng quá mức băng hàn, trực tiếp nuốt vào, so với kịch độc còn muốn mãnh liệt, đừng nói Nguyên Thần cảnh, coi như Lĩnh Vực cảnh cũng hẳn phải chết không nghi ngờ...
Ngươi làm cái gì vậy? Bởi vì đối phương là ân nhân cứu mạng, càng là lão sư của thiếu cung chủ, mới cho một bình, ngộ nhỡ bởi vậy chết rồi...
Nàng là muôn lần chết cũng khó chuộc hết tội lỗi.
Cô cô cô!
Đang bị dọa đến không biết như thế nào cho phải, chỉ thấy thanh niên trên đài không những không có đông thành băng, tử vong tại chỗ, ngược lại lực lượng trong cơ thể càng ngày càng mạnh, tựa như lũ lụt tích tụ không biết bao lâu, bất cứ lúc nào cũng sẽ điên cuồng phát tiết.
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang, tu vi trực tiếp đột phá Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, đạt đến nửa bước Xuất Khiếu.
Đạt tới loại cảnh giới này còn không có ngừng lại, tiếp tục xông lên. Hai cái hô hấp qua đi, đã biến thành cường giả ngụy Xuất Khiếu.
- Như vậy cũng được?
Vẻ mặt Trần Nhạc Dao trắng bệch, yết hầu phát khô, đôi mắt thanh tú sắp rơi trên đất. Cho rằng đối phương tất nhiên sẽ bị đông cứng chết, kết quả...
Không có việc gì, trong nháy mắt liền luyện hóa linh dịch, tu vi tiến bộ...
Cái thể chất này, cũng quá kinh khủng đi!
Trong lúc khiếp sợ, tu vi tấn thăng ngừng lại.
Dường như linh khí của Hàn Băng linh dịch tiêu hao hầu như không còn.
- Cái này...
- Ba cái hô hấp... Hai tiểu cấp?
- Quá nhanh đi?
Thân thể mọi người nhoáng một cái.
Đám người Hạo Vũ trưởng lão cũng suýt chút nữa rơi xuống. Còn tưởng rằng đối phương nói mười cái hô hấp là đùa giỡn, nằm mơ cũng không có nghĩ đến, mới ba cái hô hấp, cũng đã đột phá hai tiểu cấp, xem ra nếu như không phải Hàn Băng linh dịch linh khí không đủ, làm không cẩn thận còn có thể xung kích cảnh giới cao hơn.
- Ngụy Xuất Khiếu mà thôi, loại thực lực này, với ta mà nói cũng không tính là gì...
Không nghĩ tới đối phương thật có thể đột phá, hơn nữa hung mãnh như vậy, Trương Vân Phong nhíu mày, sau đó cười lạnh.
Ngụy Xuất Khiếu mà thôi, so với Lĩnh Vực cảnh chân chính như hắn, chênh lệch vẫn còn rất lớn.
Ầm ầm!
Đang cảm khái, liền nghe bầu trời có tiếng sấm rền, ngay sau đó bầu trời nguyên bản trong xanh lập tức đen xuống. Vội vàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một mảnh mây đen bao phủ ở trên quảng trường.
- Hắn... Không phải là muốn xung kích lôi kiếp chứ?
Khóe miệng giật một cái, thân thể kìm lòng không được lắc lư một cái. Mới vừa đột phá ngụy Xuất Khiếu, liền dám dẫn lôi kiếp tới...
Ngươi biết lôi kiếp khủng bố đến mức nào không? Nguyên Thần thuần âm, cần lôi kiếp tẩm bổ, mới có thể dần dần biến thành dương tính, mới có thể ngao du bốn phía, không bị thân thể ràng buộc...
Nguyên nhân chính là như vậy, lôi kiếp đối với cường giả Nguyên Thần mà nói là kinh khủng nhất, xem như hắn, năm đó đột phá đến ngụy Xuất Khiếu, cũng củng cố hơn nửa năm mới dám xung kích...
Dù vậy cũng bị tổn thương không nhẹ, suýt chút nữa tàn phế, khôi phục ba tháng!
Cái tên này, đột phá nhanh thì thôi, trực tiếp dẫn lôi kiếp...
Ngươi đây là ngại chết không đủ nhanh sao?
- Quá lỗ mãng!
Thân thể Triệu Hưng Mặc run rẩy, xém chút ngất đi.
Thua thì thua, dù sao thứ tự của Trương Vân Phong cao hơn, cho dù nhận thua, cũng không ảnh hưởng thân phận học sinh lớp tinh anh...
Mười cái hô hấp đột phá, còn muốn xung kích lôi kiếp...
Đây là muốn làm gì?
- Yên tâm... Trương sư sẽ không có chuyện gì!
Trương Cửu Tiêu an ủi một câu.
Vị Triệu sư này không biết, nhưng hắn là thấy tận mắt a.
Bản thân thật vất vả đột phá, đối phương liền nói tích lũy đủ rồi, sau đó đột phá càng nhiều...
Ngày ngày bị đả kích, sớm thành thói quen. Mặc dù cảnh tượng trước mắt, thoạt nhìn vẫn không thể nào hiểu được, nhưng phát sinh ở trên người gia hỏa kia, liền có thể tiếp nhận.
Dù sao đối phương giống như Khổng sư, đều là Thiên Nhận Danh Sư!
- Không có việc gì? Làm sao lại không có việc gì, Nguyên Thần lần đầu tiên trải qua lôi kiếp là kinh khủng nhất, rất nhiều người đều sẽ vẫn lạc... Ngươi nhìn mây đen trên bầu trời, nồng đậm như vậy, ta sợ hắn quá mức tự đại, căn bản không chống lại được!
Triệu Hưng Mặc luống cuống:
- Hơn nữa, coi như chống lại, bản thân cũng sẽ bị trọng thương, làm sao còn có thể chiến đấu?
Xông lôi kiếp, không phải cái khác, Nguyên Thần bị hao tổn là tất nhiên...
Bản thân bị trọng thương, sao có thể chiến đấu với một cường giả Lĩnh Vực cảnh? Không cần đánh, cũng biết hẳn phải chết không nghi ngờ ah!
- Cái này...
Trương Cửu Tiêu sửng sốt.
Dù có lòng tin, nhưng loại tình huống này, xem ra cũng rất khó giải.
- Mau nhìn, Nguyên Thần của Trương sư Xuất Khiếu...
Đang không biết trả lời như thế nào, bốn phía xôn xao, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Trương sư đứng tại chỗ không nhúc nhích, Nguyên Thần từ trong mi tâm nhảy ra ngoài, thẳng tắp vọt tới mây đen trên không.
- Nguyên Thần? Cái này... Nguy hiểm càng lớn!
Khóe miệng giật một cái.
Lúc trước Hình đường chủ đột phá, hắn là thấy tận mắt, Nguyên Thần trực tiếp nghênh đón lôi điện, độ khó càng lớn, mang theo thân thể còn có thể tốt một chút.
Biết rất rõ ràng càng khó, vì cái gì còn muốn mạo hiểm như vậy?
Đang cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ nhìn thấy Nguyên Thần của Trương Huyền đã đi vào lôi đình, vô số lôi điện gào thét bổ tới.
Răng rắc!
Răng rắc!
Nguyên Thần đứng sừng sững ở trong sấm sét, bàn tay vung vẩy, dường như bị điện giật không khống chế được.
- Xuất Khiếu cảnh, là một đại nạn của cường giả Thánh Vực, Nguyên Thần của rất nhiều người căn bản không chịu nổi, hắn không có chút chuẩn bị nào, cứ nhảy qua như thế, có thể duy trì Nguyên Thần không biến mất coi như thành công!
- Đúng vậy, bị điện giật khoa tay múa chân, không có quy củ a!
- Nguyên Thần thuần âm, lần đầu tiên trải qua lôi kiếp, làm không cẩn thận thần trí cũng sẽ bị xóa đi... Cái tên này quá vì cái trước mắt... Ừm, không đúng, sao ta cảm giác hắn không phải là bị điện giật khoa tay múa chân nhỉ!
Đám người dưới đài, mới đầu đều than thở, đột nhiên không biết ai hô lên, từng cái sửng sốt.
- Quả thực không phải như bị điện khoa tay múa chân, mà là...
Nửa cái hô hấp sau, một vị Danh Sư nhìn ra, giống như gặp quỷ thét lên:
- Mà là... Đang tắm!
- Tắm rửa?
Đám người ngẩn ngơ, vội vã nhìn sang, quả nhiên phát hiện không đúng. Nguyên Thần trong lôi đình, bàn tay nhúc nhích, cũng không phải run rẩy, mà là có quy luật vặn tới vặn lui, giống như đang tắm rửa, dường như muốn lôi điện phóng tới quét lên càng thêm đều đặn, rèn luyện đến chỗ sâu nhất của hồn phách.
- Nguyên Thần sợ hãi lôi kiếp nhất, không những không sợ, còn mượn lực lượng trong đó tắm rửa...
- Ta không nhìn lầm chứ?
Gặp qua điên cuồng, nhưng chưa thấy qua điên cuồng như thế.
Một hơi từ Nguyên Thần cảnh đỉnh phong xung kích đến ngụy Xuất Khiếu, mấy hơi thở lần nữa dẫn tới lôi kiếp...
Lôi điện đầy trời, mạnh mẽ chống đỡ cũng có thể tiếp nhận, nhưng... nằm ở bên trong tắm rửa, quên cả trời đất, chơi vui vẻ như vậy...
Tất cả mọi người nắm lấy tóc, nói không ra lời.
- Cái này, cái này...
Mí mắt không ngừng nhảy, Hạo Vũ trưởng lão cũng nuốt nước bọt, á khẩu không trả lời được.
Trở thành trưởng lão của Thánh Tử điện, mấy trăm năm qua, gặp qua không biết bao nhiêu kinh tài tuyệt diễm, gia chủ đương đại của Trương gia, Lạc gia tiểu công chúa...
Mỗi một cái đều vạn người không được một, như sao trời sáng chói. Nhưng dám chơi Xuất Khiếu kiếp như vậy, còn chưa bao giờ thấy qua!
Cái này đã không thể dùng ngôn ngữ hình dung được.
- Hắn...
Trương Vân Phong ngây người tại chỗ.
Còn tưởng rằng đối phương dẫn tới lôi điện, là bản thân tự tìm cái chết, làm sao cũng không nghĩ đến, đánh rắm không có, còn tắm vô cùng vui vẻ.
- Mười cái hô hấp đã đến...
Trương Vân Phong cứng ngắc phút chốc, đột nhiên kịp phản ứng, hét lớn một tiếng.
Hô!
Tựa hồ nghe được tiếng la, Nguyên Thần ở trên không, đình chỉ tắm rửa, há to miệng, lôi điện đầy trời đi vào cổ họng, ngay sau đó nhẹ nhàng nhoáng một cái, chui vào thân thể.
Sau một khắc, Trương Huyền mở mắt, nhìn về phía Trương Vân Phong cách đó không xa, tràn đầy áy náy.
- Thực sự không tiện, nhìn thấy lôi kiếp chơi quá cao hứng, làm trễ nải một cái hô hấp, coi như ta chiếm tiện nghi, như vậy đi... Ta nhường ngươi ba chiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận