Thiên Đạo Đồ Thư Quán

=Dương sư sâu không lường được (1)

Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền tỉnh lại lần nữa.
Lần này bên trong Đồ Thư Quán chứa đựng số lượng tri thức quá nhiều, khiến cho thời gian hắn hôn mê dài hơn.
Chỉ có điều, thu hoạch cũng cực lớn.
Võ công, luyện đan, thuần thú, thi họa, y đạo, danh sư, độc sư...
Tri thức của rất nhiều chức nghiệp xoay quanh ở trong đầu. Tất cả thành đồ của mình, không cần tốn tinh thần, tìm kiếm khắp nơi nữa.
Người khác học tập những cái này, cho dù nắm giữ năng lực đã gặp qua là không quên được, không mất tám năm mười năm cũng làm không được. Hắn chỉ dùng một đêm nửa ngày...
Để cho người ta biết được, nhất định sẽ trực tiếp nôn ra máu.
Thiên tài gì, danh sư cao cấp gì, ở trước mặt loại tốc độ này, toàn bộ cũng không tính là cái gì.
Căn bản không có thể so sánh được.
- Không hổ danh là sách thiên đạo. Quả nhiên lợi hại!
Trương Huyền khẽ cười.
Sớm biết rằng học sinh thật sự cảm kích, hình thành sách thiên đạo rất lợi hại, thật sự sử dụng, vẫn cảm khái không thôi.
Tùy tiện khiến cho mức độ tâm cảnh tăng 5.0, trực tiếp khiến cho nhiều tri thức như vậy bên trong Đồ Thư Quán, biến thành của mình...
Bất kể cái nào truyền đi, đều sẽ làm cho vô số người điên cuồng.
- Tác dụng của sách thiên đạo, sợ rằng cũng không phải chỉ có vậy!
Đây vẫn chỉ là tác dụng hắn đánh bậy đánh bạ phát hiện ra. Tác dụng thật sự của sách thiên đạo, khẳng định không phải chỉ là hai thứ này.
Xem ra sau này phải thu nhiều học sinh một chút, thu được nhiều cảm kích, mới có thể có được càng nhiều sách.
Sau này cũng có thể tiến bước nhanh hơn.
Xúc động xong, hắn lại sắp xếp nửa ngày, thông hiểu đạo lí tất cả tri thức, lúc này mới duỗi người, từ trong gian phòng đi ra.
- Thiếu gia, bên ngoài có người cầu kiến lão gia, đã đợi cho tới trưa!
Mới vừa đi tới đại sảnh, hắn đã thấy Tôn Cường tiến lên nghênh đón.
- Cầu kiến lão gia? Ai vậy?
Trương Huyền sửng sốt.
- Bọn họ nói là nghiệp đoàn danh sư. Một người tên là Tô Phàm, một người tên là Lăng Vũ Hằng!
Tôn Cường nói.
- Tô Phàm? Lăng hằng vũ?
Trương Huyền không hiểu ra sao. Từ đâu xuất hiện vậy? Nghiệp đoàn danh sư không phải hai người kia à...
- Không đúng, là... Tô sư? Lăng sư?
Nhớ tới cái gì, hắn thiếu chút nữa ngất đi.
Trước đây lúc Khương đường chủ giới thiệu, xuất phát từ tôn trọng, vẫn không gọi thẳng kỳ danh. Bởi vậy hắn cũng không biết Tô Phàm, Lăng Vũ Hằng là ai. Chỉ có điều, từ nghiệp đoàn danh sư đến, lại muốn tìm "lão gia Dương Huyền", không phải hai người này, thì là ai?
Không phải nói rõ, "Dương sư" tới sẽ báo lại với bọn họ sao? Thế nào mới sáng sớm lại chạy tới?
Mình còn chưa từng chuẩn bị được gì...
Hai danh sư tứ tinh, thực lực vượt qua cường giả siêu cấp Chí Tôn... Sáng sớm lại tới đây, còn chờ cho tới trưa?
- Ngươi an bài bọn họ tới chỗ nào? Phòng tiếp khách hay phòng nghị sự?
Nghĩ đến để cho người cấp bậc cao như vậy chờ đợi, khóe miệng Trương Huyền lại giật một cái, không nhịn được hỏi.
- Còn phòng tiếp khách? Phòng nghị sự? Bọn họ muốn bái kiến Dương sư, không cầm vật gì theo, tay không lại tới, đùa gì thế!
Tôn Cường hừ một tiếng, trong giọng nói đầy khinh bỉ:
- Loại người không lễ phép này, ta trực tiếp để cho bọn họ ở bên ngoài chờ, căn bản không để cho tiến vào! Nếu không nể tình là từ Danh Sư Đường tới, sợ rằng đã trực tiếp đuổi đi! Loại người gì vậy, một chút quy củ cũng không hiểu!
Phù phù!
Còn chưa nói dứt lời, hắn đã thấy "thiếu gia" trước mắt thân thể thoáng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
- Thiếu gia, thiếu gia làm sao vậy?
Tôn Cường vội vàng nâng dậy.
- Thế nào?
Trương Huyền thiếu chút nữa thì khóc lên.
Em gái ngươi!
Ngươi biết hai người kia cấp bậc gì không? Lại nói ra lời này?
Người này thành sự không đủ, bại sự có thừa, tại sao mình tìm một người ngu ngốc như vậy làm quản gia chứ...
Đây chính là danh sư tứ tinh. Trực tiếp để người ta đợi ở bên ngoài cho tới trưa...
Lá gan thật là lớn!
Trương Huyền có phần kích động muốn nôn ra máu.
Không quản giáo tốt được, sợ rằng sớm hay muộn sẽ có một ngày cũng bị người này hại chết.
May mà hai vị này danh sư tính tình tốt. Nếu không, giây phút trở mặt, tiêu diệt toàn bộ Thiên Vũ vương thành cũng không phản kháng được!
Muốn mắng đối phương vài câu, lại nghĩ đến loại chuyện này, hắn vẫn là vị "Dương sư" đích thân ra tay dạy bảo, lập tức cảm thấy tâm đắc không gì sánh được.
- Mau mời bọn họ đến...
Cố nén phiền muộn, hắn phân phó một tiếng. Còn chưa nói dứt lời, hắn lại lắc đầu:
- Giống như trước đây, dẫn bọn họ tiến vào. Ta hiện tại lại liên hệ với sư phụ...
Nếu đối phương muốn bái kiến "lão gia" nhất định là xem mình làm tồn tại cùng cấp. Nếu như đột nhiên thay đổi thái độ, trái lại phiền phức càng nhiều.
Dù sao cũng từng giả vờ cao nhân rồi, cùng lắm thì giả vờ một lần nữa.
Không giả vờ cũng không được...
Quản gia cũng hạ mã uy cho người ta, nếu như thực lực của vị "Dương sư" này không bằng người ta, còn không phải trực tiếp trở mặt sao?
- Vâng!
Tôn Cường đi ra ngoài.
Thấy hắn rời khỏi, Trương Huyền lấy quần áo từ trong chiếc nhẫn trữ vật ra, mặc ở trên người, vận chuyển pháp quyết ngụy trang, cơ bắp chuyển động một hồi, dáng vẻ biến hóa giống hệt với "Dương Huyền". Chỉ có điều, dựa theo thực lực thăng cấp, tâm cảnh trống trải, so với thời điểm ở Thiên Huyền vương thành, có vẻ càng có khí chất hơn.
Ngụy trang tốt, phát hiện hoàn toàn không có vấn đề gì, lúc này hắn mới ngồi ở chủ vị của phòng tiếp khách, cầm chén trà lẳng lặng chờ.
Thời gian không lâu, hai người ở dưới sự hướng dẫn của Tôn Cường đi đến.
Không ngoài dự đoán, chính là Tô sư, Lăng sư.
- Hai vị, đây chính là lão gia nhà chúng ta, Dương sư!
Đi vào gian phòng, thấy lão gia quả nhiên ở đây, Tôn Cường thoáng sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức tự hào giới thiệu.
- Tô Phàm ra mắt Dương sư!
Hai người ôm quyền, đồng thời nhìn lại.
Tuy rằng thông qua Trương Huyền, biết vị Dương sư này khẳng định rất lợi hại, nhưng để cho bọn họ ở bên ngoài đợi cho tới trưa, trong lòng vẫn còn có chút mất hứng.
Bất kể nói thế nào, bọn họ cũng là danh sư tứ tinh, thân phận không thấp. Chờ đợi như vậy, nói rõ đối phương căn bản không coi bọn họ vào đâu.
Bởi vậy, vừa đến, bọn họ lại cẩn thận quan sát, muốn xem thử vị Dương Huyền này rốt cuộc có lợi hại giống như trong lời đồn đại hay không.
Liếc mắt thoáng nhìn, tất cả đều nhướng mày.
Vị trước mắt này, cơ bắp xương cốt không phù hợp so với bình thường, có sự thay đổi, hiển nhiên là cố ý ngụy trang.
Mặc dù không nhìn ra dáng vẻ trước khi ngụy trang, nhưng da trơn nhẵn sạch sẽ, lực sinh mạng tràn đầy, tuổi chắc chắn sẽ không quá lớn.
Cho dù trên đời này có cách nói "thiên tài", nhưng người thiên tài mấy đi nữa, trưởng thành cũng cần năm tháng. Tuổi không lớn lắm, bản lĩnh chỉ sợ cũng là có hạn.
- Vị Dương sư này tuổi không lớn lắm...
Nhìn ra những điều này, Tô sư không nhịn được truyền âm.
- Là không lớn. Chỉ có điều, thực lực của hắn, ta không nhìn ra!
Lăng sư nhăn mày lại.
Bọn họ đều là tồn tại siêu cường vượt qua Chí Tôn. Chỉ cần thực lực không vượt qua, có thể dễ dàng nhìn ra. Nhưng... nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra cái gì. Sợ rằng vị trước mắt này, so với bọn họ, chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.
- Ừ!
Tô sư gật đầu.
Hắn cũng nhìn không ra.
Không nhìn ra tu vi, có hai loại khả năng. Đầu tiên, thực lực đối phương mạnh hơn bọn họ. Thứ hai, công pháp tu luyện cao cấp hơn nhiều so với bọn họ, chân khí tinh thuần đến mức bọn họ khó có thể phát hiện.
Hai loại này, bất kể loại nào, đều nói rõ vị Dương sư này không đơn giản.
- Nhìn xong chưa?
Đang muốn tiếp tục quan sát, thuận tiện mò mẫn tới cùng, lại thấy Dương sư trước mắt tiện tay cầm ấm trà lên, chậm rãi rót một chén nước, đầu cũng không chuyển, giọng nói khe khẽ vang lên.
- Đã sớm nghe nói rất nhiều sự tích về Dương sư, còn đào tạo ra loại học sinh giống như Trương sư, trong lòng hiếu kỳ, không khỏi có chút thất lễ, mong thứ lỗi!
Bị người trực tiếp vạch trần, có chút xấu hổ, hai người Tô, Lăng mỉm cười, nhìn nhau, ngồi xuống.
- Không sao!
Rót nước trà xong, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn qua.
Thấy hắn quay đầu lại, hai người này mới nhìn rõ dáng vẻ. Khoảng chừng ba mươi tuổi, có chút anh tuấn.
Bọn họ đang nhớ lại tư liệu rất nhiều danh sư trong đầu, muốn xem thử ai có thể tương tự với vị trước mắt này, liền thấy mắt đối phương trong suốt thấy đáy.
Nhìn thấy được đôi mắt này, Tô sư, Lăng sư hít thở lập tức dồn dập, trợn tròn mắt. Vhén trà vừa bưng lên thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
- Đây là...
- Mắt Minh Lý!
Đôi mắt trước mặt, từng hoa văn chảy xuôi ở trong đó, thâm trầm nhìn xa trông rộng, khiến người ta không nhìn ra sâu cạn.
Chỉ nhìn một chút, một cái tên lại xông ra...
Mắt Minh Lý!
Năng lực siêu cường chỉ có danh sư lục tinh mới có cơ hội lĩnh ngộ. Có người nói có thể liếc mắt nhìn thấu bản chất của sự vật...
Vốn tưởng rằng đây chỉ là lời đồn đại, không nghĩ tới lại có thật. Còn nhìn thấy được ở trên người vị trước mắt này!
- Lẽ nào...
Môi của hai người đồng thời run lên.
Chẳng lẽ vị Dương sư này trước mắt, là một vị danh sư đã ngoài lục tinh?
Nếu quả thật là như vậy, chậm trễ bọn họ trước đó cũng nói qua được.
Danh sư đạt được lục tinh, tạm thời không nói tới nhãn giới và năng lực hiệu triệu, chỉ dựa vào tu vi, loại tồn tại cấp bậc như liên minh vạn quốc, tiện tay có thể huỷ diệt.
Loại cường giả này, đừng nói chậm trễ bọn họ, cho dù sỉ nhục một trận, bọn họ cũng không dám nói thừa!
Đây là chênh lệch về thực lực và đẳng cấp!
Danh sư, cấp bậc càng cao, chênh lệch cũng lại càng lớn. Đặc biệt là sau khi đến ngũ tinh, mỗi một chênh lệch cũng như trời và đất, không thể so sánh nổi.
Danh sư nhị tinh, muốn chiến thắng mười vị danh sư nhất tinh không quá dễ dàng. Nhưng một danh sư lục tinh, một trăm danh sư ngũ tinh, sợ rằng cũng không phải là đối thủ.
Vù!
Trong lòng của hai người kinh hãi, chỉ thấy trong ánh mắt cách đó không xa, hoa văn lóe lên biến mất. Dương sư lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, thần sắc thản nhiên nhìn qua:
- Tô sư, Lăng sư, thân là danh sư tứ tinh, tới đây tìm Dương mỗ, không biết vì chuyện gì?
- Ách...
Tô sư im lặng.
Vốn có cho rằng vị Dương sư này cùng bọn họ không khác biệt lắm. Cho dù lợi hại, tối đa cũng chỉ là tứ tinh đỉnh phong, ngũ tinh. Như vậy cũng có thể trao đổi với nhau. Không nghĩ tới... đối phương thoáng chốc dùng ra mắt Minh Lý chỉ có danh sư lục tinh mới có cơ hội lĩnh ngộ!
Cũng lại cho thấy thực lực, tuyệt đối không ở dưới lục tinh!
Cùng cấp bậc, có thể nói là giao lưu. Với loại cường giả này... giao lưu thế nào?
Thật muốn nói đến thỉnh giáo, cũng quá mức liều lĩnh!
- Là như vậy, chúng ta có một việc muốn làm phiền Trương sư, không biết hắn có thể đã bàn bạc với Dương sư hay không?
Lăng sư phản ứng tương đối nhanh, vội hỏi.
- Đúng, đúng, chúng ta tới chính là vì chuyện này!
Tô sư cũng vội vàng gật đầu.
- Là chuyện tham gia thi đấu danh sư sao?
Trương Huyền nhướng mày.
Còn tưởng rằng hai cường giả này, liều mạng tìm "Dương sư" muốn làm gì. Không nghĩ tới vẫn là chuyện này.
Trước đây đối phương nói muốn mình và "lão sư" bạc bạc một chút, xem ra thật sự là để ý.
- Đúng. Trương sư chưa đầy hai mươi, lại có thiên phú và thực lực như vậy. Nếu thật sự tham gia, tất nhiên nổi danh khắp thiên hạ...
Tô sư vội vàng giải thích. Còn chưa nói dứt lời, liền nghe được một hừ lạnh vang lên.
- Học sinh của ta, có thể nổi danh khắp thiên hạ hay không, còn cần so tài chứng minh sao?
Dương sư vẫy bàn tay một cái:
- Nực cười!
- Cái này...
Tô sư, Lăng sư đều nhất thời run rẩy, sắc mặt đồng thời trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận