Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3627. Đối chiến Thần Vương (2)




- Không phải do ngươi!
Trung niên sầm mặt lại, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng run lên, trên không tựa như phát ra tiếng long ngâm.
Sau một khắc, người đã xuất hiện ở trước mặt Trương Huyền, kiếm mang gào thét, không khí phát ra thanh âm xé rách, chớp mắt mà tới.
Tu vi đến Thần Vương, đã đứng ở đỉnh phong của Thần giới, còn cường đại hơn Cổ Thánh ở Danh Sư đại lục, thi triển một chiêu, thiên địa chung quanh đều ở trong khống chế, phát ra thanh âm run rẩy, một chút lực lượng, một chút dư âm cũng sẽ không lãng phí.
- Hừ!
Thấy tên này ra tay, thậm chí khuyên hàng vài câu cũng không có nói, Trương Huyền biết, ngày hôm nay mặc kệ có nói phương pháp phối chế
Phá Chướng Đan, Mỹ Dung Đan hay không, đối phương khẳng định
cũng có những biện pháp khác biết, bí pháp sưu hồn ở Danh Sư đại lục cũng có, Thần giới khẳng định cũng sẽ không ít.
Biết sát cơ đã lên, nói nhiều hơn nữa vô ích, Trương Huyền híp mắt lại, thi triển Hồng Trần Đạp Thiên Bộ, thân thể nhanh chóng lui về phía sau.
Hồng Trần Đạp Thiên Bộ, là có thể để cho phi hành, nhưng so sánh với tốc độ của Thần Vương, kém thực sự quá nhiều, giống như con kiến.
Mới lui mười mấy mét, kiếm mang của đối phương đã xuất hiện ở trước mắt.
Bàn tay run lên.
Lực lượng thân thể, chân khí toàn bộ triển khai, sáu chuôi trường thương vừa mới lấy được phát ra âm thanh nghẹn ngào, gào thét lên đâm tới.
Một cái tiếp lấy một cái, tạo thành một trận pháp đặc biệt.
Trong mỗi một cây trường thương đều ẩn chứa Thương đạo chân giải, tựa như không gian cũng bị cầm cố lại.
- Quả nhiên có chút thủ đoạn!
Không nghĩ tới một gia hỏa không có đến Thần Vương, vậy mà lĩnh ngộ
cao như vậy, phản ứng nhanh như vậy, tựa hồ trung niên có chút ngoài ý muốn, hừ lạnh một tiếng, trường kiếm lại không quan tâm công kích Trương Huyền, mà nhẹ nhàng run lên.
Bành! Bành! Bành!
Sáu trường thương toàn bộ bị trường kiếm của đối phương chặn ngang chặt đứt, trận pháp và vũ khí chân giải lập tức phá giải.
Cấp bậc vũ khí lại thêm thực lực chênh lệch, một chiêu hóa giải nguy cơ.
- Thực lực của ngươi không yếu, nhưng so sánh với Thần Vương, kém quá xa...
Trung niên cười nhạt, lần nữa bước về phía trước, lúc này hắn đã vượt qua địa phương vừa rồi Trương Huyền đứng, động tác không tính quá nhanh, lại cho người ta một loại cảm giác áp bách không cách nào chiến thắng.
Thần Vương và Thiên Thần, chênh lệch thực quá lớn, dù là Trương Huyền tu luyện công pháp vượt qua Thiên Đạo, cũng rất khó san bằng.
Nếu không danh khí của Thần Vương cũng không đến mức lớn như vậy, vô số người đổ xô tới.
- Kém xa không sao, ta dám đánh cược, tiếp tục nữa... Ngươi khẳng định sẽ chết, mà ta thì không biết!
Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
Thực lực của hắn, coi như không bằng đối phương, nhưng một Thần Vương mà thôi, cùng lắm thì dùng Thiên Đạo chi thư!
Cái đồ chơi này, dưới Thiên Đạo không ai cản nổi, đừng nói Thần Vương, Thần Vương phong hào tới, có thể chống đỡ hay không còn khó nói!
Đối phương muốn giết mình, nào có dễ dàng như vậy.
- Có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự đại sẽ không tốt...
Trung niên híp mắt, lần nữa bước ra, trường kiếm như mưa.
Trong tích tắc, toàn bộ không trung đều bị kiếm khí phủ đầy, tựa như
cầu vồng.
Lần này Trương Huyền cũng không né tránh, mà là thân thể vụt qua, xông về phía trước.
Người ở trên không trung, chập ngón tay làm kiếm, kiếm mang giống như ánh nến trong đêm tối, lại giống như kén tằm nhả tơ, từ một điểm hư
vô bất ngờ xuất hiện, thoạt nhìn vô cùng nhỏ, nhưng lại cho người ta cảm giác to lớn, khó mà tránh né.
Loại cảm giác này hết sức kỳ quái, cho dù trung niên là Thần Vương, cũng có cảm giác bị tơ tằm bao vây, không cách nào tránh né.
Soạt!
Kiếm mang đầy trời bị tơ tằm thôn phệ, hấp thu lực lượng của những kiếm khí này, kiếm ý lập tức cắt ra không trung.
- Đây là kiếm pháp gì?
Đồng tử trung niên co rụt lại.
Chiêu kiếm pháp này của đối phương, dùng đầu ngón tay bắn ra, uy lực đã lớn như vậy, một khi phối hợp thêm trường kiếm, chẳng phải lợi hại hơn?
Đến cùng là kiếm chiêu gì, làm sao chưa từng nghe qua?
Xem như cường giả Thần Vương, muốn thi triển ra cũng không có dễ
dàng như vậy!
Thời điểm hắn kinh ngạc, vận chuyển trường kiếm muốn ngăn cản, thanh niên đối diện nhạt vang nói:
- Xuân Tàm Đáo Tử Ti Phương Tẫn, Chá Cự Thành Hôi Lệ Thủy Kiền!
Công pháp Thiên Nhược Hữu Tình, kiếm pháp cảnh giới thứ ba tình thầy trò, cuối cùng được sáng tạo ra!
Trước khi bị đánh lén liền có suy nghĩ, lúc này tình huống nguy cấp, câu thông tình cảm trong cơ thể, mượn ngón tay sử dụng ra kiếm chiêu.
Một ngày làm thầy, cả đời là cha!
Thầy giáo dục học sinh, nghiêm khắc giống như cha mẹ, thậm chí còn hơn.
Cũng vừa là thầy vừa là bạn, lúc câu thông giao lưu, như bằng hữu tri kỷ, mới có thể tìm hiểu động thái của học sinh, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Thầy chăm sóc sinh hoạt thường ngày, lại giống như bảo mẫu hạ nhân, cân nhắc toàn bộ chi tiết...
Tình thầy trò vốn rất phức tạp, yên lặng dâng hiến, Xuân Tàm Đáo Tử
Ti Phương Tẫn, Chá Cự Thành Hôi Lệ Thủy Kiền!
Chiêu kiếm pháp này nối liền tình cảm phức tạp nhất trong nội tâm của hắn, vừa xuất hiện tựa như cái lỗ đen, thôn phệ trung niên trước mắt.
Cho dù thân là Thần Vương, vẫn không cách nào chống lại, trong tích tắc, bị đánh trúng ngực.
Một vết máu dữ tợn đáng sợ.
- Ngươi...
Chiến đấu với một Thiên Thần thượng phẩm, lại bị đối phương gây thương tích, trung niên lại không còn trầm ổn như trước, nổi giận gầm lên, vừa định không quan tâm xông tới chém giết, đã cảm thấy sau lưng rét run.
Thân thể bỗng nhiên co rụt lại, lực lượng toàn thân tập trung ở sống lưng.
Lạch cạch!
Trên sống lưng truyền đến lực lượng khổng lồ, cả người lảo đảo xông về
phía trước, trên lưng đau rát.
Vội vàng xoay người, nhìn thấy một bóng người giống thanh niên trước mắt như đúc.
- Đây là... Phân thân?
Đồng tử co rút lại.
Thực lực tương đương bản tôn...
Cái tên này, từ nơi nào làm ra a?
- Động thủ!
Không thèm để ý hắn khiếp sợ, Trương Huyền vọt lên, đầu ngón tay kiếm mang gào thét, con mắt của phân thân cũng phát lạnh, vội vàng xông đến.
Tuy phân thân không có trải qua Nguyệt Thanh Trì rèn luyện, nhưng hắn nuốt đủ Thần Nguyên Đan, thân thể tiến bộ cực nhanh, không thi triển kiếm pháp vượt qua Thiên Đạo, cho dù Trương Huyền hiện tại cũng không phải là đối thủ.
Nói cách khác, Ngao Hoa trước đó cũng không thể chống lại.
Cả hai phối hợp, kiếm khí tung hoành, cho dù trung niên là Thần Vương, cũng cảm nhận được mệt mỏi.
Bình thường Thần Vương đối chiến Thiên Thần thượng phẩm, một ngón tay liền có thể tuỳ tiện nghiền ép, bây giờ lại cảm thấy mệt mỏi, để hắn tức giận sắc mặt xanh xám, buồn bực sắp nổ tung.
Lần đầu tiên cùng người không phải Thần Vương đánh uất ức như vậy!
- Xem ra ta vẫn xem thường ngươi, có điều ta muốn giết ngươi, ngày hôm nay ngươi là trốn không thoát!
Lực lượng toàn thân tuôn ra, không gian bốn phía trung niên giống như
bị giam cầm, Trương Huyền và phân thân đồng thời cảm nhận được mệt mỏi, có chút ngăn cản không nổi.
Tuy kiếm pháp của Trương Huyền lợi hại, nhưng không có binh khí thích hợp, phân thân thân thể mạnh mẽ, thực lực cũng quá thấp, nhưng so sánh với cường giả Thần Vương vẫn kém một đoạn dài.
Bành bành bành!
Đồng thời bị đánh trúng, Trương Huyền và phân thân bay ngược ra ngoài, bị thương.
Vù vù!
Phân thân nhúc nhích, thương thế khôi phục như lúc ban đầu, chân khí của Trương Huyền lưu chuyển, trên người xuất hiện vết thương quả
nhiên giống như suy đoán, phút chốc khôi phục.
- Ngươi...
Trung niên bối rối.
Tổn thương nghiêm trọng như vậy, đối phương và phân thân đều có thể
chớp mắt khôi phục, đây rốt cuộc là cái thể chất gì?
Cúi đầu liếc mắt nhìn, lồng ngực của mình, trước đó không có đề phòng bị đối phương cắt ra vết thương, vẫn chảy đầm đìa máu tươi... Cả người trở nên không tốt lắm.
Vốn lấy thể chất Thần Vương của hắn, thần lực lưu chuyển, không ra nửa ngày thương thế như vậy sẽ hoàn hảo khôi phục, nhưng bây giờ
cùng đối phương chiến đấu, không dám phân tâm, thương thế vậy mà càng ngày càng nghiêm trọng, máu cũng càng chảy càng nhiều.
Vốn nghĩ chỉ cần làm đối phương bị thương, khẳng định sẽ giống như
mình, có thể tìm được cơ hội, nằm mơ cũng không ngờ tới, người ta là bị
tổn thương, nhưng không cần một cái hô hấp là khỏe!
Hơn nữa khí tức trở nên càng thêm mạnh mẽ...
Ngươi con mẹ nó là Tiểu Cường sao!
Có cần khoa trương như vậy hay không?
Bọn họ bị thương không có việc gì, mình bị thương vô cùng có khả năng chết, coi như còn không đến Thần Vương, thời gian chiến đấu dài, làm không cẩn thận sẽ chịu thiệt!
- Cận thân công kích!
Đang buồn bực, chỉ thấy thanh niên hét lớn một tiếng, phối hợp phân thân vọt lên.
Không e ngại bị thương, cận thân công kích, lấy mạng đổi mạng, là biện pháp tốt nhất.
Bành bành bành!
Sau ba phút, khuôn mặt trung niên trắng bệch, đối phương một người một phân thân, dù cũng rất chật vật, trên người lại không có một chút tổn thương, sinh long hoạt hổ.
- Thế thì còn đánh như thế nào?
Trung niên sắp điên rồi.
Còn tưởng đánh giết một Thiên Thần thượng phẩm dễ như trở bàn tay, nằm mơ cũng không nghĩ đến, tiếp tục nữa, bản thân cũng bị giết chết.
- Đi!
Biết không chiếm được lợi lộc gì, trung niên không dám ngừng lại, xoay người bay đi.
Tuy xung quanh bị trận pháp bao phủ, nhưng nơi này cách U Hồn hoàng thành rất gần, vẫn ở trong phạm vi Thần Vương phong hào giám sát, trong thời gian ngắn giết không chết đối phương, cũng chỉ có thể rút lui.
- Trốn chỗ nào!
Thấy hắn quả quyết như vậy, xoay người rời đi, Trương Huyền sửng sốt, vẻ mặt khó coi.
Chạy tới đuổi giết mình, nếu như nhẹ nhõm chạy trốn như vậy, về sau khẳng định sẽ gặp phải càng nhiều mai phục!
Trương Huyền cắn răng, thu lại phân thân, vận chuyển Hồng Trần Đạp Thiên Bộ đuổi tới.
Bất quá tốc độ phi hành của hắn thực quá chậm, so sánh với Thần Vương thì cái gì cũng không phải.
- Tuy ta không giết được ngươi, nhưng muốn rời đi, ngươi ngăn được sao!
Trung niên quay đầu hừ lạnh:
- Chờ lần sau ta tìm tới ngươi, là giờ chết của ngươi...
Nói xong cũng không chờ Trương Huyền trả lời, quay đầu bay đi, mới bay không xa, đột nhiên ngừng lại.
- Ah, đây là cái gì...
Âm thanh còn chưa hô xong, một cái mỏ gà xuất hiện ở phía trước, nhẹ
nhàng mổ xuống.
Vù vù!
Cả người biến mất, ngay sau đó một con gà xuất hiện ở trước Trương Huyền.
- Nấc!
Ợ một cái, đuôi run lên.
- Tiểu Hoàng Kê, ngươi tỉnh rồi?
Con mắt Trương Huyền sáng lên, tràn đầy kích động.
Sau khi chết ở Nguyệt Thanh Trì, Tiểu Hoàng Kê rơi vào trạng thái ngủ
say, lúc này tỉnh táo lại, hơn nữa lực lượng cuồn cuộn khuấy động, vậy mà... đạt đến Thần Vương cảnh!
Trương Huyền vẫn cho là, bản thân rất nhanh sẽ đến Thần Vương cảnh, không nghĩ tới, tốc độ nguyện lực không đủ nhanh, linh hồn kéo chân sau, khoảng cách đột phá còn có một đoạn thời gian, nhưng con gà này lại thành công trước!
Gà… Thần Vương cảnh!
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kích động...
Hết chương 3627.

Bạn cần đăng nhập để bình luận