Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Viên Nghệ Sư

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Trương Huyền là kẻ xuyên việt, mang theo phẩm chất tốt đẹp, cùng thói quen tốt
của người Trung Quốc, luôn không muốn làm người ác, đại bộ phận đều là hòa khí
sinh tài, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng Long có nghịch lân, động tới hẳn phải chết!
Tôn Cường từ Thiên Huyền Vương quốc liền theo hắn, tỉ mỉ xử lý việc vặt bên
người, không ngại gian khổ, tận tâm tẫn trách, mặc dù khó chịu gia hỏa này
không thích tu luyện, nhưng nếu như không có đối phương, hắn tuyệt đối không
có khả năng hoàn toàn miễn đi nỗi lo về sau, toàn tâm tu luyện, ngắn ngủn
không đến một năm, thì đến được tình trạng như thế.
Có thể nói, Tôn quản gia này đã thành người trọng yếu bên cạnh hắn, địa vị
giống như đám người Vương Dĩnh, Triệu Nhã…
Gia hỏa trước mắt này, lại có thể coi đây là áp chế, sao có thể không tức
giận?
- Ngươi dám đánh ta?
Hiển nhiên không nghĩ tới, có con tin trong tay, vị trước mắt này vẫn dám động
thủ, thanh niên mặc áo đen giùng giằng đứng dậy, ánh mắt lộ ra hận ý đậm đặc.
- Ta muốn ngươi...
Gào thét một tiếng, mãnh liệt lao đến, nói còn chưa dứt lời, đã cảm thấy toàn
thân xiết chặt, bị người nắm cổ nhấc lên.
Thanh niên này chỉ chứng kiến một đôi mắt đạm mạc.
- Muốn chết, ta có thể thành toàn ngươi!
Cảm nhận được sát lục chi khí trong đó, thanh âm lạnh lùng như băng, sắc mặt
thanh niên mặc áo đen trắng bệch, vốn còn muốn nói gì, giờ phút này tất cả đều
nuốt vào miệng, một câu cũng nói không nên lời.
Hắn trải qua sinh tử, có thể thấy được thái độ của người trước mắt này, thực
có can đảm nhiều lời nửa câu, tuyệt đối dám động thủ chém giết.
- Lão gia của các ngươi là ai? Tôn Cường giờ ở đâu?
Thấy đối phương không nói nhảm, Trương Huyền nhìn qua.
- Ta...
Thanh niên mặc áo đen run run:
- Lão gia nhà chúng ta là Thanh Nguyên đế quốc đệ nhất Vương gia, Trung Thanh
Vương...
- Trung Thanh Vương?
Trương Huyền nhíu mày:
- Tại sao hắn muốn bắt người của ta?
Hắn đi vào Thanh Nguyên đế quốc bất quá ba ngày, phạm vi hoạt động cũng chỉ
cực hạn ở Khải Linh Sư Công Hội, Kinh Hồng Sư Công Hội, cùng với Chiến Sư
Đường.
Địa phương khác đi cũng không có đi qua, làm sao sẽ đắc tội vị đệ nhất Vương
gia kia?
Nếu như không đắc tội, đối phương hẳn còn không đủ đảm lượng, động thủ với một
Danh Sư!
Cho dù là hạ nhân của Danh Sư, cũng quan hệ lấy tôn nghiêm của đối phương,
ngang nhiên bắt đi, hơn nữa phái người tới uy hiếp... Lá gan thật rất lớn.
- Ta chỉ là một hạ nhân... Những chuyện khác thật không biết!
Thanh niên mặc áo đen run rẩy.
- Dẫn đường!
Nhìn bộ dáng của đối phương, khả năng thật không rõ ràng lắm, Trương Huyền vỗ
một cái, tiện tay ném xuống đất.
- Vâng!
Thanh niên mặc áo đen rụt cổ, không còn kiêu ngạo như lúc trước, vội vã dẫn
đường.
- Trương sư, Trung Thanh Vương này, lúc trước ta nghe nói qua, ngươi phải cẩn
thận...
Theo sát ở phía sau, Ngọc Phi Nhi nhíu mày.
Nàng là công chúa của Hồng Viễn Đế Quốc, tuy không thích chính trị, nhưng mưa
dầm thấm đất nên biết rõ một ít.
- A?
Trương Huyền xoay đầu lại.
- Vương gia này, vốn là một kẻ áo vải, hơn hai mươi năm trước, Dị Linh tộc
không biết từ đâu tìm được thông đạo, quy mô xâm phạm, Danh Sư Đường, Chiến Sư
Đường cùng với Thanh Nguyên đế quốc phái người ngăn cản... Tam đại thế lực đều
tổn thất vô cùng nghiêm trọng, Chiến Sư Đường Hình Thiên Minh Đường chủ bị
trọng thương, thiếu chút nữa vẫn lạc!
- Lúc ấy... Hoàng Đế Thanh Nguyên đế quốc Sở Thiên Hành ngự giá thân chinh,
bị Dị Linh tộc mai phục, khó có thể chạy ra, mắt thấy sẽ bị giết, là vị Trung
Thanh Vương này xuất hiện, đại sát tứ phương, cứu người ra... Về sau, lại
nhiều lần đoạt công huân. Ngắn ngủn chừng hai mươi năm, liền từ người bình
thường thành công phong Vương, hơn nữa còn là Vương gia khác họ xếp hạng thứ
nhất!
Ngọc Phi Nhi nói.
- Dị Linh tộc xâm phạm?
Trương Huyền nhíu mày.
Vết rách trên Nguyên Thần của Hình Đường chủ, chính là hơn hai mươi năm trước
lưu lại.
- Bên người Hoàng Đế đều có vô số cao thủ bảo hộ, thực lực bản thân hẳn cũng
không thấp... Bị Dị Linh tộc vây quanh, trốn cũng không thoát, Trung Thanh
Vương này có thực lực gì, có thể người cứu ra, còn không bị tổn thương?
Trương Huyền hỏi.
Ngay cả Hình Đường chủ cũng không kháng trụ được, thiếu chút nữa vẫn lạc, một
gia hỏa vô danh, dựa vào thủ đoạn gì từ trong vòng vây Dị Linh tộc cứu người?
- Cụ thể ta không rõ lắm... Ai, đúng rồi, ta từng nghe phụ hoàng cùng người
khác nói thầm qua một lần, hình như là... Dùng độc!
Lắc đầu, Ngọc Phi Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì.
- Độc?
Trương Huyền nhíu mày:
- Chẳng lẽ... Vị Vương gia này là một vị Độc Sư?
Dùng độc mà nói, thì rất có thể!
Chức nghiệp Độc Sư, sở dĩ làm cho người nhắc đến liền biến sắc, chủ yếu nhất
cũng là bởi vì không úy kỵ quần công, chỉ cần dùng đúng, nhiều hơn nữa cũng
có thể đơn giản chém giết.
Thật giống như Thanh Điền thập đại Vương Giả, tám chín phần mười đều bị Thiên
Đạo chân khí của hắn độc chết.
Nếu như chiến đấu, hắn chết không biết bao nhiêu lần rồi.
- Có phải Độc Sư hay không ta không rõ lắm, bất quá rất nhiều đại thần phản
đối vị Trung Thanh Vương này, hai mươi năm qua, tất cả đều không bệnh mà
chết... Nguyên nhân chính là như thế, ở trong triều đình quyền thế rất lớn,
hơn nữa đã từng cứu bệ hạ, rất được coi trọng, ai cũng phải kiêng kị vài phần!
Ngọc Phi Nhi nói.
Nhẹ gật đầu, Trương Huyền nhíu mày.
Mặc kệ gia hỏa này có phải Độc Sư hay không, mình không nhận thức, cũng chưa
bao giờ thấy qua, vì sao lại bắt Tôn Cường?
- Có thể bắt Tôn Cường, đã nói căn bản không quan tâm thân phận Danh Sư lục
tinh cùng Danh Sư Học Viện viện trưởng của ta, các ngươi đừng có đi qua... Một
mình ta là được!
Dừng lại một chút, Trương Huyền nói.
Mặc kệ đối phương có ý tứ gì, rất rõ ràng là nhắm về phía hắn, đã như vậy,
không cần thiết để hai người này dính vào vũng nước đục.
- Trương sư, ngươi là sư phụ của ta, làm đệ tử, không có khả năng trơ mắt
nhìn lão sư đi địa phương nguy hiểm mà bản thân đào tẩu, nếu không, ta làm sao
đối mặt chức nghiệp Danh Sư?
Tiến về phía trước một bước, trong ánh mắt của Lạc Thất Thất mang theo kiên
định.
Nàng là đệ tử luyện đan, luyện khí của Trương Huyền, mặc dù không phải thân
truyền, cũng không có nghi thức thu đồ đệ, nhưng cũng có tình nghĩa thầy trò.
- Ta cũng không trở về! Ta và Trương sư cùng chung tiến thối...
Ngọc Phi Nhi nghiêm túc nói.
- Cái này...
Thấy ánh mắt hai người kiên định, không cho dao động, Trương Huyền lắc đầu, cổ
tay khẽ đảo, lấy ra hai viên đan dược:
- Đây là Giải Độc Đan ta luyện chế, có thể giải bách độc, các ngươi trước
dùng, nếu như đối phương thật là Độc Sư, dùng cái này có thể cam đoan an toàn!
Cái gọi là Giải Độc Đan của hắn, chỉ là đan dược bình thường, quán thâu Thiên
Đạo chân khí mà thôi.
- Ân!
Hai người biết không đáp ứng, đối phương khẳng định không mang theo, nên không
nói thêm lời, để dược vật vào trong miệng nuốt xuống.
- Đi thôi!
Bọn hắn trao đổi đều là truyền âm, cũng không ảnh hưởng hành tẩu, đi theo sau
lưng thanh niên mặc áo đen, không lâu sau, liền chứng kiến một phủ đệ thật lớn
xuất hiện ở trước mắt.
Phủ đệ cao lớn, tuy kém Chiến Sư Đường, nhưng cũng không kém bao nhiêu, bên
trong giăng đầy trận pháp, còn chưa tới trước mặt, liền chứng kiến linh khí
bốn phía chậm rãi hội tụ, thành một bảo địa tu luyện.
Coi như là người bình thường, ở loại địa phương này tuổi thọ cũng có thể kéo
dài.
- Đây là Vương Phủ...
Thanh niên mặc áo đen đi vào trước mặt, cùng hộ vệ canh giữ ở cửa lặng lẽ nói
mấy thứ gì đó, một hộ vệ liếc nhìn Trương Huyền, sau đó vội vàng đi vào.
Không lâu sau đi ra lần nữa, nhẹ gật đầu.
- Mời vào trong!
Trong ánh mắt thanh niên hiện lên tàn nhẫn, bất quá che giấu rất nhanh, dẫn
đầu đi vào.
Trương Huyền giả bộ như không phát hiện, mang theo Ngọc Phi Nhi, Lạc Thất Thất
theo ở phía sau.
Không hổ là Vương Phủ của Phong Hào Đế Quốc đệ nhất Vương gia, thoạt nhìn còn
muốn rộng lớn hơn hoàng thất của Hồng Viễn Đế Quốc, các loại khoáng thạch quý
hiếm xây dựng thành đường, liếc mắt nhìn qua, làm cho người ta cảm giác xa hoa
quyền quý.
- Cái kiến trúc này, không chỉ có Trận Pháp Sư rất lợi hại bố cục, xem ra còn
có Viên Nghệ Sư tiến hành xếp đặt thiết kế!
Đi vài bước, Lạc Thất Thất nói.
- Viên Nghệ Sư?
Trương Huyền lần đầu tiên nghe được cái tên này.
- Ân, Viên Nghệ Sư giống như Khải Linh Sư, không thuộc về chức nghiệp cửu
lưu, nhưng là thượng khách của rất nhiều thế lực lớn, đại gia tộc!
Lạc Thất Thất nói.
- A? Hồng Viễn Đế Quốc các ngươi có Viên Nghệ Sư không?
Trương Huyền nhìn về phía Ngọc Phi Nhi.
- Chưa từng nghe qua...
Ngọc Phi Nhi lắc đầu.
- Ta là từ trong sách cổ xem qua...
Lạc Thất Thất cười cười:
- Nghe nói loại Viên Nghệ Sư này, có thể căn cứ địa hình, Phong Thủy, hoàn
cảnh bốn phía... Cùng với rất nhiều điều kiện, xếp đặt thiết kế nơi ở hoặc
tông môn, vô luận kiến trúc hay trận pháp, cơ quan, đều có thể hoàn mỹ dung
hợp chung một chỗ, càng tăng thêm sức mạnh, phát huy ra lực lượng mạnh nhất!
Một tông môn, hoặc một gia tộc, có thể có được một vị Viên Nghệ Sư tới xếp đặt
thiết kế, lực phòng ngự chỉnh thể tuyệt đối có thể gia tăng gấp đôi!
- Đương nhiên, loại chức nghiệp này cực kỳ thưa thớt, hơn nữa không có truyền
thừa hoàn chỉnh... Ta cũng là nhìn bố cục của nơi này kỳ lạ, cùng trận pháp
bốn phía lẫn nhau cân bằng, mới phỏng đoán ra!
- Hoàn toàn chính xác rất cân bằng!
Trương Huyền gật đầu.
Hắn thân là Trận Pháp Sư thất tinh đỉnh phong, hơn nữa có Minh Lý Chi Nhãn,
Lạc Thất Thất cũng có thể nhìn ra, hắn tự nhiên sớm đã nhìn ra.
Hoàng Cung của Hồng Viễn Đế Quốc, hắn cũng đi qua, tuy trận pháp rất nhiều,
thế nhưng hầu như từng cái đều làm theo ý mình, chỉ có đụng vào mới có thể
kích hoạt... Mà ở đây rõ ràng kết nối lại với nhau, phối hợp kiến trúc... Một
khi đụng phải một cái, sẽ có vô số bị kích hoạt, khiến người ta khó có thể đào
thoát.
Nếu như trận pháp trong Hồng Viễn hoàng cung là từng cái bẫy chuột, chỉ có
đụng vào mới có thể làm cho nó kích hoạt, như vậy nơi này chính là Domino, chỉ
cần đụng phải bất kỳ một cái nào, cũng sẽ gây nên phản ứng dây chuyền, khiến
người ta có chạy đằng trời.
Chỉ sợ đúng như đối phương nói, có quan hệ với Viên Nghệ Sư.
Trong lòng phỏng đoán, đang theo thanh niên mặc áo đen đi về phía trước, chợt
nghe chung quanh đột nhiên có tiếng bước chân liên tiếp, hơn mười hộ vệ lao
đến.
Thời gian nháy con mắt liền vây quanh ba người ở trung tâm.
- Tiểu tử, vừa rồi không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Giáo huấn thật tốt cho
ta, cho hắn biết người Trung Thanh Vương phủ chúng ta không thể đắc tội!
Thanh niên mặc áo đen vọt đến sau lưng đám người, lạnh lùng cười cười, sắc mặt
dữ tợn.
Hắn đi mời đối phương, vốn tưởng rằng là một việc thoải mái, không nghĩ tới
thiếu chút nữa bị một cước đạp chết, đối với người trước mắt này, sớm đã hận
thấu xương, vừa rồi ở cửa lặng lẽ truyền tin, để hộ vệ chuẩn bị xong mai phục.
Rầm ào ào!
Nghe được hắn nói, hộ vệ chung quanh đồng loạt lao về phía trước, binh khí
trong tay bay phất phới, tản mát ra hàn quang lăng lệ ác liệt, phối hợp trận
pháp chung quanh, trong nháy mắt khí tức như rồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận