Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tật Phong Lang ngây ngô đáng yêu

- Ngu xuẩn!
Ngụy Hữu Đạo hừ lạnh, trong mắt đầy xem thường.
Đây chính là Tật Phong Lang, một trong những man thú táo bạo nhất, hung tàn nhất trong núi rừng.Ttuy chỉ có thực lực Tông Sư hậu kỳ, nhưng khi phát uy, đừng nói Tông Sư đỉnh phong, cho dù nửa bước Chí Tôn cũng phải nhượng bộ lui binh.
Kẻ ngu ngốc này tự nhiên cái gì cũng không hề chuẩn bị qua, trực tiếp tiến lên... Ngươi là tới diễn trò sao?
- Tật Phong Lang thích ăn thịt Lưu Ba thú. Nếu như nướng lên, rất dễ dàng thu được thiện cảm. Đương nhiên, nếu như muốn thuần phục, không tích lũy hai, ba năm, gần như không có khả năng... Người này, thứ này chưa từng chuẩn bị, lại tiến lên. Chẳng lẽ muốn cứng rắn chống lại?
Giang Nam Bình cũng mở miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
- Trên thế giới còn có người chày gỗ như thế sao? Sẽ không... không phải thuần thú sư?
Khiêu chiến mười lồng thú, đối mặt với mười man thú lớn, cho dù chân khí nhiều hơn nữa, lực lượng cường thịnh hơn nữa, cũng không có khả năng dựa vào man lực cứng rắn xông qua. Chỉ có thông qua các loại phương pháp thuần thú, tìm được sở thích của man thú, từ đó thu được thiện cảm, khiến cho nó mở một mắt lưới.
Người này thì hay rồi. Tay không lại xông tới. Hơn nữa nhìn bộ dạng, dự định cùng những con Tật Phong Lang này cứng rắn chống lại...
Đầu óc không phải có bệnh sao?
Chỉ cần là thuần thú sư đầu óc bình thường, cũng không thể làm như vậy!
Bởi vì... đây cũng ngu ngốc quá trời.
- Trên thế giới nếu quả thật có thuần thú sư như vậy, tuyệt đối là sỉ nhục của thuần thú sư!
Vẫy bàn tay một cái, Ngụy Hữu Đạo khẽ nói.
- Đúng vậy!
Giang Nam Bình gật đầu.
Chỉ cần là thuần thú sư, sẽ không làm như vậy.
- Không nói hắn nữa. Ngụy huynh, nếu như là huynh xông vào cửa này, huynh sẽ làm như thế nào?
Không tiếp tục để ý tới kẻ đầu óc có vấn đề này, Giang Nam Bình cười khanh khách nhìn qua.
Hai người cùng là thiên tài, cạnh tranh kịch liệt, nhưng cũng học tập lẫn nhau, cùng nhau tiến bước.
- Ta sao?
Ngụy Hữu Đạo nhếch miệng lên, trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười mỉm mê người:
- Rất đơn giản, nướng thịt Lưu Ba thú thịt thơm, lại thêm nước Minh Thanh Sơn, sau đó sẽ sử dụng tốc độ nhanh nhất, đánh bại một con mạnh nhất trong đó!
Nghe được biện pháp của hắn, Giang Nam Bình không khỏi vỗ tay, đầy tán thưởng:
- Ngụy huynh vừa ra tay quả nhiên không tầm thường! Thịt Lưu Ba thú, nước Minh Thanh Sơn, đều là thứ Tật Phong Lang yêu thích nhất. Sử dụng hai thứ này lung lạc, sau đó sẽ bạo lực ra tay... Dùng đồ tốt nhất câu dẫn, thủ đoạn cường lực nhất chấn áp! Tất nhiên có thể ở thời gian ngắn nhất, khiến cho nó đánh mất ý chí chiến đấu, không dám cùng đối địch. Hay, thật sự hay!
- Ha hả... Man thú cho dù lại đoàn kết, từ bỏ liên hợp, cũng chỉ là thú mà thôi. Phân hóa, khiến cho nó đánh mất ý chí chiến đấu, qua cửa thứ nhất vẫn rất dễ dàng!
Hai mắt Ngụy Hữu Đạo tỏa ra ánh sáng, cũng nhìn qua:
- Nếu như đổi lại thành Giang huynh, huynh sẽ làm như thế nào?
- Ta?
Giang Nam Bình để tay trái ở sau người, tay phải chỉ về phía lồng sắt bên dưới, rất có ý chỉ điểm giang sơn:
- Cách làm của ta và Ngụy huynh không giống nhau. Ta sẽ... Ta sẽ... Ta lấy! Đây tình huống gì? Làm sao có thể?
Đang muốn nói ra suy nghĩ của riêng mình, sắc mặt Giang Nam Bình đột nhiên trắng bệch, đồng tử co lại, thiếu chút nữa thì chấn động kinh ngạc từ phía trên ngã xuống.
- Thế nào?
Đang muốn nghe kỹ bằng hữu nói ra quan điểm của mình, thấy hắn thất thố như vậy, ngay cả lời thô tục cũng bạo phát ra, lông mày Ngụy Hữu Đạo nhíu lại một cái, không nhịn được nhìn sang.
Vừa nhìn xuống, toàn thân hắn cũng run lên, một ngụm máu không nhịn được phun ra ngoài.
- Điều này, điều này... Ta hoa mắt sao?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lặng ngắt như tờ.
...
- Phong đường chủ, Vương thú sư, ta trước đó đã nói các ngươi già rồi, khả năng quan sát không tốt, cứ không chịu nghe. Thế này xong rồi!
Trong mắt nhìn thấy dáng vẻ Trương Huyền một đầu lao vào trong đàn Tật Phong Lang, La Đường liếc mắt nhìn hai lão già phía sau, không nhịn được lắc đầu.
Cái gì vậy!
Các ngươi lại muốn tìm thiên tài như vậy so sánh với ta sao?
Mạnh hơn ta?
Là nằm mơ mạnh hơn ta đi!
- May mà không để cho hắn đi đến đây. Nếu không, đừng nói lấy một thứ hạng tốt. Có thể không mất mặt cũng không tệ!
Vẻ mặt ngạo nghễ, La Đường tận tình nói.
Hai lão già ngoan cố này tự nhiên dùng một kẻ ngu ngốc như vậy so sánh với mình, thực sự là mắt mù.
- Ta nói như vậy, không phải có ý trách cứ. Chỉ là để cho các ngươi chú ý một chút, không nên bị tiểu nhân dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt một hồi...
Hắn đang muốn nói tiếp, đột nhiên cảm thấy có người kéo ống tay áo của hắn.
- Làm gì?
Hắn nhướng mày, đang muốn nói cái gì, chỉ thấy Phương Tiến giống như ngu si nhìn qua, hai mắt đầy vẻ kinh hoàng và hoảng sợ.
- Phương huynh...
La Đường sửng sốt, còn muốn hỏi, mắt vừa liếc xuống, nhìn thấy được tình cảnh ở sân phía dưới, đầu óc thoáng một cái nổ tung, nước mắt sắp chảy ra.
Làm sao có thể... là tình hình này?
Chỉ thấy Tật Phong Lang phía dưới mới vừa rồi còn khí thế hung hăng, uy phong tám phía, lúc này mỗi một con lộ ra vẻ mặt ngây ngô đáng yêu đứng ở trước mặt người thanh niên, đầu không ngừng dụi dụi vào phía trên ống quần của hắn, le lưỡi ra liếm loạn... Đuôi còn lắc lắc giống như quạt hương bồ, nhìn dáng vẻ cũng sắp muốn rơi xuống.
Đây không phải là công kích... Mà là lấy lòng?
Đại ca, các ngươi là Tật Phong Lang bá chủ rừng cây, hung ác vô cùng, không phải là chó Nhật...
Tỏ vẻ đáng yêu như thế, trên mặt có biểu tình thiếu đánh, có ý gì?
Rốt cuộc muốn làm gì?
- Đây là... thuần phục triệt để? Muốn hắn thi triển khế ước?
Nuốt nước miếng, giọng nói của La Đường khàn khàn.
Lúc này hắn cũng đã nhìn ra, Tật Phong Lang có danh xưng là bá chủ rừng cây, đây là đang lấy lòng, muốn trở thành thú sủng của đối phương!
Tật Phong Lang không phải rất cao ngạo, không muốn cúng nhân loại tiếp xúc sao? Không phải rất trâu bò, thuần phục mỗi một con, đều cần tốn mấy năm thời gian, kiên trì không ngừng sao?
Khi nào lại giống như chó, lè lưỡi, lắc đuôi... chờ người khác thuần phục? Hơn nữa còn là... thuần phục triệt để?
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Hắn thật sự không nhịn được, nhìn về phía Phương Tiến.
Vừa rồi hắn bận giáo huấn Phong đường chủ và Vương thú sư, không chú ý nhìn. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong thời gian nháy mắt, lại biến thành như vậy. Đối phương rốt cuộc làm sao làm được, hắn hoàn toàn không biết.
- Cái này... Trương thú sư này vọt vào bầy sói, đánh bọn họ một trận tới mập cả người, sau đó... sau đó... lại như vậy!
Phương Tiến cũng sắp muốn khóc. Hắn muốn giải thích, lại phát hiện, cái gì cũng nói không nên lời.
Chuyện mới vừa rồi, hắn ngay cả chớp mắt một cái cũng chưa từng, nhìn thấy rõ ràng tất cả. Kết quả... Sau khi xem xong, phát hiện mình còn muốn vỡ mộng hơn so với La Đường.
Tật Phong Lang khí thế hung hăng, dáng vẻ muốn giết người, không phải giả vờ. Lấy nhãn lực của hắn, hoàn toàn có thể nhìn ra được...
Chỉ là thế nào bị đánh một trận, lại lập tức thay đổi thái độ, cung kính không thể lại cung kính hơn?
Hai năm trước, hắn từng theo trưởng bối trong nội đường, cùng nhau vây bắt qua Tật Phong Lang. Còn vật này hung tàn thành tính, có đôi khi vừa cho ăn ngon, sau một khắc lại bị nó hạ độc thủ!
Bằng không cũng sẽ không nhận được danh hiệu "bạch nhãn lang".
Loại vật này tính là một trong những man thú khó thuần phục nhất. Bị đánh một trận là tốt như vậy...
Các ngươi có dám đáng khinh hơn một chút không?
Ngươi dám lại mất mặt sói một chút nữa không?
- Đánh một trận lại như vậy?
La Đường cũng choáng váng. Hắn đang muốn cẩn thận hỏi thăm, lại thấy Phong đường chủ, Vương thú sư phía sau đầy kích động xông lại.
- Là “phương pháp đánh thuần thú” đặc biệt của Trương thú sư!
- Không sai, không sai. Không nghĩ tới dùng tới ở chỗ này, lợi hại, thật lợi hại!
- Phương pháp đánh thuần thú?
La Đường, Phương Tiến nhìn nhau, từng người choáng váng.
- Ừ, phương pháp đánh thuần thú là phương pháp độc môn của Trương thú sư. Man thú chỉ cần bị đánh một trận, lại sẽ lập tức hoàn toàn thuần phục. Trước đây, thời điểm sát hạch thuần thú sư, hắn đã dùng phương pháp này, lập tức thu phục một con Thanh Ưng thú nửa bước Tông Sư.
Thấy hai người không rõ, Phong đường chủ giới thiệu.
Bị đánh một trận, là có thể thuần phục?
Cái quỷ gì vậy?
Man thú không phải càng bị đánh, càng có tâm tình phản nghịch sao?
Đánh một trận hoàn toàn thuần phục...
Trên thế giới còn có phương pháp thuần thú quỷ dị như vậy sao? Thế nào bọn họ lại cảm giác so với đang nằm mơ không có gì khác nhau?
Hai người chỉ cảm thấy thiên lôi đánh xuống từng trận, đầu óc đều sắp rút gân.
...
- Hoàn toàn thuần phục... Hắn tự nhiên chỉ dùng mấy cái hít hơi lại thuần phục Tật Phong Lang?
Lúc này, Ngụy Hữu Đạo, Giang Nam Bình cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt dại ra.
- Tật Phong Lang tuy là man thú Tông Sư hậu kỳ, nhưng tốc độ nhanh, lực công kích mạnh mẽ. Một khi thuần phục, tuyệt đối trở thành một trợ lực lớn. Người này kiếm lời lớn...
Giang Nam Bình xúc động, đầy hâm mộ.
Vốn tưởng rằng người này ra bài không theo lẽ thường, cửa thứ nhất sẽ bị lập tức cắn chết. Dù thế nào cũng không nghĩ tới, người ta không những không có vấn đề gì, còn thuần phục bốn còn Tật Phong Lang...
- Đúng vậy, tuy rằng không biết hắn dùng bí pháp gì, khiến cho Tật Phong Lang thuần phục triệt để, nhưng thuần thú sư có thể được man thú tán thành, cam tâm tình nguyện kính dâng khế ước, là chuyện vô cùng may mắn. Người này khẳng định trong lòng vui vẻ...
Ngụy Hữu Đạo nói.
Thuần phục man thú có thuần phục sơ bộ và thuần phục triệt để.
Chỉ có thuần phục triệt để mới có thể làm cho man thú cam tâm tình nguyện kính dâng khế ước. Điều này không chỉ là thể hiện năng lực, còn là sự tán thành của man thú đối với thuần thú sư.
Người này trong thời gian ngắn như vậy, khiến cho Tật Phong Lang cúi đầu thuần phục, chắc hẳn là chí đắc ý đầy, thần thái sáng láng!
Cho dù phía sau không xông lên nữa, danh tiếng cũng tuyệt đối vang dội...
- Đúng vậy!
Hai người đồng thời xúc động, đang muốn xem thử người thanh niên phía dưới sẽ quan hệ tốt thế nào với bốn con man thú, lại thấy người sau vẻ mặt không kiên nhẫn đạp tới.
- Tất cả đều cút sang một bên cho ta, đừng ở chỗ này quấy rối!
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn tiếng kêu thảm hốt, bốn con Tật Phong Lang bị đá bay qua một bên. Người thanh niên đi nhanh xuống cửa tiếp theo.
Ô ô ô ô!
Bị đạp ngã lăn trên mặt đất, Tật Phong Lang không những không có tức giận tiến lên cắn người, trái lại mỗi một con vẻ mặt u oán, nằm ở tại chỗ một cử động nhỏ cũng không dám, nhìn theo đối phương rời đi.
- Ta ngất!
Tất cả mọi người ở phía trên nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, đồng thời trợn mắt há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận