Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Học sinh chiến đấu

- Cứu mạng?
Vị tân viện trưởng này, lợi dụng Sư Ngôn Thiên Bẩm, để hắn mất mặt ở trước mọi người, chẳng những không nổi giận, ngược lại cảm tạ ơn cứu mệnh... Tận mắt nhìn thấy, đều để mọi người không hiểu ra sao. Sự tình biến hóa, làm cho người rất không thể tưởng tượng nổi.
- Tại hạ nóng lòng cầu thành, trong tu luyện xuất hiện chỗ nhầm lẫn, từ đó làm cho chân khí trong cơ thể chạy không thoải mái, Hổ Dương huyệt mơ hồ phát đau, thận lực suy kiệt, vốn cho rằng không phải đại sự gì, chỉ cần về sau chú ý liền có thể giải quyết!
Thấy mọi người mê man, Liêu Thông đường chủ lắc đầu, tiến về phía trước một bước:
- Trải qua thầy Trương chỉ điểm mới biết, cái này đã thương tới căn bản thân thể. Tự đánh hai tát, mở ra long khê huyệt, xích dương huyệt ở cổ! Huyệt vị mở ra, trước đó ràng buộc lập tức không trở ngại. Sau đó lại chồng cây chuối, để chân khí trong cơ thể lưu thông trôi chảy... Mới một lần hành động giải quyết tai hoạ ngầm!
- Ta nghi ngờ Trương viện trưởng, phát động khiêu chiến, nhưng hắn không những không so đo, còn giúp ta chữa thương... có lòng dạ của Danh Sư chân chính! Từ hôm nay trở đi, Danh Sư đường của Nguyên Cương đế quốc ta, ủng hộ hắn làm viện trưởng, chết không thay đổi!
Liêu Thông đường chủ giơ tay lên nói.
- Còn có thể như vậy?
- Đánh hai bạt tai, sau đó chồng cây chuối, liền giải quyết tai hoạ ngầm...
Dưới đài xôn xao, nhiều người đưa mắt nhìn nhau, nếu không phải tận mắt thấy trước đó làm khó, thật hoài nghi có phải vị Liêu đường chủ này cùng đối phương hát đôi hay không.
- Trương viện trưởng này...
Ở vị trí hoàng đế, Chữ Dĩ nuốt ngụm nước bọt:
- Xem ra thật có chút thực lực!
Trước đó hắn cùng mấy vị đường chủ tràn đầy nghi ngờ, cảm thấy người trước mắt này còn quá trẻ, lên làm viện trưởng tất là có nguyên nhân khác, nhìn thấy liên tục giải quyết hai vị đường chủ nghi ngờ, cấp tốc mau lẹ, không dây dưa dài dòng, nghiễm nhiên có phong độ của tông sư, trong lòng không khỏi xuất hiện biến hóa.
- Tiếp tục xem đi, ta vẫn cảm thấy quá trẻ tuổi...
Một vị Hoàng đế bệ hạ khác lắc đầu.
Mặc dù tuổi tác không phải nhân tố quyết định Danh Sư, nhưng cũng ảnh hưởng cực lớn, không có tuế nguyệt lắng đọng, tâm tính, phẩm đức, đều khó tránh khỏi có chỗ tùy tiện, để cho người ta không dám tin phục.
- Tâm cảnh khắc độ của thầy Trương, ngay cả Liêu đường chủ cũng không sánh nổi, tại hạ bội phục.
Đang khi nói chuyện, lại có một lão giả đứng lên:
- Nhưng muốn trở thành viện trưởng nhất định phải có bản lĩnh giáo thư dục nhân, tại hạ bất tài, chỉ điểm qua mấy học sinh, hơn nữa hôm nay đều đến nơi này. Không biết học sinh của thầy Trương ở đâu, có thể để bọn hắn luận bàn một chút, chứng minh giảng bài ưu khuyết hay không?
- Học sinh luận bàn?
- Đề nghị này đủ hung ác!
...
Nghe nói như thế, chung quanh xôn xao.
Chức trách của lão sư là giảng bài, là thủ đoạn phán xét ưu khuyết trực tiếp nhất, chính là giáo dục học sinh, học sinh càng mạnh, nói rõ càng mạnh.
Đường đường viện trưởng của Danh Sư học viện, không có năng lực truyền thụ học sinh, nói dễ nghe đi nữa cũng uổng công. Có thể nói lão giả này, so với hai người trước còn ác hơn! Nếu như nói Ngũ Nguy Thiên, Liêu Thông chỉ là đánh mặt, tên này tương đương ép người lên ngõ cụt.
Thầy Trương này là thiên tài, năng lực bản thân rất mạnh, nhưng chỉ hai mươi tuổi, thực lực lại chỉ có Tằm Phong cảnh, có thể có bao nhiêu học sinh lợi hại?
Soạt!
Lão giả này vừa dứt lời, một trung niên đứng lên, hai tay chấn động, một khí tức cỗ hùng hậu xông thẳng lên trời. Lại là Thánh giả nhất trọng hậu kỳ! Loại thực lực này, coi như ở Danh Sư học viện cũng là trưởng lão.
- Viện trưởng... người kia là Bạch Thác đế quốc Danh Sư đường Tiết Thương Vân đường chủ! Vị này nếu như không nhìn lầm, hẳn là học sinh thân truyền của hắn Hồng Lâm... đã theo hắn học tập qua một trăm năm, ba mươi lăm năm trước liền đạt đến Thánh giả nhất trọng...
Triệu Bính Tuất vội vàng truyền âm.
- Giáo dục vượt qua một trăm năm?
Trương Huyền không còn gì để nói.
Điên rồi, Thánh giả nhất trọng hậu kỳ, lại theo một vị đường chủ học tập vượt qua trăm năm, bất kể thực lực hay ánh mắt, khẳng định đều là cực cao, có thể nói, cùng cấp bậc vô địch. Đổi lại yêu cầu khác, có lẽ còn có thể từ chối, nhưng học sinh này ở giữa tỷ thí, liên quan sư đạo tôn nghiêm cùng năng lực cơ sở của lão sư, căn bản không từ chối được.
Nói cách khác, đối phương khiêu chiến, làm Danh Sư, kiêm học viện viện trưởng, tiếp cũng phải tiếp, không tiếp cũng phải tiếp, không thể lui về phía sau, cũng không cách nào lui về phía sau. Không hổ là người mạnh nhất của một phương Danh Sư đường, cả đám đều không phải đèn đã cạn dầu. Trong lòng đang cảm khái, trung niên nhân tên Hồng Lâm liền nhìn lại, hai tay ôm quyền:
- Tại hạ nguyện cùng học sinh của viện trưởng chiến một trận, không biết các vị ở chỗ nào?
- Chúng ta ở đây!
Vừa dứt lời, mấy thanh âm thanh thúy vang lên. Mọi người đồng loạt nhìn lại, lập tức nhìn thấy đám người Vương Dĩnh, Trịnh Dương đứng lên. Bọn họ là khách khanh trưởng lão của học viện, lễ kế vị của tân viện trưởng, tự nhiên không thể vắng mặt. Lúc này Vương Dĩnh đã đột phá Hợp Linh cảnh, đạt đến Kiều Thiên cảnh. Kiều Thiên cảnh mười sáu mười bảy tuổi, đi đến bất kỳ địa phương nào, cũng được cho là thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng thật muốn tỷ thí với Hồng Lâm, lại kém một đoạn thật lớn.
- Không có hi vọng chiến thắng...
Võ Kỹ học viện viện trưởng Tu Trường Thanh lắc đầu.
Đám người Vương Dĩnh là hắn mời tới, làm khách khanh trưởng lão, biết rất rõ ràng thực lực của bọn hắn. Cơ sở đánh rất kiên cố, cùng cấp bậc được cho hàng đầu, nhưng cường giả Thánh cảnh như Hồng Lâm thực quá cường đại, coi như áp chế tu vi, nhờ vào nhãn lực cùng kiến thức, cũng có thể nhẹ nhõm nghiền ép! Sáu đại cấp bậc, căn bản không phải cơ sở vững chắc hoặc lý giải chân ý vũ khí sâu, liền có thể bù đắp.
- Các ngươi là học sinh của viện trưởng? Ha ha, ta có thể áp chế tu vi đến giống như các ngươi, chiến đấu với các ngươi!
Thấy đám người Vương Dĩnh đi tới, mạnh nhất không qua Kiều Thiên cảnh, Hồng Lâm nhịn không được cười to. Loại thực lực này, một hơi có thể thổi chết mấy cái, không cần nghĩ, cái tỷ thí này, hắn thắng chắc!
- Vậy thì tới đi!
Vương Dĩnh hét dài một tiếng, đi đầu nhảy lên đài cao, Hồng Lâm nở nụ cười, cũng đi theo. Thấy hai người giương cung bạt kiếm, lập tức liền muốn chiến đấu, Trương Huyền đang định nói hai câu, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
- Vương Dĩnh sư tỷ, thân là thân truyền của lão sư, tự mình ra tay, quá mất thân phận, vẫn là ta cái học sinh giảng bài này làm thay đi!
Hô!
Thanh âm kết thúc, một bóng người già nua rơi vào trên đài, khom người với Trương Huyền:
- Học sinh bái kiến lão sư!
- Ân!
Nhìn thấy đối phương, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, cười khổ một tiếng, làm sao hắn quên mất đối phương chứ? Không phải người khác, chính là viện trưởng Ma Âm viện Tưởng Thanh Cầm. Đây chính là học sinh bái sư chân chính, hoàn toàn có thể thay thế Vương Dĩnh chiến đấu.
- Đây không phải Tưởng viện trưởng sao?
- Một trong Thập đại trưởng lão Tưởng viện trưởng là học sinh của thầy Trương?
- Đùa giỡn a? Làm sao có thể?
- Không biết Danh Sư chú trọng nhất sư đạo truyền thừa sao, Tưởng viện trưởng là Danh Sư lục tinh đỉnh phong, làm sao có thể loạn nhận lão sư? Loại sự tình này đã mở miệng, liền tuyệt sẽ không đùa giỡn!
- Mặc dù biết thật sự, nhưng vì cái gì khó tin như vậy?
- Ahh, thầy Trương thuần phục thú sủng của lão viện trưởng... Hiện tại Tưởng viện trưởng là học sinh của hắn, sao cảm giác giống như đang nằm mơ!
...
Trương Huyền thu Tưởng Thanh Cầm làm học sinh, chưa hề truyền ra ngoài, trừ thập đại trưởng lão không người biết được, tất cả sư đồ dưới đài, lần đầu tiên nghe nói tin tức này, tất cả đều mắt lớn trừng mắt nhỏ. Một Danh Sư tứ tinh thu Danh Sư lục tinh đỉnh phong làm học sinh, coi như tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy có phải trò đùa hay không.
- Tưởng viện trưởng...
Tiết Thương Vân đường chủ ở dưới đài thân thể nhoáng một cái, thiếu chút nữa ngất đi. Còn tưởng thực lực của đối phương thấp, có thể có học sinh Kiều Thiên cảnh cũng rất không tệ, rút cuộc thoáng cái toát ra một trưởng lão thực lực còn mạnh hơn hắn, còn đánh thế nào? Đang buồn bực, liền nghe Tưởng Thanh Cầm ở trên đài nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm phá không truyền đến.
- Ngươi là học sinh của Tiết Thương Vân đường chủ? Ha ha, ta có thể áp chế tu vi đến giống như ngươi, cùng ngươi chiến đấu!
Nghe nói như thế, Hồng Lâm ở đối diện nheo mắt. Đây là hắn vừa rồi nói với tất cả học sinh của thầy Trương, đối phương một chữ không đổi đưa trở về.
- Ngươi...
Biết không cách nào tránh né, Hồng Lâm cắn răng la lên:
- Vậy thì tới đi!
Đang khi nói chuyện, lòng bàn tay nhiều ra một thanh trường kiếm.
Ầm!
Vạch ra một đạo kiếm mang, thẳng tắp đâm về phía trước. Không thể không nói, tên này lý giải với kiếm pháp, cực kỳ cao minh, đã đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, coi như không thể so với Trương Huyền, nhưng không kém đám người Vương Dĩnh.
Nói cách khác, thật để cho đám người Vương Dĩnh đi lên tỷ thí, muốn chiến thắng, hầu như không có khả năng. Coi như không nói nhãn lực, kiến thức, chỉ nói đối phương có mấy trăm năm kinh nghiệm chiến đấu, cũng không phải mấy học viên không có trải qua sinh tử chiến kia có thể so sánh.
Nhưng chút năng lực nhỏ nhoi ấy, đối với Tưởng viện trưởng mà nói, liền không coi vào đâu, nhẹ nhàng cười một tiếng, lòng bàn tay nhiều ra một đàn ngọc, ngón tay nhẹ nhàng khảy một cái, một tiếng đàn lanh lảnh lập tức vang lên.
Leng keng!
Bình bạc chợt phá, chuông đồng vang minh. Hồng Lâm còn không kịp phản ứng, kiếm mang phía trước liền vỡ vụn thành từng mảnh, ngay sau đó bị đánh bay, từ trên đài cao bay ra ngoài, hóa thành một tia sáng, biến mất ở trước mắt mọi người. Xem ra coi như không chết, cũng phải nằm trên giường nhiều ngày.
- Ma Âm sư thất tinh?
Tiết Thương Vân chợt đứng lên.
Dựa theo tình huống bình thường, coi như thực lực của Tưởng viện trưởng vượt qua Hồng Lâm, nhưng muốn cùng cấp bậc tuỳ tiện đánh bại hắn cũng rất khó, trừ khi đối phương lý giải tiếng đàn đã đạt đến thất tinh!
Loại Ma Âm sư cấp bậc này, hắn gặp gỡ cũng chỉ có thể trốn bao xao liền trốn bao xa, tuyệt không dám chọi cứng. Trước kia Tưởng viện trưởng ở trong thập đại trưởng lão, không lộ ra trước mắt người đời, nhận Trương Huyền làm thầy, ngược lại cũng thôi, loại thực lực này vậy mà cũng nhận...
Nổi điên làm gì a? Đang nghi ngờ, cảm thấy không thể nào hiểu được, liền nghe cách đó không xa, Vệ Nhiễm Tuyết cùng là một trong thập đại trưởng lão buồn bực nói.
- Đáng giận, để tên này ra danh tiếng! Thầy Trương đối với ta có tình nghĩa bán sư, ta cũng coi như nửa môn sinh... Đối phó loại người này, học sinh giảng bài cũng lãng phí, ta lên là đủ rồi...
- Vệ viện trưởng cũng là học sinh của hắn?
Mắt Tiết đường chủ tối sầm lại.
- ...
Tất cả sư đồ của học viện cũng nhoáng một cái, lần nữa nhìn về phía Trương Huyền ở trên đài, cả đám khóe miệng co giật. Đại ca... Thánh thú trấn viện là thú sủng của ngươi chúng ta nhịn; thành lập Huyền Huyền hội, để hơn phân nửa học viện trở thành hội viên, cũng nhịn; truyền thụ Luyện Đan, để mấy vạn học sinh của Luyện Đan học viện, nắm giữ tình nghĩa bán sư, cũng có thể nhịn... Nhưng thập đại trưởng lão ít nhất hai vị là học sinh của ngươi... Cái này tuyệt không thể nhịn đi! Danh Sư học viện là nhà ngươi mở sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận