Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cổ Thánh xuất hiện

Hô!
Rễ cây nhẹ nhàng nhoáng một cái, cát vàng biến mất, bốn phía lần nữa khôi phục, hình như chuyện lúc trước phát sinh ở trong mộng cảnh.
Chỉ bất quá, Bột Phong lại hoàn toàn biến mất, cũng tìm không được nữa.
- Bột Phong chết rồi?
- Khí tức linh hồn của hắn không còn, thân thể biến thành cát vàng? Cái này... Làm sao có thể?
- Xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều Dị Linh tộc, tất cả đều run lên.
Tuy tận mắt thấy, vẫn như cũ khó tin.
Thực lực của Bột Phong, đơn đả độc đấu, ở trong bọn họ tuyệt đối là cao nhất, loại thực lực này, vừa đối mặt liền biến thành cát vàng, ngay cả năng lực phản ứng cũng không có...
Cái rễ cây này, đến cùng là cái gì?
Làm sao sẽ khủng bố như thế?
Không chỉ mọi người biểu tình như vậy, Hưng Mộng kiếm thánh cùng rất nhiều Danh Sư cũng choáng váng.
Vốn cho rằng Trương Huyền không sử dụng Thánh thú, chiến đấu sẽ trở nên cực kỳ khó khăn, nằm mơ cũng không ngờ tới, tốc độ càng nhanh!
Không đến hai cái hô hấp liền kết thúc, hơn nữa lấy Bột Phong triệt để tử vong kết thúc!
- Huyền nhi, đây là...
Mộng kiếm thánh nhìn lại.
- Không có gì, đây cũng là tiểu cơ duyên ta mới vừa nói! Một lần tình cờ thuần phục mà thôi!
Trương Huyền cười cười.
Cái rễ cây này, thoạt nhìn kinh khủng, trên thực tế chỉ cần phong bế khí tức, không cho lông tơ đi vào trong cơ thể, thì không thể làm gì, sức chiến đấu chân chính vẫn không hơn năm đại Thánh thú.
- ...
Mộng kiếm thánh ngực khó chịu.
Tiểu cơ duyên?
Năm Thánh thú Bất Hủ cảnh đại viên mãn, một cái rễ cây có thể tuỳ tiện chém giết Bất Hủ cảnh đại viên mãn... Đây đều là tiểu cơ duyên, bọn họ gọi là cái gì? Cái gì cũng không tính a!
- Trở về!
Bàn tay run lên, rễ cây đi tới trước mặt, bị Trương Huyền thu vào không gian gấp, ngay sau đó lại vồ một cái. Vừa rồi Thánh Huyết Linh Thạch cùng Hàn Nguyệt cũng bay tới:
- Đây là ta đánh cược chiến thắng, không khách khí...
Nói xong, cũng mặc kệ biểu lộ của mọi người như thế nào, trực tiếp thu vào nhẫn.
Ầm ầm!
Vừa cất kỹ đồ vật, liền cảm thấy một cỗ khí tức để cho người ta hoảng sợ bỗng nhiên lan ra đến, tựa như bão cập bờ, mặt đất xuất hiện rạn nứt, bốn tòa lầu các xuân, hạ, thu, đông cũng không ngừng lay động, hình như không chịu nổi uy áp.
- Đây là... Cổ Thánh!
Đồng tử Trương Huyền co rụt, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy áp lực bốn phương tám hướng, căn bản tìm không rõ ràng từ đâu mà tới.
- Cái rễ cây này, mặc dù không phải Thánh thú, nhưng cũng có ý thức sinh mệnh, xem như thú sủng, cái này cũng được cho công bằng quyết đấu?
Rầm!
Một âm thanh vang lên, ngay sau đó Trương Huyền cảm thấy trên người căng thẳng, dường như bị ý niệm khóa chặt, một cỗ lực lượng áp bức tới, muốn nghiền ép hắn chết.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Xương cốt cả người giòn vang, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh.
Hiển nhiên việc làm vừa rồi có chút làm trái quy tắc, Cổ Thánh đối phương không nhẫn nại được.
- Dục lão quỷ, vừa rồi hậu bối của ta chuyên môn hỏi thăm, có thể sử dụng rễ cây hay không, người của ngươi đồng ý mới dùng, làm sao, thua không muốn nhận nợ? Không nhận nợ cũng được, vậy chúng ta liền tranh đấu một hồi!
Ầm!
Ngay thời điểm Trương Huyền không kiên trì nổi, một thanh âm vang lên, ngay sau đó, một cỗ lực lượng tựa như gió xuân vuốt ve đến, áp lực trên người biến mất.
Hai cường giả siêu cấp đối đầu, không gian bốn phía phát ra thanh âm giống như dòng nước va chạm nham thạch, bất cứ lúc nào cũng sẽ rạn nứt.
- Cổ Thánh Trương gia?
Trong lòng Trương Huyền hơi động, biết thân phận của người này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Xem bộ dáng là vị lão tổ Trương gia xuất thủ.
- Hắn chỉ nói rễ cây cứng rắn, không nói có thể giết người...
Thanh âm của Dục lão quỷ vang lên.
- Đã tỷ thí, thì phải có giác ngộ bị giết, rễ cây có thể giết người, chẳng lẽ Hàn Nguyệt câu không thể giết người?
Trương gia lão tổ hừ lạnh:
- Thua thì thua, không thua nổi mà nói, thì như rùa đen nấp đi, lại nói nhảm, tin lão tử coi như liều mạng bị thương, cũng bắt ngươi tới, bóp nát trứng của ngươi hay không?
- Ngươi...
Dục lão quỷ tức đến run rẩy, có điều hình như kiêng kị Trương gia lão tổ:
- Hừ, hôm nay trước không so đo với ngươi, ta không tin ngươi có thể một mực bảo vệ tên này, hắn gọi Trương Huyền, ta nhớ! Chờ ra Khổng miếu, còn có nhiều thời gian... được rồi, cũng đừng chờ đợi ở đây, đều trở về chờ Đại Thành điện mở ra đi!
- Vâng!
Rất nhiều Dị Linh tộc nghe được Cổ Thánh lão tổ mở miệng, đồng thời xoay người.
- Chậm đã!
Vừa mới đi hai bước, liền nghe Trương Huyền hét lớn một tiếng, tiến về phía trước một bước.
- Làm sao? Còn muốn tỷ thí?
Thấy hắn mở miệng, rất nhiều Dị Linh tộc sắc mặt tái xanh.
- Không sai, ta còn muốn tỷ thí! Yên tâm, lần này ta không dùng Thánh thú, không dùng rễ cây, các ngươi có dám đánh với ta một trận không?
Bị người dùng khí tức áp bức, còn uy hiếp, Trương Huyền hắn lúc nào nhận qua cơn giận như thế!
Cổ Thánh cũng không phải không có đánh chết qua, đã dám uy hiếp ta, cái kia tốt... Trước âm chết thuộc hạ của ngươi lại nói! Đến lúc đó, chỉ cần tên này dám xuất hiện, cùng lắm thì một sách đập vỡ, không ngại lại chơi chết Cổ Thánh!
- Ngươi xác định?
Một Dị Linh tộc nhịn không được hỏi.
- Thế nào, nếu như vậy cũng không dám, còn gọi Linh tộc gì, cũng đừng tới Danh Sư đại lục, nắm chặt thời gian cút về đi!
Trương Huyền khẽ nói.
- Ngươi...
Rất nhiều Dị Linh tộc sắc mặt tái xanh, xiết chặt nắm đấm.
- Ngươi quả thật không dùng Thánh thú cùng rễ cây?
Thanh âm của Dục lão quỷ vang lên.
- Ta có thể lấy thân phận Danh Sư thề, chỉ dùng thực lực bản thân cùng vũ khí của mình, nếu như vậy ngươi cũng sợ, thì ngay cả vũ khí cũng không dùng!
Trương Huyền ngẩng đầu lên, không e ngại thân phận của Cổ Thánh đối phương:
- Nếu như ngay cả vũ khí cũng không cho dùng, vậy coi như ta chưa nói qua!
- Hừ, tỷ thí đương nhiên có thể dùng vũ khí!
Dục lão quỷ hừ một tiếng.
Vừa rồi thuộc hạ của hắn cũng dùng binh khí, không tính là gì, không có tăng lên bao nhiêu sức chiến đấu.
- Vậy là tốt rồi, có dám tỷ thí không?
Ngón tay Trương Huyền duỗi ra:
- Nếu sợ mà nói, ta một người khiêu chiến một đám bọn họ, nói cách khác, bọn họ có thể thay nhau cùng ta đối chiến, cũng có thể cùng tiến lên, Trương Huyền ta nhíu mày một chút, cũng không phải là người Trương gia!
- Nói hay lắm! Không hổ là nam nhi của Trương gia ta!
Trương gia lão tổ nói mang theo khen ngợi, hừ một tiếng:
- Dục lão quỷ, chẳng lẽ ngươi sợ rồi sao!
- Ngươi...
Không nghĩ tới bị một tiểu nhân vật Kim Thân cảnh chống đối, Dục lão quỷ tức sắp bùng nổ:
- Tốt, như ngươi mong muốn, ta không chỉ muốn tỷ thí, còn muốn sinh tử đấu! Cũng là nói, không chết không thôi, ngươi có dám đồng ý không?
Hắn là thật nổi giận.
Cổ Thánh uy nghiêm, không thể xâm phạm, cái tên này liên tiếp khiêu khích hắn, đã để hắn lên cơn giận dữ.
Cái tên này, thú sủng lợi hại, rễ cây lợi hại, nhưng thực lực bản thân chỉ có thể coi là bình thường, không tin nhiều tộc nhân như vậy thay nhau ra trận còn không giết được!
- Dục lão quỷ, ngươi thật đúng là muốn mặt...
Biết đối phương là muốn chém giết hậu bối của hắn, Trương gia lão tổ quát lạnh, vừa định mở miệng cự tuyệt, liền nghe thanh âm của Trương Huyền vang lên.
- Được, ta đồng ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận