Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Mạnh mẽ dừng lại

Ngũ cảnh đầu của thi họa: Lục Thực, Linh Động, Ý Tồn, Kinh Hồng, Hóa Linh.
Đạt được hóa linh, vật phẩm trên bức tranh sẽ hấp thu linh khí, linh tính mười phần, đạt được cảnh giới càng cao thâm hơn. Thậm chí ngay cả toàn bộ bức tranh đều sẽ được giao cho linh tính, tự chủ tìm kiếm chủ nhân thích hợp.
Giống như linh binh lợi hại.
Linh khí trước mắt tập trung lại, chim trên bức tranh bay lượn. Rất rõ ràng, linh tính tán thành người xông qua ải bên trong.
Cái này...
Pháp bảo, nói hắn là luyện khí sư, hoặc tiên thiên đặc biệt có cảm giác thân thiết đối với binh khí. Nhưng thi họa... lại khác.
Thi họa cao nhã, thuộc về am hiểu của văn nhân mặc khách. Thực lực cường thịnh mấy đi nữa, công pháp lại tinh thông, cũng rất khó được tán thành. Trừ khi lĩnh ngộ ý cảnh trong tác phẩm, phải biểu đạt hàm nghĩa thật sự, mới có thể nhận được tán thành.
Nhưng... bức tranh bên trong, tên không biết, vẽ thứ gì cũng không biết, niên đại càng không rõ... Làm thế nào biết được ý nghĩa muốn biểu đạt, phải thuật lại tư tưởng?
Chẳng lẽ, người này còn là một vị thi họa sư?
Cũng chỉ có loại nhân vật này có thể sáng tác ra thi họa, mới có khả năng ở trong một tác phẩm không có tác giả, không in ấn, không niên đại, phát hiện suy nghĩ chân chính của vị thi họa sư kia.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Tôn Cường cách đó không xa, muốn nghe hắn giải thích một chút.
Hạ nhân này chắc chắn thiếu gia nhà bọn họ có thể qua cửa ải như thế, sẽ phải biết một ít.
- Thi họa sư? Thiếu gia nhà chúng ta đã sớm là vậy!
Biết đối phương nghi ngờ, Tôn Cường mỉm cười, chắp hai tay ở sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ:
- Hơn nữa sử dụng một con rùa, là có thể làm ra tác phẩm ngũ cảnh. Điều này với hắn mà nói, là trò trẻ con mà thôi!
- Sử dụng một con rùa làm ra tác phẩm ngũ cảnh?
Khóe miệng tất cả mọi người nhất thời cùng co rút.
Có thể làm ra tác phẩm ngũ cảnh, vậy ít nhất là thi họa sư tam tinh. Sử dụng rùa vẽ tranh, còn đạt được ngũ cảnh... vậy phải là mấy tinh?
Cho dù thi họa sư tứ tinh sư bọn họ biết, cũng làm không được!
- May mắn tinh thông đối với luyện khí, hiểu rõ đối với thi họa, không có nghĩa là giám bảo cũng lợi hại. Có thể... chỉ là vận khí?
Trong đám người có một giám bảo sư nói.
Chỉ có điều, hắn nói xong đừng nói là những người khác không tin, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không có lực.
- Có phải vận khí hay không, xem một bảo vật một chút, hắn sẽ không thể phân biệt! Nếu như không đoán sai, phải là một thiên tài địa bảo. Thứ này từ trên trời rơi xuống, không người nào có thể chế luyện, cũng không có người nào có thể phân biệt, không lại dính dáng tới luyện khí và thi họa... Là giám định thuần túy nhất!
Thấy mọi người bị đả kích nói không nên lời, Trần trưởng lão càng lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng sẽ lại nôn ra máu. Cũng không biết hắn là chấn động kinh ngạc hay đau lòng. Tái các chủ nhìn quanh một vòng, nói.
Nếu quả thật là vận khí, hắn nắm giữ thân phận luyện khí sư và thi họa sư, trùng hợp nhận ra hai món đồ này, vậy phía sau khẳng định cũng không nhận ra.
- Hi vọng hắn không nhận ra. Bảo vật trong Lưu Thương Khúc Thủy, mỗi một cái đều là trấn các chi bảo do thế hệ trước lưu lại. Mỗi một cái đều có thể bán ra với giá trên trời, có hai cái nhận chủ, tiếp tục nhận nữa, ta sợ... Giám Bảo các chúng ta sẽ phá sản!
Lộc trưởng lão không nhịn được nói.
- Điều này... ngược lại cũng đúng!
Khóe miệng Tái các chủ cũng giật một cái.
Nhận ra bảo vật là gì, có thể thông qua cửa ải. Người này thì hay rồi, trực tiếp làm cho bảo vật nhận chủ... Liên tiếp tổn thất hai cái. Lại tổn thất nữa, cho dù Giám Bảo các có tiền nữa, cũng không chịu được.
- Yên tâm, ta cũng xông qua Lưu Thương Khúc Thủy. Chí bảo thiên ngoại thứ ba, ta từng đặc biệt nghiên cứu qua.
Trần trưởng lão cuối cùng kìm chế sự kích động muốn nôn ra máu, cắn răng một cái:
- Thứ này làm bằng vật liệu gì, không có ghi chép, có linh tính hay không cũng không biết được rõ ràng. Muốn nhận ra, gần như không có khả năng! Càng chưa nói để cho nó nhận chủ...
Vật thiên ngoại, không có người nào từng thấy, trên sách cũng không có ghi chép. Muốn nói ra tên, lại gần như không thể nào. Huống gì bên trong có linh tính hay không cũng không biết được rõ ràng. Muốn để cho nó nhận chủ, càng đừng hy vọng.
Chỉ có điều, hắn còn chưa nói dứt lời, một âm thanh cười vui vang lên lần nữa.
- Ý tứ của ngươi, thiếu gia nhà chúng ta không nhận ra thứ này? Cũng không có cách nào khiến cho nó nhận chủ?
Người nói vẫn là Tôn Cường.
- Hừ!
Trần trưởng lão vung ống tay áo.
- Không cần hừ. Như vậy đi, ta cho ngươi cơ hội lấy lại vốn. Chúng ta tiếp tục đặt cược ba nghìn linh thạch. Nếu như thiếu gia nhà chúng ta, thật sự không nhận ra đồ là gì, cũng không có cách nào khiến cho nó tán thành, linh thạch ngươi thua ta từ bỏ. Nếu như nhận ra, lại thua ta ba nghìn linh thạch, có được không?
Mắt Tôn Cường sáng lên nhìn qua.
- Ta...
Khóe miệng Trần trưởng lão run rẩy, muốn đáp ứng lại không dám.
Vừa rồi nhiều chuyện, nói người kia không có cách nào qua cửa ải, ai biết đi vào khiến hai cái bảo vật tán thành. Lần này có trời mới biết có tình huống gì?
- Lại không dám? Cho ngươi cơ hội lấy lại vốn, ngươi không nắm chắc, còn làm giám bảo sư tứ tinh, cao thủ Hóa Phàm cảnh, nói rất mạnh mẽ, lá gan lại nhỏ như vậy!
Tôn Cường khinh bỉ liếc mắt thoáng nhìn.
- Ngươi...
Không nghĩ tới mấy phút ngắn ngủi, bị một nhân vật nhỏ khinh bỉ hai lần, Trần trưởng lão tức giận, sắc mặt đỏ lên, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất đi.
- Được rồi!
Đang tức giận, chỉ thấy người mập mạp phía sau Tôn Cường lại đi tới, vẻ mặt ngôn từ chính nghĩa trách một câu.
Thấy người này nói giúp hắn, Trần trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, đang muốn cảm kích một chút, liền nghe được đối phương nói tiếp.
- Trần trưởng lão cũng không phải là không muốn đánh cược. Mà nếu chẳng may thua, không có tiền trả vậy phải làm sao bây giờ? Tôn quản gia, ngươi thứ lỗi một chút, người ta cũng không dễ dàng. Người nghèo chí ngắn... Đây là chuyện không có cách nào khác.
Phụt!
Không nghe còn tốt. Vừa nghe liền không thể tiếp tục kìm chế được, máu tươi lại phun ra.
Trần trưởng lão cũng phát điên.
Giám bảo sư, một trong những nghề có tiền nhất thiên hạ. Hắn đường đường là giám bảo sư tứ tinh, còn là người xuất sắc trong số đó, không nói giàu có thể so sánh với một nước, cũng tuyệt đối không khác biệt lắm.
Lúc này tự nhiên bị người ta ngang nhiên nói... người nghèo chí ngắn.
Nghèo em gái ngươi!
- Đánh cược thì đánh cược, ai sợ ai...
Không thể tiếp tục kìm chế được, Trần trưởng lão rít gào một tiếng.
- Vậy thì dễ nói. Chỉ có điều... nếu như ngươi thua, không có tiền đưa, làm sao bây giờ?
Tôn Cường thoả mãn thoáng liếc mắt nhìn Viên Đào ở phía sau hát đệm, cười nói.
- Không có tiền ta sẽ mượn Lộc trưởng lão, không phiền ngươi phải nhọc lòng!
Trần trưởng lão vung tay.
- Trần trưởng lão... nghĩ lại!
Lông mày giật loạn, Lộc trưởng lão vội vàng khuyên can.
- Yên tâm đi, lần một lần hai, không thể có đến lần thứ ba. Ta không tin hắn ngay cả chí bảo thiên ngoại cũng có thể nhận ra. Nếu quả thật có thể nhận ra, thua táng gia bại sản, ta cũng nhận..."
Trần trưởng lão cắn răng.
Có thể đạt được giám bảo sư tứ tinh, hắn vốn không phải là một người lỗ mãng. Nhưng hai người béo mập trước mắt này thật sự quá khinh người.
Lại nói, hắn cũng thật sự không tin, người thanh niên kia có thể ngay cả chí bảo thiên ngoại cũng nhận ra được.
Phải biết rằng, trước đây một vị giám bảo sư ngũ tinh đi ngang qua cũng không nói ra tên của thứ này. Một tiểu tử không biết từ đâu xuất hiện, làm sao có thể biết rõ tất cả, thậm chí khiến cho nó tán thành?
Oong!
Loại tự tin này còn chưa có kết thúc, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn thanh thúy, giống như với tiếng động vang lên trước đó.
- Bảo vật tán thành, linh tính kích động... Tán thành?
Sắc mặt nhất thời trắng bệch, Trần trưởng lão khóc.
Chí bảo thiên ngoại cũng có thể tán thành. Người này rốt cuộc là một quái vật thế nào? Lại rốt cuộc làm sao làm được?
Leng keng!
Thời gian hắn co quắp không lâu, bên trong lại một lần nữa có âm thanh vang lên. Thật giống như Trương Huyền không phải đang xông qua ải, mà là tiến vào xưởng âm nhạc, đập loạn xung quanh.
- Các chủ... nếu không, mạnh mẽ dừng lại!
Nghe được âm thanh bên trong liên tiếp vang lên, Lộc trưởng lão cũng không nhịn được.
- Dừng?
- Không dừng lại, ta sợ... Giám Bảo các chúng ta, sẽ bị hắn giám định tới đóng cửa...
Khóe miệng Lộc trưởng lão co giật.
- Cái này...
Sắc mặt Tái các chủ cũng lúc trắng lúc xanh.
Người ta qua xông Lưu Thương Khúc Thủy, mười món nhận ra một đã có thể nói là nghịch thiên. Người này thì hay rồi, không chỉ nhận ra, còn khiến tất cả bảo vật nhận ra được tán thành...
Nếu thật sự tiếp tục như vậy, sợ rằng toàn bộ Giám Bảo các đều gần như bị hắn quét sạch sẽ.
- Nhanh quyết định một chút. Giám định ra một cái lại tính là qua cửa ải. Tiếp tục nữa, mười món bảo bối đều lấy đi, sau đó phải làm sao bây giờ?
Biết thời gian không thể chậm trễ, vẻ mặt Lộc trưởng lão sốt ruột.
- Được, hiện tại để hắn dừng lại!
Biết chuyện nghiêm trọng, Tái các chủ cắn răng một cái.
Vốn tưởng rằng đối phương tới xông qua Lưu Thương Khúc Thủy, chỉ là đùa giỡn, nhất định sẽ vấp phải trắc trở mà về. Ai biết vừa ra tay...
Bảo vật liên tiếp thuần phục, bọn họ khiếp sợ đến mức không dám tiếp tục.
Tuy rằng Giám Bảo các được gọi là bảo vật vô số, tài phú vô song, cũng có giới hạn.
Bảo vật trong Lưu Thương Khúc Thủy không cách nào khiến cho người ta giám định, rất rõ ràng chính là cực hạn.
Một hai cái tán thành còn có thể. Tất cả đều tán thành, vậy Giám Bảo các lại tương đương với không có trấn các chi bảo, cũng không cần tiếp tục nữa.
Chuyện gì thế này?
Đường đường là Giám Bảo các, ủy khuất thành như vậy, cũng thực sự choáng váng.
- Lấy chìa khoá!
Lưu Thương Khúc Thủy có thể tiến hành, tất nhiên cũng có thể dừng lại. Chỉ có điều cũng giống như khi mở ra, cần phải có ba cái chìa khóa đồng thời tiến hành.
- Được!
Trần trưởng lão, Lộc trưởng lão đã đi a, đồng thời đi tới tường trước mặt, bàn tay vươn ra, chìa khoá cắm vào lỗ thủng.
Két! Két!
Trận pháp trước đó vận chuyển, dựa theo ba cái chìa khóa đồng thời xoay tròn, lập tức ngừng lại.
Ánh sáng ngừng lại.
- Các ngươi... làm cái gì vậy?
Lông mày Tôn Cường nhíu lại một cái.
- Yên tâm đi, chỉ là dừng trận pháp, sẽ không tạo thành tổn thương đối với thiếu gia nhà các ngươi!
Tái các chủ nói.
- Không thua nổi lại dừng, Giám Bảo các... thật sự mất mặt!
Tôn Cường hừ nói.
Cho dù không nghe được bọn họ nói chuyện, hắn cũng biết được ý của mấy người này.
Rất hiển nhiên, thiếu gia đại triển thần uy, liên tục khiến cho bảo vật tán thành, bọn họ khiếp sợ đến mức không dám tiếp tục.
- Khụ khụ, mạnh mẽ dừng lại, là chúng ta không đúng. Chỉ có điều, yên tâm đi, chúng ta sẽ cho thiếu gia nhà các ngươi một công đạo!
Bị trực tiếp cười nhạo, sắc mặt Tái các chủ đỏ lên, không nhịn được nói.
Giống như đối phương nói, những bảo vật này là do các đời trước lưu lại, cũng có thể làm lợi thế sát hạch giám bảo sư ngũ tinh, quả thật không thua nổi.
Chỉ có điều, mạnh mẽ đi dừng như vậy, đối với đối phương quả thật cũng không công bằng. Giám Bảo các chỉ có thể nghĩ biện pháp bồi thường.
- Hừ!
Vẻ mặt Tôn Cường không vui. Chỉ có điều, đã dừng, hắn cũng không có biện pháp.
- Được rồi, mở rộng cửa!
Dừng trận pháp, Lưu Thương Khúc Thủy sẽ dừng. Bảo vật cũng sẽ không tiếp tục đi ra. Tái các chủ mỉm cười khoát tay chặn lại.
Ầm ầm!
Hắn còn chưa nói dứt lời, đột nhiên cảm thấy mặt đất lắc lư một hồi. Tất cả mọi người thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Ngay sau đó một tiếng chuông lớn vang vọng đại sảnh, thiếu chút nữa khiến lỗ tai người ta bị chấn động điếc.
- Là... bàn điều khiển Lưu Thương Khúc Thủy, tán thành chủ nhân. Ta ngất!
Cảm nhận được loại chấn động này, Tái các chủ vừa nhìn về phía trong, hét lớn một tiếng, vẻ mặt phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận